“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?”
“Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …”
Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta.
Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: “Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được…..”
“Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương.” Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa.
“Bồi thường như thế nào? Hay là, các ngươi còn có thể đem ta trở về? Vậy được rồi, chỉ cần có thể đưa trở về ta liền không trách các ngươi nữa, coi như ta đã làm một chuyến du lịch miễn phí……” Trong đôi mắt to của Long Phù Nguyệt có tia hi vọng.
“Khụ, khụ, điều này e rằng không được rồi, xác của ngươi đã bị…… đã bị hoả táng……” Vẻ mặt của Diêm Quân khó xử.
“Ách, vậy các ngươi còn bồi thường ta thế nào?” Hi vọng như bọt xà phòng vô tình bị phá hủy, Long Phù Nguyệt nắm tay nhỏ nắm thành đấm rắc rắc vang lên.
“Chúng ta… chúng ta có thể an bài ngươi đầu thai đến một gia đình tốt, nổi tiếng, cao quý.. .”
“Hừ! Nếu các ngươi không bắt sai hồn…, thì ta bây giờ đang nổi tiếng, cao quý! Này, ta không muốn tiếp tục làm đứa nhóc mới sinh, buồn tẻ đến chết mất!”
“Vậy.. Vậy……” Diêm Quân cùng phán quan liếc mắt nhìn nhau, gần như là trăm miệng một lời: “Chúng ta đây có thể an bài ngươi đi xuyên qua!”
“Xuyên qua? Các ngươi cũng biết từ này? Đây chính là ngôn ngữ hiện đại mà.” Long Phù Nguyệt mắt to hiện lên một chút kinh ngạc.
“Hừ!” Diêm Quân lạnh lùng nheo mắt: “Hiện tại dân cư xuyên qua không có một vạn cũng có tám ngàn, bổn vương làm sao có thể không biết? Thế nào, ngươi muốn xuyên qua hay không?”
Long Phù Nguyệt di chuyển đôi mắt to vòng vo, nhanh chóng phân tích tình thế trước mắt, hình như xuyên qua cũng rất vui: “Được rồi, ta đồng ý, nhưng mà ta không muốn làm người nghèo, ta muốn làm công chúa!”
Chương 2: Phóng cổ biến điện Diêm La thành biển côn trùng!
“Công chúa?” Sổ sinh tử trong tay Phán quan liên tiếp được lật ra lẩm nhẩm, rốt cục dừng ở một tờ giấy: “Ừm, thật ra có một công chúa có từ trường gần với ngươi…… nhưng mà……”
“Tốt! Là nàng! Không cần nhưng mà, nhiều lời dong dài, ta liền phóng cổ biến điện Diêm La này thành biển côn trùng!”
“Vậy… Được rồi! Phán quan nhìn nhìn con rắn nhỏ trong tay nàng, cổ họng nuốt nước bọt một chút, rốt cục câm miệng.
Ha ha, cuộc sống công chúa ngồi ăn rồi chờ chết ơi, ta tới đây…..
Tử thi, đập vào mắt có thể thấy được, đều là nhe răng nhếch miệng, chết không nhắm mắt!
Vô số thi thể trong nước trôi dạt vào bờ, giống như một đám kén màu đen ……
Long Phù Nguyệt trợn mắt, mở to tròng mắt, chứng kiến cảnh tượng trước mắt, dĩ nhiên là một phen kinh hoàng.
Choáng váng, không phải nói nàng trở thành thành công chúa sao? Làm sao có thể xuyên thủng trôi dạt đến con sông này?
Hơn nữa, còn có nhiều thi thể chết đến làm bạn cùng nàng!
Trong không khí tràn ngập máu tanh, gần như làm Long Phù Nguyệt ngất đi một lần nữa.
Nàng nhìn hai bên bờ sông, đang muốn nhìn lại tình hình chung quanh. Chợt nghe cách đó không xa có người hô một tiếng: “Tướng quân! Có người còn sống!”
Theo tiếng gào, “Sưu” một tiếng bay tới một cái tên bắn lén, mục tiêu, đúng là đỉnh đầu của nàng!
Long Phù Nguyệt kinh hồn bạt vía! May mà nàng phản ứng linh hoạt, “Phốc” một tiếng, một lần nữa lặn xuống nước!
Một tiếng gào từ trên bờ truyền đến: “Nó chạy! Bắn tên! Bắn tên!”
Tên như mưa, hướng về phía nàng bay tới.
Lần này, Long Phù Nguyệt đánh chết cũng không dám ngoi lên!
May mà kỹ năng bơi của nàng vô cùng tốt, nhất thời có thể lặn có khoảng hơn 100 m. Đến khi nàng thật sự nhịn không nổi, mới chậm rãi nổi lên, nhưng cũng chỉ dám lộ nửa cái đầu, chung quanh thi thể ít hơn. Mà trên bờ vẫn ồn ào như trước, vô số bóng dáng binh lính đang rọi những bó đuốc sang rực xuống nước, lại phóng tên, thỉnh thoảng có những tử thi trôi nổi bị bắn trúng, xoay tròn trong nước.
Long Phù Nguyệt gần như đã ân cần thăm hỏi tổ tông tám đời của Diêm Quân một lần.
Con bà nó, không phải nói đem nàng xuyên qua thành một vị công chúa sống an nhàn sung sướng sao? Tại sao lại đem nàng tới chiến trường này! Hơn nữa, còn giống như là bị đánh bại!