Tài xế taxi thấy Vân Sam muốn đi đến công ty đó liền lên tiếng hỏi.
- Người trẻ tuổi không có mấy người chịu đi làm sớm như vậy đâu. Ài! cháu của chú cũng là ở tập đoàn Cố Thị.....
Kẻ tung người hứng không khí trên xe tương đối hài hoà.
Đến chỗ người tài xế còn giảm cho Vân Sam hai đồng nữa.
Cô được giảm hai đồng liền vui vẻ, hai đồng này một lúc nữa Vân Sam sẽ lấy đi mua sữa đậu nành mà uống.
Giờ này còn khá sớm, chưa đến sáu giờ.
Người đi vào công ty cũng không nhiều.
Vân Sam vừa bước lên bậc thang đầu tiên đã loạng choạng muốn ngã, cũng may là cô nhanh tay kịp thời nắm lấy tay nắm cầu thang.
Vân Sam nhìn xung quanh không có ai mới thở phào.
- Bậc thang mà còn sạch sẽ như vậy, có thể soi gương được rồi đó.
Cô không biết lúc này phía tầng trên có người đã thấy dáng vẻ này của mình.
Vân Sam đi vào hỏi tiếp tân công ty một chút, liền được đưa đến phòng đợi phỏng vấn.
Lúc đầu chỉ có mình cô, lúc sau lại có thêm vài người.
Người đàn ông đứng dối diện Vân Sam, nhìn rất soái nha.
Khuôn mặt góc cạnh rất rõ, tóc mái hơi rũ xuống trán nhìn rất trẻ nếu cô tính không sai thì chỉ lớn hơn mình một chút.
Chỉ cần nhìn sơ cũng biết người này kinh nghiệm đầy mình, Vân Sam chuyển chỗ ngồi qua gần hắn.
Bản thân muốn xin chút bí quyết để vào phỏng vấn á mà.
Cô vừa ngồi xuống đã bắt chuyện.
- Anh cũng đi phỏng vấn sao? Tôi nghe nói phỏng vấn ở đây rất khó nhìn anh chắc rất có kinh nghiệm về phương diện này.
Người kia nghe Vân Sam nói thì hơi nhướng mày.
Cô thấy người mình nói chuyện có phản ứng thì liền vui vẻ, tìm chủ đề mà nói chuyện phiếm.
- Tôi nghe nói chủ tịch ở đây là một người trẻ tuổi, nhưng lại không thích phụ nữ tôi tìm hiểu qua, còn có người nói tên này rất ki bo, hành hạ nhân viên công ty phải tăng ca giống hắn, anh nói xem có phải rất ác không?.
Người kia nghe nói thì gật đầu một cái.
- Rất ác.
Vân sam nghe câu trả lời thì gật đầu như gà mỏ thóc.
- Sao lại có người ác với nhân viên như vậy chứ, không phải vì mẹ tôi ép tôi đến đây để phỏng vấn, không phỏng vấn thì sẽ bị ép đi coi mắt, tôi cũng hết đường nên mới tới.
Lúc sớm đột nhiên bị trượt chân trên bậc thang đầu tiên, cô đã cảm thấy không có thiện cảm với nơi này rồi.
Biết đâu ở đó có camera có thể là nhìn thấy Vân Sam xém té rồi, càng nghĩ càng mất mặt mà
Vân Sam vừa dứt lời bên ngoài có vài người đi vào, không phải là người tham gia phỏng vấn mà là người sẽ phỏng vấn cho bọn họ.
Người đàn ông lúc nãy cũng đi theo sau.
Người lúc nãy bước vào tim cô cũng theo đó mà rơi xuống.
Vân Sam lấy điện thoại trong túi ra mà gọi cho mẹ mình.
Bên kia rất nhanh đã bắt máy.
Cô hít một hơi thật sâu.
- Mẹ, nếu có chọn đối tượng gặp mặt, mẹ nhớ chọn người giàu là được, không cần quá đẹp trai đâu.
Vân Tịnh bên kia im lặng vài giây mới lên tiếng.
- Con nói chuyện xui xẻo là hay, giờ này còn chưa đến giờ phỏng vấn mà nói xui xẻo cái gì.
Bà nói xong liền ngắt máy.
Vân Tịnh như vậy cô cũng đã quen, nếu có quan tâm thái quá ngược lại Vân Sam sẽ thấy không thoải mái.
Chưa vào được phòng phỏng vấn mà cô đã đắt tội với lãnh đạo trong công ty này rồi.
Còn nói xấu sếp của bọn họ nữa.
Xui xẻo quá đi.
Vân Sam nhớ lại lúc nãy người kia cũng nói sếp của mình ác, chắc chắn cũng không vừa mắt người sếp kia.1
Nghĩ tới đây, cô liền lấy lại được tin thần.