Nữ tử mặc trang phục màu xanh nhạt thấy Long Phù Nguyết mắt mở to, cũng không nói chuyện, nghĩ đến nàng là kinh hách quá độ, kìm lòng không được liền ôm lấy nàng, nói: “Phù Nguyệt, đừng sợ, có tỷ tỷ ở đây.”
Cô gái mặc y phúc màu tím thở dài nói: “Phù Doanh, Phù Nguyệt muội muội hình như là chấn kinh quá độ, ta đi lấy chén trà để an ủi muội ấy.”
Phù Doanh gật gật đầu: “Được, Phù Lăng, tỷ đi đi.”
Long Phù Nguyệt thế mới biết tên hai thiếu nữ này, hơn nữa nghe tên các nàng ấy đều có chữ ‘Phù’, đương nhiên chính là tỷ tỷ của mình.
Nàng vốn chỉ là một hồn ma đến từ thế giới khác, hiện tại tuy rằng đang ở trên người công chúa Long Phù Nguyệt, nhưng đối với các tỷ tỷ của nàng ấy một chút thân tình cũng không có. Giờ phút này nữ tử tên là Phù Doanh ôm nàng vào trong ngực, trong lòng có một chút cảm giác ấm áp, không khỏi thở dài: “Một cô nương xinh đẹp như thế này cũng trở thành một nô dịch mất nước, aiii, vận mệnh không tốt……”
Phù Lăng đã bưng tới một ly trà lạnh, Long Phù Nguyệt đang có chút khát khô cổ, liền không khách khí đem uống xong, ngẩng đầu nhìn thấy hai người kia đang ngạc nhiên nhìn, trong lòng nóng lên, nói: “Tỷ tỷ, đừng lo, ta không sao.”
Hai vị nữ tử thấy nàng mở miệng nói chuyện, lúc này mới hơi hơi yên lòng. Nhưng nghĩ đến vận mệnh bi thảm, hai nữ tử đều nhăn lại đôi mi thanh tú, thở dài, không buồn nhắc lại.
Long Phù Nguyệt khi đến ở đại điện đã khiến cho nơi này hơi hơi rối loạn, nhưng lúc này mỗi người đều không thể biết trước hoàn cảnh sau này, đau lòng khổ sở, không biết nên làm thế nào, nên không có nhiều người để ý tới.
Đang lúc thấp thỏm lo âu tìm biện pháp thích đáng nhất, bên ngoài đại điện bỗng nhiên truyền đến một tiếng gọi: “Thiên Tuyền quốc hoàng thượng giá lâm!”
Cửa điện chầm chậm mở ra hai bên, vô số dũng sĩ mặc áo giáp tiến vào, bọn họ vây quanh một người. Minh hoàng mặc long bào, chuỗi bạch ngọc đính trên vương miện, khuôn mặt không giận nhưng có uy, đúng là hoàng đế Thiên Tuyền quốc tới rồi.
Bên cạnh ông ta còn có vài người đi theo, nhìn qua cách ăn mặc thì hình như là Vương Tử Thiên Tuyền quốc, áo mãng bào ngọc đái, tử ngọc kim quan, cao sang rực rỡ. Chỉ có Phượng Thiên Vũ một thân áo trắng, mái tóc đen dài buông xõa tự do, không giống như là Vương gia, thật như là lãng tử giang hồ.
Đôi mắt yêu mị của hắn vừa hơi hơi chuyển, liền thấy được Long Phù Nguyệt đang lui ở một góc,khóe miệng lộ ra ý cười.
Chương 22: trẫm lưu lại hai nha đầu này
Long Phù Nguyệt cũng không chịu thua trừng mắt nhìn hắn một cái, sau đó nắm chặt lấy vạt áo của Phù Lăng nghịch.
Mà Long Bộ Vân bị hai binh lính lôi đi. Ủ rũ theo hầu sát ở phía sau. Trên mặt lấm lem bụi bẩn.
Sớm có hơn mười người võ sĩ đem các nữ tử ở trong đại điện dồn lại một chỗ, miễn cưỡng xếp thành một hàng.
Xinh đẹp mảnh mai, những nữ tử này tuy rằng xinh đẹp nhưng dung nhan đã mất đi sự huy hoàng của ngày xưa, vẻ mặt chật vật, nơm nớp lo sợ. Nhưng vẫn có thể thấy được toàn là những mỹ nữ, binh lính kìm lòng không được nuốt nước miếng.
Đôi mắt Phượng Thiên Hành đảo qua các nữ tử cao quý ngày xưa, mà nay giống như gia súc, trên mặt là hoàn toàn là sự thống khổ. Không khỏi cười ha hả, bỗng nhiên lấy tay chỉ Phù Lăng cùng Phù Doanh nói: “Hai nữ tử này,đi ra cho trẫm!”
Hai tỷ muội Phù Lăng cùng Phù Doanh là hai người xinh đẹp nhất trong những người nữ nhân đứng tại nơi này, cũng là hai nữ nhân xinh đẹp nhất của Thiên Cơ quốc. Hiện giờ bị Phượng Thiên Hành điểm trúng, sắc mặt hai người đều hơi đổi, thoáng trao đổi ánh mắt với nhau, Phù Lăng nhẹ nhàng nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Phù Nguyệt: “Tiểu muội, bảo trọng.”
Phù Lăng cùng Phù Doanh sóng vai đi ra. Đứng ở đầu hàng.
Phượng Thiên Hành bước đi mạnh mẽ uy vũ, dừng chân ở trước mặt hai tỷ muội, nhấc tay, nâng cằm của Phù Doanh: “Ha ha, không hổ là đệ nhất mỹ nữ Thiên Cơ quốc, quả nhiên là quốc sắc thiên hương, ta thấy rất thích. Được, trẫm liền lưu lại hai nha đầu làm công cụ ấm giường, những người khác, chúng ái khanh dựa theo cấp độ, phẩm chất tuyển chọn là được.”
Ý đồ được thỏa mãn, ông ta đắc ý cười ngạo nghễ. Xoay người lại, đang định nói gì đó. Đứng ở trước mặt hắn là hai tỷ muội Phù Lăng, Phù Doanh nhìn nhau, trong đôi mắt sáng tinh anh vừa như có hai đạo hàn quang chợt lóe lên, hướng về ngực Phượng Thiên Hành đâm tới!
Hai tỷ muội này dường như có học chút võ công, lần này ra tay, tốc độ nhanh như gió lốc. Chủy thủ trong chớp mắt liền đâm tới trước ngực Phương Thiên Hành!
Tướng sĩ chung quanh tựa hồ không ai đoán được sẽ có đột biến như thế, vội hô thất thanh!
Chợt thấy bạch quang chợt lóe, chỉ nghe đương trường hai tiếng giòn vang, chủy thủ trong tay Phù Lăng cùng Phù Doanh không biết bị cái gì đánh rớt. Rơi xuống ở trên mặt đất.
Hai người chưa kịp phản ứng. Trước mắt một đạo bóng trắng hiện lên, vô số chưởng ảnh đúng ngay vào mặt mà đến, bang bang hai tiếng, đánh trúng ngực hai tỷ muội.