Cho nên, chỉ cần đối phương không mù, sao có thể cho Khương Thanh Nhu vượt qua vòng tuyển chọn?
Hơn nữa, cô ta còn có cách vạch trần hành vi xấu xa, ác liệt cực độ như cướp mất vị trí của người khác của Khương Thanh Nhu.
Đến lúc đó, Khương Thanh Nhu đừng mơ có thể tiếp tục ở lại đoàn văn công, đoán chừng cô ta chỉ có nước xám xịt mà chạy xuống nông thôn.
Chuyện mà nghiêm trọng hơn chút, đoán chừng ngay cả anh trai cô cũng phải bị ảnh hưởng.
Dù sao tất cả mọi người đều truyền rằng, lần này Khương Thanh Nhu có thể tham gia tuyển chọn đều nhờ anh cả của cô giúp cô chiếm mất vị trí của Khương Phi.
Nghĩ tới đây, cô ta lại liếc nhìn Khương Thanh Nhu.
Người xinh đẹp, gia thế tốt thì thế nào? Xuống nông thôn rồi, chẳng đầy hai tháng mặt cô ta sẽ vàng như nghệ, biến thành thiếu phụ luống tuổi!
Có thể là do cảm nhận được ánh mắt từ bên này, Khương Thanh Nhu cũng nhìn sang đây.
Tần Lộ Lộ tranh thủ tươi cười, nịnh nọt nói: “Thanh Nhu, son môi của cậu đẹp quá! Có thể cho mình mượn dùng không?”
Cô gái ngồi bên cạnh Tần Lộ Lộ, mới vừa cùng Tần Lộ Lộ nói xấu Khương Thanh Nhu lúc nãy, mắt thấy Tần Lộ Lộ biến sắc mặt nhanh như lật sách, Triệu Tiểu Chi lại lắc đầu rời đi.
Tuy cô ấy coi thường người ngu ngốc thích đi cửa sau như Khương Thanh Nhu, nhưng cô ấy cũng càng chướng mắt người trước mặt một kiểu sau lưng một kiểu như Tần Lộ Lộ.
Khương Thanh Nhu đã sớm liếc thấy Tần Lộ Lộ với Triệu Tiểu Chi đang nhìn mình, ánh mắt kia, tuyệt đối không giống như người đang nói lời hay ý đẹp về mình.
Vì thế, cô lộ ra nụ cười khó khăn, giọng thanh thúy:
“Lộ Lộ, không phải mình không muốn cho cậu mượn, mà do màu đỏ của son môi của mình không hợp với nước da đen như cậu, cậu dùng xong sẽ không làm bật tông, đừng để bôi lên xong lại trông như người bệnh…”
Nói tới đây, Khương Thanh Nhu lại như nghĩ tới thứ gì đó, che miệng cười vài tiếng rồi nói tiếp:
“Nhưng nếu vậy thật, lãnh đạo nhìn thấy cậu mang thân thể bệnh trạng đi diễn, chắc chắn sẽ rất tán thưởng sự chăm chỉ nỗ lực của cậu, nói không chừng còn chọn cậu luôn cũng nên.”
Cô nói xong, mọi người trong phòng hóa trang đều bật cười.
Đúng vậy nha, da Tần Lộ Lộ đen như vậy, lại tô màu nhạt như thế lên, có thể hiện màu được sao?
Hơn nữa, son môi là thứ rất riêng tư, các cô gái khác tuy cũng rất thích, nhưng cũng không bước lên mượn.
Tần Lộ Lộ bị Khương Thanh Nhu đùa cợt như thế, mặt vốn đã đen giờ lại càng đen hơn.
Nhưng cô ta cũng không nổi giận ngay mà điều chỉnh lại vẻ mặt, cười cười:
“Thanh Nhu, cậu nói cũng đúng, nhưng thời này lao động là vinh quang, da mình đen chứng tỏ mình lao động nhiều nha.”
Lời này như một phương pháp ngầm công kích đại tiểu thư nhà tư bản.
Khương Thanh Nhu cũng không để ý, nhướng mày, thản nhiên nói:
“Vậy cậu còn đăng ký tham gia tuyển chọn làm gì? Sao không ngoan ngoãn xuống nông thôn tham gia lao động đi?”
Sau đó cô thả bút kẻ mày trong tay xuống. Nhìn bản thân trong gương, cô rất thảo mãn, giọng điệu cũng vui vẻ hơn vài phần, có chút dí dỏm:
“Dù sao lao động cũng là vinh quang mà. Không thì cậu làm việc tốt, từ bỏ cơ hội tham gia tuyển chọn, để mấy người bọn mình bớt được một đối thủ cạnh tranh đi. Đúng là chuyện một công đôi việc nha.”
Cô nói xong, khắp phòng lại nổi tiếng cười. Cuối cùng, là đoàn trưởng Bạch Trân Châu đứng ra giải hòa:
“Mọi người bớt tranh cãi đi, lỡ giáo viên Chu nghe được chúng ta nói linh tinh ở đây lại mắng chúng ta.”
Hơn nữa, cô ta còn có cách vạch trần hành vi xấu xa, ác liệt cực độ như cướp mất vị trí của người khác của Khương Thanh Nhu.
Đến lúc đó, Khương Thanh Nhu đừng mơ có thể tiếp tục ở lại đoàn văn công, đoán chừng cô ta chỉ có nước xám xịt mà chạy xuống nông thôn.
Chuyện mà nghiêm trọng hơn chút, đoán chừng ngay cả anh trai cô cũng phải bị ảnh hưởng.
Dù sao tất cả mọi người đều truyền rằng, lần này Khương Thanh Nhu có thể tham gia tuyển chọn đều nhờ anh cả của cô giúp cô chiếm mất vị trí của Khương Phi.
Nghĩ tới đây, cô ta lại liếc nhìn Khương Thanh Nhu.
Người xinh đẹp, gia thế tốt thì thế nào? Xuống nông thôn rồi, chẳng đầy hai tháng mặt cô ta sẽ vàng như nghệ, biến thành thiếu phụ luống tuổi!
Có thể là do cảm nhận được ánh mắt từ bên này, Khương Thanh Nhu cũng nhìn sang đây.
Tần Lộ Lộ tranh thủ tươi cười, nịnh nọt nói: “Thanh Nhu, son môi của cậu đẹp quá! Có thể cho mình mượn dùng không?”
Cô gái ngồi bên cạnh Tần Lộ Lộ, mới vừa cùng Tần Lộ Lộ nói xấu Khương Thanh Nhu lúc nãy, mắt thấy Tần Lộ Lộ biến sắc mặt nhanh như lật sách, Triệu Tiểu Chi lại lắc đầu rời đi.
Tuy cô ấy coi thường người ngu ngốc thích đi cửa sau như Khương Thanh Nhu, nhưng cô ấy cũng càng chướng mắt người trước mặt một kiểu sau lưng một kiểu như Tần Lộ Lộ.
Khương Thanh Nhu đã sớm liếc thấy Tần Lộ Lộ với Triệu Tiểu Chi đang nhìn mình, ánh mắt kia, tuyệt đối không giống như người đang nói lời hay ý đẹp về mình.
Vì thế, cô lộ ra nụ cười khó khăn, giọng thanh thúy:
“Lộ Lộ, không phải mình không muốn cho cậu mượn, mà do màu đỏ của son môi của mình không hợp với nước da đen như cậu, cậu dùng xong sẽ không làm bật tông, đừng để bôi lên xong lại trông như người bệnh…”
Nói tới đây, Khương Thanh Nhu lại như nghĩ tới thứ gì đó, che miệng cười vài tiếng rồi nói tiếp:
“Nhưng nếu vậy thật, lãnh đạo nhìn thấy cậu mang thân thể bệnh trạng đi diễn, chắc chắn sẽ rất tán thưởng sự chăm chỉ nỗ lực của cậu, nói không chừng còn chọn cậu luôn cũng nên.”
Cô nói xong, mọi người trong phòng hóa trang đều bật cười.
Đúng vậy nha, da Tần Lộ Lộ đen như vậy, lại tô màu nhạt như thế lên, có thể hiện màu được sao?
Hơn nữa, son môi là thứ rất riêng tư, các cô gái khác tuy cũng rất thích, nhưng cũng không bước lên mượn.
Tần Lộ Lộ bị Khương Thanh Nhu đùa cợt như thế, mặt vốn đã đen giờ lại càng đen hơn.
Nhưng cô ta cũng không nổi giận ngay mà điều chỉnh lại vẻ mặt, cười cười:
“Thanh Nhu, cậu nói cũng đúng, nhưng thời này lao động là vinh quang, da mình đen chứng tỏ mình lao động nhiều nha.”
Lời này như một phương pháp ngầm công kích đại tiểu thư nhà tư bản.
Khương Thanh Nhu cũng không để ý, nhướng mày, thản nhiên nói:
“Vậy cậu còn đăng ký tham gia tuyển chọn làm gì? Sao không ngoan ngoãn xuống nông thôn tham gia lao động đi?”
Sau đó cô thả bút kẻ mày trong tay xuống. Nhìn bản thân trong gương, cô rất thảo mãn, giọng điệu cũng vui vẻ hơn vài phần, có chút dí dỏm:
“Dù sao lao động cũng là vinh quang mà. Không thì cậu làm việc tốt, từ bỏ cơ hội tham gia tuyển chọn, để mấy người bọn mình bớt được một đối thủ cạnh tranh đi. Đúng là chuyện một công đôi việc nha.”
Cô nói xong, khắp phòng lại nổi tiếng cười. Cuối cùng, là đoàn trưởng Bạch Trân Châu đứng ra giải hòa:
“Mọi người bớt tranh cãi đi, lỡ giáo viên Chu nghe được chúng ta nói linh tinh ở đây lại mắng chúng ta.”