Vân Sam được thay bộ đồ ngủ màu hồng nhạt, sắc mặt cô chắc bệt môi gắt gao cắn chặt.
Lý Huyên đứng trước điện thoại đặt bên cạnh bàn ngủ.
Tay còn cầm khăn lau mà đi qua lại.
Trong đầu Lý Huyên hiện giờ rất rối.
Cô muốn gọi cho Vân Tịnh nhưng lại không dám.
Không dám vì sợ bà sẽ phát hiện những vết đỏ hồng trên cơ thể Vân Sam, nếu cô muốn qua đây chẳng phải lý do cũng là tránh để mẹ mình biết hay sao?
Còn nếu không gọi, Vân Sam có chuyện gì thì làm sao bây giờ?
Lý Huyên đem khăn ra bên ngoài.
Hàng Tử Ba ngồi ở phòng khách thấy cô ra liền quăng điện thoại lên bàn.
Hắn thấy sắc mặt cô không đúng, liền tiến lên hỏi.
- Có phải em cũng bị bệnh rồi không? Mặt sao lại tái xanh như vậy.
Lý Huyên đưa mắt nhìn Hàng Tử Ba, hai mắt hơi ửng hồng.
Cho dù bọn họ có quen nhau mấy năm nhưng hắn muốn thấy cô khóc hay làm nũng còn khó hơn lên trời.
Nếu hỏi tại sao Hàng Tử Ba lại đi quen người khác thì chính là Lý Huyên không làm nũng, không dựa dẫm vào hắn, quen nhau như vậy có khác gì anh em đâu chứ?
Giờ phút này tim Hàng Tử Ba hơi nhói lên.
- Anh kêu bác sĩ đến được không? Em đừng lo.
Lý Huyên hết lắc rồi gật, cuối cùng mới lên tiếng.
- Không được Sam Sam chắc không muốn bác sĩ nhìn thấy.
Cô nghĩ vài giây liền nói tiếp.
- Nhưng lỡ cậu ấy bị làm sao thì sao bây giờ?
Đừng nói đến Lý Huyên, Hàng Tử Ba thấy dáng vẻ này của cô cũng gấp đến muốn chết rồi.
- Vậy anh không gọi bác sĩ.
Hắn liếc mắt vào phòng bếp, bên trong thức ăn vẫn còn đang rửa được đặt trong cái chậu nhỏ, thức ăn được thái một nửa.
Vừa nhìn liền biết trưa nay Lý Huyên còn chưa ăn gì.
- Anh đi nấu chút cháo cho em với Sam Sam ăn được không? Cậu ấy thức dậy phải ăn cháo rồi uống thuốc, em phải chăm sóc Sam Sam nên ăn một chút đi đừng để cả hai đều bệnh.
Hàng Tử Ba không cho cô lý do từ chối, hắn biết hiện giờ điểm yếu của Lý Huyên chính là Vân Sam.
Cô mím môi mà gật đầu.
Cháo rất nhanh đã được nấu xong, bên trong còn có cà rốt thái nhỏ thêm chút thịt nhìn bắt mắt vô cùng.
Nếu hỏi tại sao Lý Huyên lại quen một tên như hắn, thì câu trả lời rất đơn giản.
Vì Hàng Tử Ba nấu ăn đặc biệt ngon, so với nhà hàng năm sao chỉ thua một chút.
Muốn lấy được hảo cảm của người khác trước tiên phải đi qua dạ dày trước.
Cô lúc này không có tâm trạng mà thưởng thức, cháo được bưng ra Lý Huyên nhanh gọn mà xử lí xong.
Hàng Tử Ba nhìn đến thoả mãn, dù sao hắn cũng lần đầu thấy dáng vẻ gấp gáp này của cô, trong mắt đều hiện lên vài tia mới lạ.
Lý Huyên lúc này không để ý ánh mắt hắn có gì khác thường.
Lúc cô đi vào Vân Sam trên giường hơi cựa quậy.
Mày nhíu chặt từ từ mà mở mắt, trên trán cô xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng.
- Tớ mệt quá.
Vân Sam vừa lên tiếng thì liền ngẩn người, giọng cô khàn đến khó nghe, cổ họng lại đau không thôi.
Lý Huyên rót nước đưa cho cô.
- Tớ bị cậu doạ sắp chết rồi, cậu bị sốt muốn tớ gọi bác sĩ không? Hay gọi cho mẹ cậu.
Vân Sam nhận lấy ly nước, lắc đầu yếu ớt mà trả lời.
- Đừng gọi, ngày mai lại khoẻ thôi.
Lý Huyên thấy cảnh này lòng hơi nhói lên.
- Được tớ không gọi, cậu ăn cháo trước rồi uống thuốc.
Cô uống một ngụm nước, hiện tại Vân Sam không muốn ăn nhưng nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của Lý Huyên.
Cô gật đầu, Vân Sam đặt ly nước bên cạnh bàn ngủ.
- Mẹ tớ có hỏi cậu nói điện thoại tớ hư từ hôm qua.
Cô uống thuốc xong liền ngủ mất.
Trong mơ Vân Sam còn thấy mình mang bụng to đi ra bên ngoài, tay đỡ eo tay còn lại vuốt vuốt bụng vẻ mặt đều hiện lên sự dịu dàng.
Chớp mắt một cái cô liền thấy tay nắm một bàn tay nhỏ xíu, không phải khuôn mặt của Lâm Thiên.
Đứa nhóc mặc chiếc áo khoác màu nâu, khăn choàng cũng cùng màu.
Nửa cái càm đều bị chôn trong chiếc khăn choàng, làm lộ ra hai má tròn tròn, chỉ cần nhìn qua liền muốn hôn.
Đứa nhóc ngửa mặt lên mà nhìn cô.
- Mẹ, con muốn ăn kem.
Vân Sam lúc này liền giật mình mà bật dậy.
Áo đều mồ hôi làm cho dính sát vào người, ngực phập phồng kịch liệt.
Cái quỷ gì đây?
Vân Sam chắc chắn bản thân bệnh đến điên rồi.
................
Lịch ra truyện sẽ là thứ năm với thứ ba nha, mọi người nhớ cmt để mình có động lực ra chap nhanh nha