Khúc nhạc đệm quỷ dị rất nhanh liền khiến mọi người quên đi, trò chơi cũng tiếp tục tiến hành.
Hạ Úc Huân vẫn dáng vẻ hi hi ha ha, đem rượu vang đỏ coi như nước sôi để nguội uống vào, giống như chuyện gì đều chưa từng phát sinh.
“Tiểu Huân, cô uống ít một chút!”
“Không cần! Tư Triệt, tôi liên lụy đến anh phải uống cùng? Anh không thể uống, tôi giúp anh a!”
“Đừng uống, uống rượu nhiều tổn hại sức khỏe!”
Nhưng không uống, sẽ thương tâm……
Hạ Úc Huân tránh né tay Lãnh Tư Triệt muốn đoạt ly rượu, nói: “Không liên quan! Anh cũng không phải không biết tôi, tôi từ năm tuổi liền bắt đầu trộm rượu của cha tôi uống, ngàn ly không say! Hay là, anh sợ tôi uống nhiều hao tiền của anh!”
Lãnh Tư Triệt bất đắc dĩ rút khăn giấy lau mồ hôi trên trán cô.
“Ha ha! Hàn Khải Vũ, cũng có ngày anh sẽ gục ngã trong tay tôi!” Hạ Úc Huân lần này thu được quỷ bài, lại vừa lúc điểm tới Hàn Khải Vũ, nhịn không được kiêu ngạo cười to vài tiếng.
“Bà cô, tạm tha cho tôi đi!” Hàn Khải Vũ đưa ánh mắt cầu xin giúp đỡ về phía Lãnh Tư Triệt cùng Murphy.
Lãnh Tư Triệt đáp lại bằng vẻ mặt thương mà không giúp gì được, Murphy thì vui sướng khi người khác gặp họa.
Thấy Hạ Úc Huânđang cùng Lãnh Tư Triệt xì xào to nhỏ về gốc gác của mình, Hàn Khải Vũ không hề nghi ngờ mà tin tưởng Lãnh Tư Triệt tuyệt đối sẽ đem anh bán, vì thế sau nhiều lần lưỡng lự giữa lời nói thật lòng hay đại mạo hiểm, anh gian nan mà lựa chọn đại mạo hiểm.
Hạ Úc Huân hắc hắc cười xấu xa vài tiếng, nói:“Tốt, đây chính là anh nói, không được đổi ý, bổn tiểu thư đây muốn gậy ông đập lưng ông! Tôi cũng muốn anh hôn số 2!”
“Không phải đâu!”
Hiện tại Hàn Khải Vũ trong lòng chỉ còn lại một ý niệm, tự làm bậy không thể sống.
Khiến mọi người nghẹn họng nhìn trân trối chính là……
Số 2 cư nhiên là Lãnh Tư Thần!
Giờ phút này Lãnh Tư Thần đã sắc mặt xanh mét.
Nha đầu này, xem như trả thù anh sao?
Cuối cùng hai người đàn ông đen mặt bất đắc dĩ mà hôn môi.
Bất quá, sau khi xong, hai người lập tức lấy tư thái sét đánh không kịp bưng tai vọt vào toilet.
Hạ Úc Huân cùng Murphy cùng nhau cười đến mức ngã lăn ra trên sô pha.
“Ha ha! Thật sự là quá khôi hài!” Murphy cảm thấy vừa rồi vẻ mặt bứt rứt của Hàn Khải Vũ bị cường hôn thật sự quá hả lòng hả dạ rồi.
Ngay từ đầu Hàn Khải Vũ ngượng ngùng xoắn xít, ôm hi vọng cuối cùng không chịu động, cuối cùng không nhẫn nại Lãnh Tư Thần cúi đầu đi qua không nói hai lời trực tiếp hôn anh……
“Ha ha ha ha…… Đứng vậy! Hàn Khải Vũ thật đáng thương! Thật sự có thiên phú nhược thụ!” Hạ Úc Huân cười đến không dậy nổi.
Murphy lập tức phụ họa, nói: “Vừa rồi Lãnh đại ca cực giỏi! Tuyệt đối là cường công!”
Hai hủ nữ nhìn nhau, một nụ cười xóa tan hận thù, còn có cảm giác tương phùng hận vãn.
Lúc hai người đàn ông nôn xong đi ra, Hạ Úc Huân cùng Murphy hai mặt nhìn nhau, lại không hình tượng mà cười thành một đoàn.
–
Không biết chơi đến ván thứ bao nhiêu, Lãnh Tư Triệt nhìn Hạ Úc Huân hỏi: “Nếu có một ngày tôi hướng cô nói yêu cô, thì cô làm sao?”
Cả phòng đột nhiên an tĩnh, Lãnh Tư Thần cầm ly rượu trong tay lại lần nữa siết chặt.
Hạ Úc Huân ngẩng đầu, ý vị không rõ mà cười cười.
Vừa rồi, ở ngoài phòng, lời Lãnh Tư Thần giống như lưỡi đao cắt vào tim cô.
Đừng nói Tư Triệt không có khả năng thích mình, ngay cả trong thế giới mờ ảo, Lãnh Tư Triệt mắt mù, người cô yêu từ đầu tới cuối cũng chỉ có một a!
Vì cái gì đã hèn mọn đến mức như vậy, anh vẫn là không nhìn thấu tim mình.
Hạ Úc Huân làm vẻ nghiêm túc trầm tư, sau đó trịnh trọng mà trả lời nói: “Rau trộn!”
“Tiểu Huân……” Lãnh Tư Triệt bất đắc dĩ mà thở dài.
Ván này cứ như vậy bị Hạ Úc Huân mặt dày mày dạn mà lừa dối qua đi.
Một ván kế tiếp, Hạ Úc Huân lại lần nữa rút được quỷ bài, hơn nữa điểm đến là Lãnh Tư Thần
Chương 22: Đánh gãy chân tôi“Lời nói thật lòng hay là đại mạo hiểm.” Hạ Úc Huân đè nén sự khẩn trương trong lòng.
“Lời nói thật lòng.” Lãnh Tư Thần không chút để ý mà trả lời, đôi mắt thâm thúy khiến người ta không cách nào nhìn thấu cảm xúc.
Lời nói thật lòng sao…… Quen biết nhiều năm như vậy, cô đối với chuyện quan hệ của anh rõ như lòng bàn tay, còn có cái gì mà cô không biết?
Hạ Úc Huân chuyển động ly rượu trong tay, suy nghĩ nửa ngày, giống như không chút để ý mà nói: “À, nhất thời thật đúng là không thể nhớ được có cái gì muốn hỏi, liền nói anh cùng Bạch tiểu thư là như thế nào bắt đầu đi!”
Cô biết chính mình hỏi vấn đề này có bao nhiêu tự ngược, nhưng là…… Nhưng cô nhịn không được……
Cô không cam lòng, thật sự không cam lòng!
Bọn họ đã từng tốt đẹp như vậy, cô không tin Lãnh Tư Thần đối với mình một chút tình cảm cũng không có, từ khi nào bắt đầu, khi nào anh bắt đầu xa cách mình, từng bước một rời xa mình……
Dường như chính là từ lúc bắt đầu vào đại học……
Cho nên cô không có biện pháp không để tâm vấn đề này.
Nghe Hạ Úc Huân nói nửa câu đầu sắc mặt Bạch Thiên Ngưng không tốt lắm, nghĩ thầm nha đầu này không thể khinh thường a, là ám chỉ bọn họ từ nhỏ cùng nhau lớn lên, cô đối với anh có cái gì không biết? Nhưng nghe nửa câu còn lại có chút đắc ý, mặc kệ các người trước kia như thế nào, hiện tại người đàn ông này là của tôi!
Lãnh Tư Thần tựa hồ nhớ lại một chút, sau đó trả lời: “Chúng tôi quen biết ở hội Học Sinh, tôi là hội trưởng, cô ấy là trưởng ban văn nghệ, cô ấy rất hoàn mỹ, xem như lâu ngày sinh tình.”
Bạch Thiên Ngưng nghe vậy mỉm cười hạnh phúc, cảm động nói, “Tư Thần……”
Cô còn chưa bao giờ từ trong miệng Lãnh Tư Thần nghe được anh nói thẳng không cố kỵ mà khen ngợi mình như vậy.
Lãnh Tư Thần là người theo chủ nghĩa hoàn mỹ tuyệt đối, đối với yêu cầu về phụ nữ từ trước đến nay cũng luôn hà khắc, huống chi, phụ nữ này còn là vợ tương lai của anh.
Anh có thể chấp nhận vợ anh không có tình yêu cháy bỏng, lại không thể chịu đựng được cô không hoàn mỹ.
Xử trí theo cảm tính quá mức ngược lại dễ dàng mất đi lý trí.
Cho nên, cơ hồ phá vỡ toàn bộ tiêu chuẩn kén vợ kén chồng của anh, Hạ Úc Huân có lẽ từ lúc bắt đầu đã bị anh bài trừ ở bên ngoài thế giới của mình rồi, thậm chí bị anh coi là hồng thủy mãnh thú.
Ha…… Lâu ngày sinh tình…… Lâu ngày sinh tình……
Nghe bốn chữ này, Hạ Úc Huân quả thực cảm thấy vô cùng châm chọc!
Bọn họ quen biết hơn hai mươi năm, anh lại cùng một người mới quen được vài năm nói lâu ngày sinh tình……
Bất quá cũng đúng, như Bạch Thiên Ngưng ôn nhu mỹ lệ lại đa tài đa nghệ, hào môn thiên kim môn đăng hộ đối, người đàn ông nào chẳng động tâm.
Bọn họ mới là chân chính xứng đôi.
Nếu anh có một ngày lựa chọn chính mình, cô nhất định sẽ là người đầu tiên cảm thấy Lãnh Tư Thần điên rồi.
Cho tới nay bất quá là cô một mình tình nguyện, tự mình đa tình mà thôi……
Có đôi khi, đối với sự cố chấp như một chứng bệnh trạng của Lãnh Tư Thần, ngày cả chính cô cũng cảm thấy kinh hồn cùng sợ hãi.
Chỉ là cô không có cách nào, người lúc cô bất lực nhất lại đối tốt với cô, người tiến vào chiếm giữ sinh mệnh cô, cô nhất định cả đời đều phòng bị không thôi.
Lãnh Tư Thần, nếu anh chưa bao giờ đối với tôi tốt như vậy thì tốt biết bao…-
Rất nhanh đã đến rạng sáng, mọi người mới giải tán.
Ngoài cửa quán bar Phi sắc, bạch thiên Ngưng đỡ Lãnh Tư Thần say khướt, không yên tâm nói, “Anh như vậy trở về không có người chăm sóc, đêm nay em đến đó được không?”
Lãnh Tư Thần đầu đặt ở bả vai cô, vô thức gật đầu.
Hạ Úc Huân đứng ở một bên mặt không biểu cảm gọi điện thoại, dùng ngữ khí cực kỳ thanh tỉnh, cực kỳ cung kính hướng người bên kia đầu dây nói: “Hôm nay về muộn, Annie không yên tâm con một mình về nhà, cho nên bảo con ở lại. Không có, con tuyệt đối không có uống rượu, con lấy nhân cách của con cam đoan. Đúng vậy ba ba, về sau con sẽ chú ý! Được, ba ba người nghỉ ngơi sướm một chút!”
Hạ Úc Huân mới vừa mới dập máy liền chạy như điên đến thùng rác bên cạnh nôn đến mức choáng váng.
Hàn Khải Vũ trố mắt đứng nhìn Hà Úc Huân thay đổi sắc mặt còn nhanh hơn lật sách, nói: “Không thể nổi cái người này cư nhiên cũng sợ người khác như vậy.”
Murphy lắc lư chỉ vào Hạ Úc Huân, vẻ mặt khinh bỉ, nói: “Không chút tiền đồ! Nhớ năm đó bà cô đây chưa nói gì liền bay Mỹ du học, cha mẹ tôi một câu cũng không dám nói!”
Lãnh Tư Triệt tiễn Murphy cùng Hàn Khải Vũ đi, không yên tâm đi đến trước mặt Hạ Úc Huân, hỏi: “Tiểu Huân, cô không sao chứ?”
Hạ Úc Huân nôn đến mức hai chân nhũn ra, đầu óc mê man, một giây sau cùng trước khi hôn mê, chỉ kịp nói một câu:“Không được về nhà…… Không thể về nhà…… Ba ba…… Đánh gãy chân tôi……”