Ngoài thất vọng và cô đơn, không có cảm xúc nào khác trên khuôn mặt Sầm Diên.
Thương Đằng là một người thông minh, giỏi quan sát sắc mặt người khác, đương nhiên nhận ra, lột bỏ thứ trong tưởng tượng của cô, anh không hề có một vị trí nhỏ nhoi nào trong mắt cô cả.
Anh đã hoàn toàn sống với hình bóng một người khác trong lòng cô.
Sự dịu dàng và chu đáo của cô, chỉ vì anh giống người trong tim cô.
Trong phòng làm việc, sự im lặng có chút quỷ dị.
Sầm Diên che mặt, nước mắt ướt đẫm lòng bàn tay.
Bi thương tới cùng cực, đến khóc cũng không thành tiếng.
Ngay cả thứ cuối cùng để bám víu cũng không còn nữa, cô đột nhiên cảm thấy thế giới cũng chỉ như thế này mà thôi. Cuối cùng, cô thậm chí không thể gặp Kỷ Thừa lần cuối. Người phụ nữ dần đứng thẳng, khóc đến sưng đỏ cả mắt, lúc này yên lặng nhìn anh.
"Cảm ơn anh vì những ngày tháng qua."
Giọng mũi có chút nặng nề, mất đi vẻ dịu dàng trước đây, giống như xác sống biết đi đang nói từng chữ một.
Ánh mắt Thương Đằng trầm xuống, không nói lời nào.
Cô xoay người rời đi, khi cánh cửa kính đóng lại, bóng dáng mảnh mai dần biến mất khỏi tầm mắt anh.
Thương Đằng không thể nào không nghe ra, những gì cô nói vừa rồi chính là nói lời từ biệt với mình.
Không phải anh không biết, những kẻ ngoài mặt nịnh nọt anh nhưng sau lưng lại bàn tán thế nào. Họ Thương không có kẻ nào tốt đẹp, và Thương Đằng cũng không ngoại lệ.
Quả thực, anh không phải là một người tốt.
Ác ma trong xương cốt không thể thay đổi, cho nên anh muốn Sầm Diên tận mắt nhìn thấy khuôn mặt mà cô ngày đêm mong nhớ đã hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này.
Rõ ràng với tính cách của anh, loại chuyện này không là gì.
Nhưng lần này, là lần hiếm hoi bị cắm sừng.
Nhất định phải thức tỉnh cô.
Phản ứng của Sầm Diên dường như là điều anh muốn thấy. Cô nghĩ mình là ai, lại lấy anh làm vật thay thế cho người khác.
Loại tâm lý trả thù tồi tệ này là do anh bắt đầu trước, nhưng anh lại không hề cảm thấy vui vẻ. Anh không biết mình bị làm sao. Cổ họng khô khốc đến như có hai bàn tay đang gắt gao bóp lấy, hô hấp cũng ngừng lại. Thương Đằng tháo cà vạt, nhưng vẫn không thoải mái hơn.
Anh chống tay lên bàn, cúi đầu thở dốc.
Hàm bạnh ra, từ đường viền nửa hở của cổ áo có thể nhìn thấy những đường gân xanh trên cổ.
Rõ ràng là chỉ cần đạt được lợi ích mà thôi, bản thân cô cũng không có tình cảm với anh, tốt hơn hết là nên gạt bỏ đi, không phải sao?
Nhưng tại sao?
Tại sao anh không vui?
Anh không vui vì điều gì?
Trợ lý đặc biệt mang theo tài liệu đi vào mà quên gõ cửa.
Ánh mắt Thương Đằng tối sầm lại: "Cút."
Người trợ lý run rẩy với đôi chân sợ hãi và rời đi với tốc độ nhanh nhất. Ngay cả khi đã biết vị chủ tịch trẻ tuổi này có tính khí nóng nảy, nhưng cũng chưa bao giờ thấy anh mất bình tĩnh trong công ty.
Tính xấu của anh chỉ thể hiện ở việc anh thờ ơ với mọi thứ.
Bởi vì không quan tâm, thậm chí không cần thiết phải nổi giận. Với anh, sự tồn tại của những người này quá nhỏ bé nên không thể lay chuyển được cảm xúc của anh. Nhưng hiện tại, anh tức giận lớn như vậy, dường như cho thấy anh để ý tới mức độ nào.
Chỉ là bản thân anh cũng không biết mà thôi.
Vài thư ký khác nhìn thấy sắc mặt của trợ lý trắng bệch, thấp giọng hỏi anh ta: "Sao vậy?". Bạn đang đọc truyện tại — ТгumT ruуeИ. V Л —
Anh ta vỗ ngực, sợ hãi nói nhỏ: "Đâm vào họng súng".
Hóng hớt dường như là bản chất của con người, bất kể ở đâu, khi nào.
Thư ký nhỏ giọng nói: "Tôi vừa nhìn thấy người phụ nữ đó khóc đi ra khỏi phòng làm việc của Thương tổng. Chẳng lẽ là cãi nhau sao?"
Tất cả đều có vẻ tò mò về thân phận của cô. Dù sao thì cũng chưa từng có người phụ nữ nào bước vào văn phòng của Thương Đằng. Tất cả đều hướng mắt về trợ lý đặc biệt, người duy nhất biết thân phận của cô.
Anh ta không biết phải nói gì, dù sao cũng chỉ nhìn thấy cô hai lần, hôm nay là lần thứ hai.
"Quan hệ giữa cô gái đó và Thương tổng không đơn giản. Hai lần đến tìm đều là để đưa cơm. Lần trước, còn trực tiếp đến khách sạn nơi Thương tổng ở."
Nói xong, vài người họ nhìn nhau, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, và đều cảm thấy khó tin.
Không lâu sau khi vị chủ tịch trẻ tuổi tiếp quản công ty, anh đã không lưu tình mà đuổi những giám đốc điều hành lão làng cấp cao đó về nhà nghỉ hưu. Thủ đoạn tàn nhẫn và dứt khoát, hoàn toàn coi thường giao tình của thế hệ trước.
Không chỉ coi trọng lợi ích là hàng đầu, mà dã tâm cũng rất lớn. Phong Quân được anh tiếp quản mới vài năm mà đã có quy mô như hiện nay, thậm chí giá cổ phiếu còn tăng cao.
Phải nói rằng, phú nhị đại xuất thân từ những gia đình danh giá, quả thực đầu óc nhanh nhạy hơn người bình thường về mặt kinh doanh.
Những người đàn ông dã tâm và tham vọng như vậy sẽ cảm thấy chuyện tình cảm trai gái là một gánh nặng. Người như vậy sẽ khó mà bị tình cảm giữ chân.
Nhưng nhìn vào phản ứng hiện tại, đây có vẻ là một câu hỏi còn bỏ ngỏ.
Bên trong có tiếng động, cái ghế bị đá văng, nặng nề rơi trên mặt đất. Sảnh ngoài dường như đang rung chuyển.
Thương Đằng cầm lấy điện thoại nghe điện thoại, đi ra khỏi phòng làm việc, trên tay còn thắt lại cà vạt.
Khuôn mặt anh lạnh lùng, ngay cả câu trả lời cũng chỉ là một âm tiết ngắn từ cổ họng: "Ừ."
Thể hiện hết sự thiếu kiên nhẫn ra bên ngoài.
Vài người nhìn thấy anh bước ra, đều ăn ý mà im lặng.
Thương Đằng ấn vào thang máy, trước khi vào còn yêu cầu trợ lý đặc biệt từ chối hết công việc xã giao buổi chiều.
Ngay khi trợ lý gật đầu, cửa thang máy mở ra.
Không đợi anh ta kịp mở miệng, Thương Đằng đã đi vào.
- -----------
Bệnh viện gọi đến, Thương Quân Chi từ chối uống thuốc và đập phá các dụng cụ trong phòng.
Khi Thương Đằng đến nơi, ông ta vừa rút kim tiêm trong tay ra, chật vật đứng dậy từ giường bệnh. Lại còn đẩy nữ y tá đang cố bước tới để tiêm thuốc an thần.
Thương Đằng vừa bước vào, đưa tay đỡ y tá trước khi cô ấy ngã.
Cô y tá trẻ tuổi, trước đây cũng gặp phải bệnh nhân vô lý nổi loạn, nhưng là lần đầu tiên gặp phải một người tính tình tệ như vậy. Mặt cô ấy tái đi vì sợ hãi.
Lực trên cánh tay khiến cô ấy kinh ngạc nhìn lên.
Người đàn ông vẻ mặt lạnh lùng buông tay đang nắm lấy cánh tay cô ấy, lùi lại một bước: "Không sao chứ?"
Lời hỏi thăm không có bất kỳ cảm xúc nào.
Cô y tá nhỏ đỏ mặt nói nhỏ: "Không sao."
Anh ậm ừ, lực chú ý không ở trên người cô ấy, bước đến giường bệnh, thờ ơ nhìn người đàn ông trên giường sắp phát điên.
Ông ta đập tan mọi thứ có thể đập vỡ, còn Thương Đằng đứng bất động trong suốt thời gian đó.
Cho đến khi không còn thứ gì để đập phá, anh mới lạnh giọng hỏi: "Làm loạn đủ chưa?"
Thương Quân Chi chỉ vào mũi anh, tức giận mắng: "Mày là thằng nghịch tử! Tao không có bệnh, sao lại đưa tao đến bệnh viện, có phải mày muốn hại chết tao không?"
Mặt đất lộn xộn, hầu hết dụng cụ trong viện đều có giá từ sáu con số trở lên, lần này đập phá lung tung cũng mất mấy triệu tệ.
Ông già này nổi giận cũng khá đắt giá.
Thương Đằng nhặt bật lửa trong đống hỗn độn, thấp giọng nói: "Đến bệnh viện còn không quên hút thuốc. Bản thân ông có thể tự đưa tiễn mình rồi, còn cần đến tôi ư?"
Khi anh nói, giọng điệu không thể hiện bất cứ điều gì.
Cô y tá nhỏ choáng váng. Luôn cảm thấy quan hệ giữa hai người này không giống cha con cho lắm, không những không hòa hợp mà còn có chút đáng sợ.
Thương Đằng ở đây không lâu, bác sĩ nhanh chóng đi tới, bọn họ nắm tay Thương Quân Chi tiêm thuốc an thần.
Trước mắt không thể ở phòng này, chỉ có thể chuyển qua phòng khác. Từ phòng VIP này qua phòng VIP khác, cũng không có gì khác biệt.
Thương Đằng chỉ đơn giản hỏi bác sĩ về tình trạng bệnh.
Bác sĩ nói tình hình hiện tại không khả quan do bệnh nhân không hợp tác.
Không ngoài dự đoán, Thương Đằng đã dự liệu được kết quả này từ lâu.
Trong khi chờ thang máy, cô y tá nhỏ đi tới và đưa cho anh một miếng băng dán vết thương.
"Vết thương trên tay anh vẫn nên xử lý trước đi."
Khi nói, cô ấy không dám nhìn anh.
Nhờ lời nhắc nhở ấy, Thương Đằng mới nhận thấy mu bàn tay đã bị trầy xước. Không sâu, chỉ tổn thương ngoài da, có thể tự lành lại. Anh cầm lấy và lịch sự cảm ơn.
Cô y tá đỏ mặt nói nhỏ: "Không cần cám ơn."
Sau đó xấu hổ quay người bỏ chạy.
Cùng lúc đó, cửa thang máy mở ra. Anh ném miếng dán vào thùng rác bên cạnh và bước vào thang máy.
- ------------
Trong phòng không có đèn, rèm được kéo rất chặt.
Sầm Diên ngồi dưới đất, dựa vào tường, ngơ ngác nhìn bóng tối vô biên.
Cách âm của khách sạn này rất tốt, cô hoàn toàn không nghe thấy âm thanh bên ngoài.
Cả thế giới như chìm vào giấc ngủ say.
Cô không biết mình đã duy trì động tác này bao lâu. Thời gian trôi đi, nhưng dường như dừng lại ở chỗ cô.
Muốn khóc, nhưng không thể khóc.
Nước mắt đã sớm khô cạn, mắt cô bắt đầu đau.
Đây là lần đầu tiên kể từ khi Kỷ Thừa ra đi, cô đau buồn và bất lực đến như vậy.
Vốn dĩ vẫn còn có một tia hi vọng mờ mịt, nhưng lại bị Thương Đằng tự tay xóa bỏ.
Anh là một đao phủ tàn nhẫn, cắt đứt chút hi vọng cuối cùng của cô.
Nhưng cô không thể trách anh.
Rốt cuộc thì người đã làm sai là cô.
Không ai muốn bị coi là vật thay thế.
Người phục vụ của khách sạn đến gõ cửa, lo lắng người bên trong xảy ra chuyện. Đã hai ngày hai đêm không ra ngoài, cũng không gọi bất kỳ dịch vụ khách sạn nào.
Tiếng chuông cửa đánh thức Sầm Diên, cô thậm chí không còn sức để đứng dậy. Cô chống tay vào tường và bật đèn.
Đôi mắt ở trong bóng tối lâu ngày không thể thích ứng với ánh sáng quá nhanh. Cô nhắm mắt, đợi một lúc rồi mới mở mắt.
Trước khi mở cửa phòng, cô đã rất sốc khi nhìn thấy mình trong gương phòng tắm.
Cô rất hốc hác, cả người gầy đi trông thấy, mặt không còn một chút máu. Nếu như lúc bình thường là đóa hồng mong manh thì giờ đây cô là đóa hoa sắp héo tàn.
Cô mở cửa, sau khi xác nhận cô vẫn ổn, nhân viên khách sạn hỏi cô có cần giúp đỡ không.
Sầm Diên nhẹ nhàng cảm ơn: "Không cần đâu, cám ơn."
Giọng nói mềm mại trở nên khàn khàn vì thiếu nước.
Sau hai ngày hai đêm không ăn, Sầm Diên cũng không hề cảm thấy đói.
Khoảng thời gian này đủ để cô suy nghĩ thông suốt. Dù vẫn không thể thoát ra được nhưng cô vẫn phải sống tốt và đối mặt với thực tế.
Cô vẫn mạnh mẽ.
Chính vì mạnh mẽ nên sau khi trải qua bao nhiêu chuyện liên tiếp, cô vẫn có thể thiện ý đối xử tốt với người khác.
Cô đã suy nghĩ kỹ, đã đến lúc trò hề này kết thúc rồi.