Màn đêm buông xuống, lúc này trong lôi viện đèn đã sáng, có người thì tiếp tục đam mê luyện công, có người thì ra ngoài hội họp nói chuyện với nhau. Chỉ có Kinh Thiên đang đả tỏa ở trên giường, từ từ tiến nhập vào mộng cảnh để xem có thể luyện tiếp Kinh Thiên kiếm pháp hay không.
Một lâu sau thì tình cảnh như hôm qua cũng đã xuất hiện, hắn lại bị đưa vào một không gian tối đen nhưng lại không nghe tiếng nói nào nữa, bất chợt từng đợt quang mang hiện ra rồi vô số thanh ám kim kiếm xuất hiện.
Kinh Thiên không còn kinh ngạc như lần đầu mà hắn chỉ định thần lại, nắm hắc sắc kiếm trong tay chống đỡ lại từng thanh ám kim kiếm đang phô thiên cái địa bay tới. Nhưng lúc này lại có gì đó hơi khác, hôm qua hắn rất khó khăn mới chém gãy được một thanh kiếm, thế mà lúc này thì không như thế, hắn chỉ dùng một nửa sức mạnh đã đánh gãy được rồi.
Thời gian cứ thế chậm chậm trôi qua, Kinh Thiên liên tục chống đỡ, lúc này thì hắn đã kiệt sức rồi.
"Chẳng lẽ phải đợi mấy thanh kiếm kia đâm thẳng vào người mới giật mình tỉnh dậy chăng, nhưng cứ kiểu này thì đau khổ không chịu nổi" Kinh Thiên cũng lắc đầu thở dài.
Đúng như hắn vừa nghĩ, thì một đám ám kim kiếm đã hướng thẳng hắn mà đâm tới liên tục, nhưng hắn vẫn chưa tỉnh lại, cứ thế mà chịu đựng từng cơn đau truyền tới bản thân, khi vô số thanh kiếm cắm lên người hắn, hiện giờ trông một cảnh này hắn chả khác gì một con nhím, tới lúc chịu đựng không được nữa thì Kinh Thiên giật mình tỉnh dậy lúc này vẫn là giữa đêm.
Hắn ngồi trên giường toàn thân đầy mồ hôi và thở gấp, sau một hồi vận chuyển thiên lực trị thương mới từ từ bước xuống giường, ra hoài hít thở không khí. Kinh Thiên vẫn mang theo thanh lôi kiếm bên người, chợt hắn muốn thử xem lần này kiếm pháp của mình tiếng bộ ra sao.
Kinh Thiên cầm kiếm lên, liên tục phát ra từng chiêu kiếm pháp, hắn cứ thế mà múa điên cuồng, thời gian dần trôi qua thì chiêu kiếm đã phát ra dày đặc với một tốc độ khó tưởng, từng luồng kình phong gào thét mà chém vào mọi vật xung quanh.
Nhưng một lát sau thì những luồng kiếm khí kia dần biến thành màu ám kim nhàn nhạt, có thể thấy rõ hơn lần trước hắn múa cho Long ca xem. Những thân cây gần đó khi tiếp xúc với kiếm khí thì bị chặt thành nhiều khúc đổ rầm xuống.
Kinh Thiên sau một hồi liên tục phát ra kiếm khí thì đã dần mệt mỏi nên hắn ngừng tay, khi nhìn lại xung quanh thì lại kinh ngạc vì cái đám hoang tàn mà mình gây ra, còn trên cánh cửa làm bằng hàn thiết thì để lại vết hẳn rất sâu.
"Luyện tới đây chắc cũng được rồi, bây giờ đi tắm rửa rồi nghỉ ngơi mai còn phải tiến nhập lôi trì lần nữa"
Trong lúc Kinh Thiên đang luyện kiếm thì ở trong Băng Linh Điện đang có sáu người ngồi đó. Thì ra Lôi viện trưởng tập hợp bốn vị huynh đệ của mình tới đây có việc cần bàn với Linh Loan viện trưởng.
"Theo như lời ngươi nói thì ngươi muốn mở toàn bộ cấm chế của lôi thần thánh thụ để giúp cho tên tân sinh có lam lôi kia à?" Linh Loan viện trưởng mặc bộ đồ lam sắc ngồi trên một cái ghế tinh xảo làm bằng băng, ánh mắt liếc quá lôi viện trưởng rồi lên tiếng.
"Đúng vậy, chuyện này trọng đại nên ta mới mời mọi người tới đây để nghị luận một phen, dù sao việc mở ra toàn bộ cấm chế của Lôi Thần Thánh Thụ rất nguy hiểm, một mình ta không thể nào đủ sức làm được" Lôi viện trưởng đáp lời.
"Nhưng cái tên đệ tử kia của huynh có thể chịu đựng được áp lực của Lôi Thần Thánh Thụ khi mở toàn bộ cấm chế không, sức mạnh của thánh thụ không thể nghi ngờ, rất cường đại, nếu có gì sơ suất xảy ra thì mất mạng là điều nhất định" Phong viện trưởng nghi ngờ nên hỏi.
Thấy Phong viện trưởng nói thế thì những người còn lại cũng nhìn Lôi viện trưởng xem ông trả lời ra sao.
"Điều này các ngươi không cần lo lắng, hôm nay ta đã mở ra một nửa cấm chế của Lôi Thần Thánh Thụ, phát động toàn bộ ngụy lam lôi, nhưng tên tân sinh này thật sự quá cường hãn, hắn hấp thụ sạch sẽ và vẫn bình thường tự nhiên, không mảy may mất một sợi lông" Lôi viện trưởng trả lời một cách chắc chắn.
Thấy hắn nói thế năm người còn lại cũng rất đỗi kinh ngạc, thật không ngờ còn có người chỉ với nhị phẩm thiên lực mà lại hấp thu sạch sẽ ngụy làm lôi lại không bị tổn hại gì, việc này xưa nay rất hiếm thấy, nếu thế thì tương lai tên tân viện sinh này sẽ gây ra những điều kinh hỉ cho cái đám già ở tổng viện.
"Nếu như ngươi đã kiên quyết như thế thì chúng ta sẽ hợp lực một lần, giải bỏ cấm chế của Lôi Thần Thánh Thụ, nhưng trước hết ngươi phải sơ tán các học viên tới trung tâm học viện, mở ra toàn bộ hộ tráo của Lôi viện, trong lúc đó chúng ta sẽ hợp lực giúp ngươi giải bỏ cấm chế" Linh Loan viện trưởng không hỏi nhiều nữa mà chỉ dặn dò.
Lôi viện trưởng thấy vậy cũng gật đầu đồng ý, điều này không phải việc thường nên làm mọi biện pháp an toàn cũng là tất nhiên.
"Nhưng ta nói trước, nếu trong quá trình thực hiện có biến cố gì xảy ra thì ta sẽ lập tực dừng lại và đặt cấm chế làm cho Lôi Thần Thánh Thụ trong nửa năm không thể hoạt động, điều này cũng tổn hại tới việc tu luyện của lôi viện các ngươi, ngươi chắc là không từ bỏ ý định này chứ" Linh Loan nhìn sang lôi viện trưởng hỏi ý kiến.
"Điều này không thành vấn đề, nếu có thể đào tạo ra một nhân tài kinh diễm bậc này thì cái giá phải trả như vậy cũng là thấp rồi, ta không hối hận" Lôi viện trưởng vẫn kiên quyết đáp lại.
Bốn tên huynh đệ của Lôi viện trưởng cũng ngạc nhiên, lâu rồi mới thấy đại ca của mình vì một tên viện sinh mà lại kiên quyết tới mức này, nếu có gì thì việc tu luyện của lôi viện sẽ chậm lại nửa năm, viện sinh của hắn tiến cảnh sẽ rất chậm, không khỏi có nhiều người bất mãn, chưa nói trận quyết chiến hai năm một lần cũng chỉ còn lại hơn nửa năm, việc này có khi lại được không bù mất.
"Nếu đã thế thì các ngươi giải tán đi, ngày mai tất cả tập trung ở lôi viện tiến hành mọi việc như đã định, việc này phải thật cẩn trọng nếu có chuyện gì xảy ra với Lôi Thần Thánh Thụ thì ta không biết ăn nói thế nào với hai vị viện trưởng ở tổng bộ đâu, hai người này mà phát hỏa lên thì các ngươi cũng tự biết đi" Linh Loan viện trưởng nói tới đây sắc mặt cũng nghiêm nghị lại.
Năm người đồng loạt gật đầu rồi cũng cáo từ, nhưng lúc rời đi thì ai nấy cũng hơi có chút lo âu, nói về sự phát hỏa của hai vị viện trưởng tổng bộ kia thì họ cũng thấy qua một hai lần, thật sự là kinh tâm động phách, không thể nào thừa nhận nổi.