Truyện chỉ được đăng duy nhất tại wattpad Shining_Time95.
*******
Chương 2: Cậu*
*nguyên văn: Cô gia, chồng của cô chủ.
Sầm Diên không biết đêm qua đã lăn lộn bao lâu, người trẻ tuổi có vẻ đều rất sung sức.
Thương Đằng đã kìm nén hơn nửa tháng, tự nhiên không biết thế nào là đủ.
Người ngoài nhìn vào nghĩ anh là người thanh tâm quả dục, khiêm tốn trầm ổn. Nhưng chỉ có Sầm Diên biết đó là sự ngụy trang của anh.
Anh là người có tham vọng, dục vọng về mặt sinh lý cũng không hề kém ham muốn quyền lực chút nào.
Kiêu ngạo, lại cuồng vọng.
Tất cả các từ không hay đều có thể áp dụng lên người anh. Vì vậy Sầm Diên cũng cảm thấy kỳ lạ, một người đàn ông hoàn toàn trái ngược với thẩm mỹ của mình, mà sao cô có thể yêu anh sâu đậm như vậy.
Khi mở mắt ra, điều đầu tiên cô cảm thấy là đau nhức, toàn thân mềm nhũn, nôn nao như vừa bị say rượu vậy. Cô quên mất hôm qua đã tắm như thế nào, cũng quên ai đã thay quần áo cho cô.
Đi dép xuống nhà tắm rửa, dì Hà vừa bưng đồ ăn đến, nhìn thấy cô liền lo lắng hỏi: "Hôm qua tôi thấy trên eo của cô có một vết đỏ. Bây giờ đã thấy khá hơn chưa?"
Sầm Diên bị câu hỏi của dì ấy làm cho giật mình, sắc mặt hơi đỏ lên.
Không biết giải thích thế nào về vết đỏ đó, nó không phải là vết bầm, mà là...
Nhưng rồi cô nghĩ, ồ, thì ra hôm qua là dì Hà đã tắm và thay quần áo cho cô.
Có vẻ như cô đã nghĩ quá nhiều.
Đúng vậy, với tính tình của Thương Đằng, sao anh có thể tự tay làm chuyện như vậy được.
Sầm Diên mỉm cười: "Không sao, không đau nữa ạ."
Dì Hà thở phào nhẹ nhõm, đi dọn cháo cho cô, món bánh bao hôm nay có nhồi nhân rau thịt: "Tôi tự làm nhân nhồi, cô nếm thử xem sao?"
Sầm Diên gắp một cái, cắn một miếng nhỏ, không chút do dự khen ngợi dì: "Ngon ạ."
Dì Hà cười, lôi ghế ngồi xuống: "Món tôi giỏi nhất chính là món này. Thằng út nhà tôi ngày xưa một bữa ăn được cả mười cái."
Tính tình Sầm Diên nhẹ nhàng, tỉ mỉ, dù làm việc gì cũng rất chậm chạp nhưng cô vẫn có thể thu xếp mọi thứ hoàn hảo và ngăn nắp. Ăn cũng rất chậm, nhai từng miếng nhỏ, chỉ sau khi ăn hết vào miệng cô mới nói tiếp: "Trẻ con mau lớn, ăn nhiều mới cao lớn được".
Người mẹ nào mà không thích nghe người khác khen con mình, dì Hà cũng không ngoại lệ. Nghe được lời của Sầm Diên, dì cười không ngậm được miệng: "Tôi không có nhiều kỳ vọng gì với nó, chỉ hy vọng chiều cao không bị di truyền bởi ba nó thôi. Ba nó chỉ cao 1m7, mà cũng chẳng dám mong đợi nó cao lớn như cậu chủ, chỉ cần tầm 1m78 là tôi cảm tạ trời đất rồi. "
Thương Đằng là 1m89.
Thực ra, khi mới gặp anh, anh không cao như bây giờ. Cao chỉ hơn 1m8, mặc chiếc áo đen trắng, phơi mình dưới cái nắng như thiêu đốt, nước da trắng ngần đập vào mắt.
Thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi phóng khoáng, toàn thân mang cảm giác tuổi trẻ. Kiêu ngạo lông bông ở tuổi đó, dường như đều là những từ khen ngợi.
Có thể là nhận thấy điều gì đó, khi tháo chiếc headband thể thao trên trán ra, anh liếc sang phía cô. Sầm Diên không kịp né tránh, đối mắt với anh.
Đó là lần đầu tiên họ gặp nhau.
Anh đổ mồ hôi tầm tã dưới ánh nắng mặt trời, là một sự tồn tại thu hút sự chú ý.
Xung quanh đều là các em gái hâm mộ cổ vũ cho anh.
Còn cô, trốn trong bóng tối, chân tay lúng túng không biết làm gì. Sự mặc cảm tự ti khiến cô xấu hổ, chỉ dám lén nhìn anh.
Đôi lông mày của anh rất quen thuộc, dường như đã từng quen biết.
Người ta nói rằng, lúc còn trẻ không nên gặp người quá tuyệt vời, nếu không cả đời này sẽ mãi vấn vương.
Đúng thật.
Thời niên thiếu, cô đã từng gặp một người như vậy. Vì vậy, cho đến bây giờ, cô vẫn không thể thoát ra.
Truyện chỉ được đăng duy nhất tại wattpad Shining_Time95.
Ở lối vào thiếu một đôi giày da nam, không cần hỏi Sầm Diên cũng có thể đoán được Thương Đằng đã rời đi.
Dì Hà nói, "Rời đi lúc bốn giờ. Nghe điện thoại xong thì tắm rồi vội vàng rời đi."
Bốn giờ, lúc đó có lẽ hai người vừa mới kết thúc.
Sầm Diên không nghĩ anh sẽ đi sớm như vậy.
Bánh bao trên tay dường như không còn mùi vị gì nữa, cô lấy khăn giấy khử trùng lau tay: "Dì Hà, hôm nay con có việc phải làm, có thể sẽ về muộn, buổi tối không cần nấu cơm cho con."
Dì Hà nghe xong, nghi hoặc hỏi: "Chuyện gì vậy?"
Sầm Diên do dự một lúc: "Người trong nhà gọi con về ăn cơm."
Sau đó dì Hà không nói gì nữa.
Sau khi ở đây một thời gian dài, dì ít nhiều đã nghe được một số điều. Ví dụ, lúc nhỏ Sầm Diên bị ôm nhầm, sống ở một thị trấn nhỏ tới 16 tuổi trò hề này mới kết thúc.
Cuối cùng cô cũng bị nhà họ Giang đón về.
Nhưng mà, nghe nói 16 năm qua vị trí của cô đã bị thay thế từ lâu rồi. Đứa con gái nhà họ Giang ôm nhầm miệng lưỡi rất ngọt, khéo dỗ dành cha mẹ Giang, khiến họ yêu thương chiều chuộng, thậm chí còn tốt hơn cả với con gái ruột. Đôi khi dì Hà cảm thấy Sầm Diên thật đáng thương. Rõ ràng là một người hiền lành, nhưng chuyện mà cô gặp phải không có gì là dễ dàng.
Tài xế đã đợi bên ngoài từ lâu, được Thương Đằng đặc biệt sắp xếp cho Sầm Diên để cô thuận tiện đi lại.
Vừa lên xe, cô nhận được điện thoại của Lưu Nhân. Ngữ khí bình thường, không có một chút tình thương nào của người làm mẹ, thay vào đó là đầy vẻ châm chọc: "Lần này lại trở về một mình sao?"
Sầm Diên im lặng một lúc, sau đó gật đầu: "Ừm, Thương Đằng có việc phải làm."
Lưu Nhân cau mày: "Chuyện lớn bằng trời khiến nó kết hôn xong không thể về gặp bố mẹ vợ một lần sao?"
Sầm Diên ngừng nói.
Lưu Nhân mắng cô tính như người chết, miệng dài cũng không biết làm mà ăn. Sau khi gả vào nhà giàu thì trở thành bù nhìn, không có tác dụng gì, chính là đồ bỏ đi. (nguyên văn: phế vật)
Bà ta là tiểu tam thượng vị, không có văn hóa gì, vì vậy giáo dưỡng không tốt, toàn nói những lời không thể lên được mặt bàn. Trước đây đã từng làm nhân viên ở spa dưỡng sinh, sau đó bám vào được Giang Cự Hùng, cũng chính là cha ruột của Sầm Diên.
Dựa vào thủ đoạn của mình đạp đổ chính thất. Sau đó, bọn họ kết hôn và sinh ra Sầm Diên. Rồi Sầm Diên bị ôm nhầm ở bệnh viện, 16 năm sau mới được đón về.
Nhưng Sầm Diên không thích nơi này, cô muốn định cư ở trấn nhỏ, nơi sẽ tỏa hương thơm vào mỗi đêm hè, sau đó mở một tiệm may.
Sống một cuộc sống đơn giản.
Lưu Nhân mắng cô một hồi lâu, ra tối hậu thư, bảo cô phải đưa Thương Đằng qua: "Công ty của cha cô gặp phải một chút rắc rối, cần Thương Đằng ra mặt giải quyết. Nếu cô ở giữa làm cầu nối, tôi cũng có được chút mặt mũi. "
Khi nói điều này, giọng điệu của bà ta mới dịu đi một chút.
Sầm Diên nhíu mày, cảm thấy hơi mệt mỏi, đêm qua cô ngủ không ngon, gặp ác mộng liên tục. Sau khi tỉnh dậy khỏi cơn mơ, lại nhìn chằm chằm lên trần nhà ngẩn ngơ.
Không có ai bên cạnh cả.
Cô cũng đã quen rồi.
Cô là người không có cảm giác an toàn, khi còn nhỏ chỉ cần ôm búp bê là có thể ngủ được. Lúc đó, mẹ luôn nói rằng đợi khi lớn hơn, cô sẽ gặp được người đàn ông có thể cho mình cảm giác an toàn. Kết hôn rồi có thể ôm người ấy ngủ.
Sầm Diên nghĩ, hóa ra đàn ông chỉ mang lại cảm giác an toàn cho người phụ nữ họ thích.
Cho dù đã kết hôn cũng vô dụng.
Cúp điện thoại, một lúc sau, Sầm Diên bấm số của Thương Đằng. Mãi lâu sau điện thoại mới kết nối được. Giọng người đàn ông cố ý hạ thấp, như sợ đánh thức ai đó, giọng điệu xa cách và hờ hững.
Anh hỏi: "Có việc?"
Sầm Diên im lặng một lúc, vô thức siết chặt góc quần áo: "Mẹ kêu em hôm nay về ăn tối, hỏi anh có rảnh không."
Ở bên anh rất yên tĩnh, không có chút tạp âm dư thừa, có lẽ không phải là đi xã giao.
Thật lâu sau, có tiếng mở cửa, âm thanh chậm rãi vang lên, có thể cảm giác được động tác của anh rất cẩn thận. Sau đó anh mở miệng, lạnh lùng từ chối: "Không có thời gian."
Câu trả lời nằm trong dự đoán.
Sầm Diên vốn cũng không ôm quá nhiều hy vọng.
"Vậy em sẽ không làm phiền anh làm việc nữa. Anh chú ý cơ thể, đừng quá mệt mỏi."
Vừa dứt lời, tiếng khóc của một đứa trẻ đột nhiên vang lên từ phía Thương Đằng: "Chú Thương, chú Thương."
Thương Đằng đẩy cửa đi vào, giọng điệu hoàn toàn khác với lúc trước, anh nhẹ giọng dỗ dành: "Sao lại khóc, có phải đói rồi không?"
Đứa bé lắc đầu, rúc vào lòng anh: "Con gặp ác mộng, mơ không thấy chú Thương nữa."
Anh cười cưng chiều, sờ đầu cô bé: "Chú Thương không đi đâu, chú ở đây với con."
Có lẽ anh đang vội nên đã quên cúp máy. Loại sai lầm này trước đây sẽ không bao giờ xảy ra trên người anh.
Hóa ra anh cũng có một mặt dịu dàng như vậy.
Sầm Diên nghĩ kỹ lại, hình như cô chưa từng được thấy. Ngay cả khi còn niên thiếu, cô được anh cứu thoát khỏi đám con gái hư hỏng đó, anh vẫn giữ biểu cảm lạnh lùng.
Năm Sầm Diên được đưa về Tầm Thành, cô không hề được chào đón. Mẹ ruột gây khó dễ, còn Giang Yểu sợ cô sẽ lấy đi những gì cô ta có nên đi đầu trong việc cô lập cô.
Ở ngôi trường quý tộc mà cô theo học, chỉ riêng học phí một năm đã lên đến hàng chục vạn, chưa kể các khoản linh tinh khác, cộng lại thì một năm cũng phải mất 100 vạn (~3,5 tỷ VNĐ)
Chất lượng giảng dạy cũng thuộc loại hàng đầu, giáo viên dạy từng bộ môn đều được đào tạo từ các ngôi trường nổi tiếng.
Để được học ở đây, ngoài việc có tiền, còn phải có quyền. Nếu không, ngay cả đăng ký ghi danh cũng không đến lượt.
Đó đều là cậu ấm cô chiêu xuất thân từ những gia đình giàu có. Bình thường được gia đình chiều chuộng sinh ra kiêu căng ngạo mạn, gia giáo tốt nhưng không có nghĩa là tính cách cũng tốt.
Lý do khiến Sầm Diên bị đẩy vào góc tường chỉ đơn giản là vì cô mặc một chiếc váy giống người khác.
Cô khác với những cô gái mù quáng theo đuổi cốt cảm (cực gầy, mỏng manh), cô tuy gầy nhưng lại có da có thịt. Mặc váy lên người, luôn có một loại vẻ đẹp thuần khiết, cộng thêm làn da trắng nõn lạnh lùng, khuôn mặt tựa mối tình đầu, cho dù có để mặt mộc, cô cũng có thể dễ dàng cướp đi sự nổi bật của người khác.
Đó là lần đầu tiên Sầm Diên bị tát, tai ù lên dữ dội, đến mức cô đứng sững sờ, còn tay chân bị giữ chặt.
Quần áo là do Giang Yểu tặng cho cô, nói là quà gặp mặt, bảo cô nhất định phải mặc. Sầm Diên cho rằng cô ta đang bày tỏ sự thân thiện với cô, nhưng không biết rằng người ta đã sớm đào hố, chỉ đợi cô nhảy vào.
Lúc đó cô còn quá nhát gan, bị đánh cũng không biết đánh lại. Hơn nữa, cũng không có cách nào đánh trả.
Nếu như không phải bị Thương Đằng đi chơi bóng về gặp được, mặt của Sầm Diên có lẽ đã bị trầy xước từ lâu rồi.
Thương Đằng không dịu dàng, một chút cũng không.
Khi cô gái đó định dùng móng tay cào vào mặt Sầm Diên, quả bóng rổ đã kịp lúc bay tới. Sức lực rất mạnh, trực tiếp khiến cô ta ngã đập thẳng xuống đất. Cô ta che đầu, không còn dáng vẻ hống hách nào, bị đập tới choáng váng. Dường như đang muốn mắng người, nhưng khi nhìn thấy người bên kia là Thương Đằng thì cô ta lại sợ hãi bật khóc, không biết đã đắc tội anh ở chỗ nào.
Giới thượng lưu cũng phân ra tầng lớp, cô ta có thể tùy ý bắt nạt Sầm Diên. Đồng thời, Thương Đằng cũng có thể tùy ý bắt nạt cô ta.
Nhà họ Thương không chỉ ở trên đỉnh của kim tự tháp, mà còn không ngừng nâng kim tự tháp ấy lên cao.
Cô ta không dám đắc tội Thương Đằng, cũng không đủ khả năng. Anh muốn cô ta chết cũng là chuyện rất dễ dàng.
Giọng điệu của Thương Đằng lạnh lùng, có chút mất kiên nhẫn, không có chút nào lịch thiệp phong độ với con gái: "Khóc con mẹ mày, còn không mau đem bóng lại cho ông đây."
Cô ta rùng mình cầm quả bóng qua, run rẩy dữ dội.
Thương Đằng cầm bóng và bỏ đi trước mặt Sầm Diên một cách vô cảm.
Cô nhìn gương mặt anh, trong lòng lại lan tràn cảm giác kỳ lạ. Những người tự ti hướng nội luôn dễ dàng bị một tia lửa nhỏ châm ngòi cảm xúc.
Sầm Diên cũng vậy.
Thương Đằng của khi đó, dường như đã thắp lên ngọn lửa ấm áp cho cô.
- -
Không lâu sau khi cuộc gọi bị cúp, một tin nhắn mới được gửi vào điện thoại. Thông báo có một khoản tiền vừa được chuyển vào thẻ của cô, là Thương Đằng chuyển.
Cô không đếm số lượng số 0 nhiều tới mức hoa mắt ở đằng sau.
Mỗi lần đều như vậy, đều dùng tiền để đuổi cô đi.
Sầm Diên khóa màn hình điện thoại, yêu cầu tài xế lái tới Vạn Đạt gần đó, cô cần mua chút đồ. Tài xế gật đầu và chuyển sang một tuyến đường khác.
Sầm Diên đã mua một số thuốc bổ, thuốc lá và rượu đắt tiền, sử dụng số tiền mà Thương Đằng chuyển cho cô.
Xe đậu dưới lầu của biệt thự, người giúp việc ra mở cửa. Cửa phòng khách đang mở, từ chỗ cô có thể nhìn thấy đèn sáng trưng, thỉnh thoảng còn vang lên tiếng cười.
Là một gia đình ấm áp và yêu thương.
Còn cô trước giờ luôn là người đứng ngoài cuộc.
Người đến sau, luôn không được hoan nghênh cho lắm.
Sầm Diên vào phòng khách và thay giày. Sau khi Giang Cự Hùng nhìn thấy cô, nụ cười trên mặt hơi giảm đi, nhưng lông mày và ánh mắt vẫn ôn hòa: "Tới đây."
Sầm Diên gật đầu, đặt thuốc bổ, thuốc lá và rượu xuống.
Cô chưa kịp lên tiếng, Lưu Nhân nhìn thấy không có người nào phía sau, sắc mặt hơi thay đổi, sau đó mỉm cười kéo cô lên lầu hai, nói có chuyện muốn nói với cô.
Cửa vừa đóng lại, vẻ mặt của bà ta liền thay đổi: "Không phải kêu cô đưa Thương Đằng trở về sao?"
Sầm Diên nhẹ nhàng giải thích, "Anh ấy có việc phải làm, nên..."
"Nó có thể làm gì? Nó là chồng cô. Cùng cô về nhà bố mẹ đẻ không phải là chuyện bình thường sao?"
Bà ta rất tức giận, nhưng sợ Giang Cự Hùng ở phòng khách nghe thấy nên chỉ đành thấp giọng, "Nếu là Yểu Yểu, chắc chắn không vô dụng như vậy, ngay cả người đàn ông của mình cũng không nắm bắt được!"
Lời nói của Lưu Nhân thực ra không phải không có lý.
Kể từ khi kết hôn, Thương Đằng chưa một lần cùng cô trở về nhà họ Giang.
Bên ngoài tin đồn đã lan truyền từ lâu, nói rằng trong lòng Thương Đằng hoàn toàn không có người vợ này, mà vẫn luôn nhớ tới người cũ.
Rõ ràng anh biết rằng làm như vậy sẽ khiến cô trở thành trò cười trong những cuộc trà dư tửu hậu của người khác, nhưng anh không quan tâm chút nào.
Sầm Diên hiểu rõ anh cưới cô chỉ vì lợi dụng việc cô tình tôi nguyện, còn không hề có tình cảm.
Tất nhiên là sẽ không quan tâm.
Cô im lặng một lúc, sau đó gật đầu, rất bình tĩnh: "Vậy mẹ có thể đi tìm cô ta, nếu không có việc gì nữa thì tôi đi ra ngoài trước."
Lưu Nhân tức giận khi nhìn thấy bộ dạng lãnh đạm lạnh lùng của cô. Cũng không biết nhà đó đã nuôi dạy con cái như thế nào, nuôi tới mức đầu gỗ, ngay cả quyến rũ đàn ông cũng không biết.
"Gần đây bên người ba cô có rất nhiều hồ ly tinh. Nếu cô không giúp đỡ, chẳng lẽ còn muốn chờ tôi bị quét khỏi nhà này sao?"
Bà ta là tiểu tam thượng vị, đương nhiên biết những người đàn bà đó có thủ đoạn như thế nào. Bà ta nhớ lại năm đó, vì để ổn định vị trí của mình, thậm chí còn...
Nghĩ đến đây, bà ta bất giác liếc nhìn Sầm Diên đang đứng trước mặt mình, trong lòng chợt lóe lên chút áy náy.
Giọng điệu của Sầm Diên rất bình tĩnh: "Chuyện này tôi không có cách gì giúp được mẹ."
"Thương Đằng là chồng cô, chỉ cần một câu nói của cô thôi!"
Sầm Diên lắc đầu, rất tự giác: "Chúng tôi vẫn chưa đăng ký."
"Không đăng ký thì cũng..." Lưu Nhân dừng lại, ngạc nhiên nói, "Cái gì, hai người vẫn chưa đăng ký?!"
Thương Đằng kết hôn với cô chỉ để đối phó với việc người lớn liên tục thúc giục, còn để xử lý cả mấy kẻ đeo bám như ruồi nhặng kia nữa.
Làm một đám cưới là có thể xong rồi thì cần gì phải đi đăng ký?
Thương Đằng sẽ không làm chuyện không đáng giá.
Anh là một thương nhân đủ tư cách, luôn có cách để tối đa hóa lợi ích của bản thân.
Hôn nhân cũng có thể là thứ anh đặt lên bàn cân.
Trong cuộc đời anh, mỗi bước đi đều chứa đầy những toan tính.
Lưu Nhân dường như vẫn chưa tiêu hóa hết lượng thông tin, vì vậy đứng đó rất lâu mà không phản ứng lại.
Sầm Diên đẩy cửa đi ra ngoài.
Truyện chỉ được đăng duy nhất tại wattpad Shining_Time95.
Trong phòng khách, đồ ăn đã bày sẵn trên bàn. Giang Yểu vẫn đang nói về những chuyện thú vị mà hôm nay cô ta gặp được ở công ty, khiến Giang Cự Hùng cười không ngừng.
Sầm Diên bước xuống lầu, Giang Yểu thấy phía sau không có ai nên hỏi: "Mẹ đâu?"
Sầm Diên nhẹ nhàng nói: "Vẫn ở trong phòng."
Giang Yểu nhỏ giọng càu nhàu: "Vậy sao cô lại tự đi ra ngoài mà không kêu mẹ xuống ăn tối?"
Cô ta vui tươi, hoạt bát, hướng ngoại, có tính cách khiến người khác yêu thích.
Không giống như Sầm Diên, trầm lặng và sống nội tâm, buồn vui không rõ, giống như gỗ mục vậy.
Cho dù Giang Yểu không phải ruột thịt nhưng cô ta vẫn được gia đình này vô cùng yêu thương.
Không lâu sau khi Sầm Diên ngồi xuống, Giang Kỳ Cảnh ra khỏi phòng.
Cậu là em trai của Sầm Diên, Giang Kỳ Cảnh sinh sau Sầm Diên 3 năm. Nhưng cậu và Sầm Diên không hề thân thiết. Nên nói là không ai trong gia đình này thân thiết với Sầm Diên.
Chỉ có khách sáo và lịch sự.
Giang Kỳ Cảnh năm nay là sinh viên năm ba, học nghệ thuật, sống ở bên ngoài thỉnh thoảng mới trở về nhà. Cậu trông rất giống Sầm Diên, đều là kiểu mắt mày dịu dàng.
Điều này làm cho Giang Yểu rất không hài lòng, như thể đang thời thời khắc khắc nhắc nhở rằng cô ta mới là người ngoài.
Để củng cố vị trí của mình trong gia đình này, cũng để Sầm Diên nhận ra tình hình hiện tại. Cô ta cố ý gắp món rau yêu thích của Giang Kỳ Cảnh cho cậu: "Ăn nhiều chút, chị nhớ lúc nhỏ em thích món này nhất. Mỗi lần chị tranh của em là em lại nháo loạn với chị."
Những lời cô ta nói, dù là ngoài mặt hay ẩn ý thì đều muốn bày tỏ sự quan tâm của chị gái với em trai.
Giang Kỳ Cảnh không nói chuyện, gọi người giúp việc đến: "Giúp tôi đổ bỏ bát cơm này rồi lấy một bát khác."
Sắc mặt Giang Yểu thay đổi: "Em có ý gì?"
Giang Kỳ Cảnh lạnh lùng nhìn cô ta: "Tôi không thích ăn nước miếng của người khác, rất bẩn."
Mặc dù từ nhỏ tới lớn, tính tình cậu luôn lạnh lùng, nhưng Giang Yểu không ngờ rằng cậu sẽ nói ra lời như vậy.
Đôi mắt cô ta đỏ hoe, khóc lóc chạy đến bên ba để làm nũng: "Ba ơi, ba nhìn đi!"
Giang Cự Hùng bất lực liếc nhìn Giang Kỳ Cảnh: "Được rồi, dù gì thì nó cũng là chị gái của con."
Giọng điệu của Giang Kỳ Cảnh thờ ơ: "Sao tôi lại không biết mẹ tôi sinh ra hai người chị nhỉ?"
Giang Yểu càng khóc dữ dội: "Ba..."
Giang Cự Hùng gần đây rất khó chịu vì việc của công ty, lần này chỉ muốn có một bữa ăn yên tĩnh cũng không được.
Đột nhiên, cảm thấy đầu như to ra làm hai.
Lưu Nhân bên cạnh cảm giác được ông ta không vừa lòng, lên tiếng mắng Giang Yểu: "Bao nhiêu tuổi rồi, còn đứng không ra đứng, ngồi không ra ngồi!"
Giang Yểu lúc này mới miễn cưỡng ngồi xuống. Trong lòng cô ta có tính toán, vẫn biết điểm dừng ở đâu, dù sao cô ta cũng không phải con ruột.
Không có quan hệ huyết thống với bất kỳ ai ở đây.
Nhưng trong lòng cô ta vẫn như có lửa đốt, nhìn thấy Sầm Diên yên tĩnh ăn uống như không có chuyện gì, ngọn lửa lại càng cháy lớn.
Vì vậy cô ta cố ý chọc vào chỗ đau của Sầm Diên: "Sầm Diên, cô và Thương Đằng kết hôn lâu như vậy rồi, sao anh ấy còn chưa đến nhà một lần thế? Dù công việc có bận rộn đến mấy thì cũng không đến nỗi không có thời gian tới đây một lần chứ? Hơn nữa mấy ngày trước tôi còn tình cờ gặp anh ấy ở quán rượu, bên cạnh còn có mấy người đẹp nữa đó."
Sau khi nói xong, cô ta giả bộ che miệng, làm như vừa mới lỡ lời, "Tôi, không phải là cô vẫn chưa biết chứ."
Hóa ra đây là tiệc xã giao trong miệng anh.
Sầm Diên để đũa xuống, mỉm cười: "Tôi biết, xã giao trong công việc của anh ấy, không thể từ chối được."
Giang Yểu quả thật đã gặp Thương Đằng một vài lần trong quán bar, nhưng cơ bản đều là anh tụ tập với bạn bè.
Người đẹp bầu bạn là cô ta cố tình nói ra chọc tức Sầm Diên.
Không ngờ cô lại bình tĩnh như vậy.
Tuy nhiên, lời của Sầm Diên dường như cũng chứng minh rằng cô đang nói dối.
Ai xã giao công việc mà còn đi bar với bạn bè?
Ha, có vẻ như mối quan hệ giữa hai người cơ bản chỉ là vẻ bề ngoài. Điều này có thể thấy qua việc Thương Đằng chưa từng cùng Sầm Diên về nhà bố mẹ đẻ.
Giang Yểu thay cô than thở: "Xã giao gì mà phải đến quán bar nói chứ. Sầm Diên, tôi nghĩ cô quá dễ lừa rồi, Thương Đằng nửa tháng không về nhà, lần này cũng không cùng cô về nhà bố mẹ đẻ? Sao tôi có cảm giác anh ấy không coi trọng cô chút nào vậy."
Những lời này đâm vào lòng Lưu Nhân, nội tâm bà ta như lửa đốt, ném đũa xuống: "Đồ vô dụng!"
Giang Cự Hùng cau mày: "Sao bà có thể nói con như vậy, chuyện vợ chồng chúng nó tự nhiên hai đứa sẽ tự xử lý."
Trong lòng Giang Yểu âm thầm sảng khoái.
Ban đầu, cô ta ghen tị khi Sầm Diên được gả vào nhà họ Thương, nhưng bây giờ xem ra Sầm Diên thậm chí còn không bằng đồng thê*.
(*Đồng thê: một người phụ nữ kết hôn với một người đàn ông mà biết/không biết cuộc hôn nhân của họ là để che đậy sự thật người đàn ông đó là đồng tính luyến ái)
Sầm Diên không có khẩu vị, bỏ đũa xuống, uống một ngụm canh.
Giang Yểu vẫn không ngừng, tiếp tục nói: "Hiện tại bên ngoài mọi người đều đang cười nhạo cô đó, liên lụy cả cha mẹ cũng không ngẩng đầu lên được."
Bầu không khí bỗng dưng như đông cứng lại.
Cho đến khi tiếng mở cửa phá vỡ tình thế bế tắc đáng sợ này.
Người giúp việc cung kính chào: "Cậu*."
(nguyên văn: Cô gia, chồng của cô chủ)
Truyện chỉ được đăng duy nhất tại wattpad Shining_Time95.
*****
Mấy chương đầu dài dữ, tạm thời đang rất ưng cậu em trai:)))
09/02/2022