[Giới thiệu sơ về Lâm: Cậu làm cho nhà bá hộ được 7 năm. Nó làm từ 8 tuổi bây giờ là 15 tuổi, tánh tình thì hiền, tốt bụng, mồ côi cha mẹ được ông Hùng đem về, cậu rất được ông bà với cậu hai quý mến coi như người nhà.]
"Bẩm cô ba, con mời cô ra dùng cơm trưa."
Nghe được cô nhìn ra ngoài cửa, tay chống bàn gỗ, chân đứng dậy tiến ra ngoài.
Ra ngoài, cô đóng cửa lại. Đúng là Bá Hộ có khác, hàng chục kẻ hầu người hạ đứng thành hàng, gia trang to lớn phải nói là phong cách cổ kính thêm phần sang trọng kiến ai nhìn vào cũng mê mẫn, cô cũng thế.
Đang chăm chú nhìn xung quanh, cô nghe tiếng bà Ngọc gọi.
"Đứng đó chi vậy con, lại ăn này."
Nghe tiếng bà gọi cô đánh thót giật mình quay qua. Ông bà cùng cậu hai đang ngồi chờ cô cùng rất nhiều thức ăn ngon ở bàn.
Cô định hình lại bản thân rồi đi lại bàn ngồi. Cô ngồi cùng cậu hai.
Không giống như những gia đình khác, dù cao sang quyền quý nhưng vẫn giữ được nét mộc mạc giản dị. Ông bà ngồi chung một bên đối diện là cô và cậu hai. Không giống như các gia đình gia trưởng phân chia này nọ.
"Ăn đi con, nè nè ăn đi, má thấy bây ốm hơn rồi đó đa"
Bà gắp thật nhiều đồ ăn ngon vào trong chén cô.
"Má bây nói đúng đó, ăn nhiều vào đi con. Bây bất tỉnh hai ngày rồi chứ chơi."
Đang nhai trong miệng miếng thịt gà, cô nghe chữ HAI NGÀY mà giật mình.
"H...hai...ng...ngày á?"
Cô mấp mấy nói.
"Chứ gì nữa, em té đập đầu ngoài miệng giếng xong xĩu tại chỗ anh ra bế dô chứ ai"
Cậu hai đang gặm trong miệng cái đùi gà tay chỉ chỉ chỏ chỏ nói.
"Gòi cái đầu em chảy máu qué chời...cha má kêu thầy lang lại xong cái băng bó, cái em bất tỉnh luôn 2 ngày không dậy."
"Anh tưởng bây chết gòi á..."
Anh nói chuyện tỉnh bơ nhưng bên cô thì đứng hình nảy giờ. haizzz
"Kìa Đức, nó mới tỉnh mà bây nói chuyện kì vậy con."
Ông Hùng hạ đũa nhắc nhở cậu hai. Chắc ông sợ cậu hai làm cô sợ nên mới lên tiếng.
Nghe ông nói xong cậu không nói gì thêm nữa mà tập trung vào chén cơm của mình.
"Thôi thôi thôi, ăn đi con."
"H...hả..dạ.."
Cô gượng gạo cười cười rồi lên đũa ăn.
______
Xong buổi cơm trưa, cả nhà bá hộ Hùng ra sân trước ngồi hóng mát, uống trà trò chuyện.
Cô ngồi cạnh bà Ngọc, mắt đảo nhìn dáo dát xung quanh. chà...đẹp ghê cái này mà chụp hình up FB thì khỏi bàn.
Chắc ông Hùng hay cậu hai là một tay chơi chim kiển chính hiệu, từ sân trước tới sân sau đâu đâu cũng treo lồng chim, mà toàn chim quý mới ghê. Cũng phải thôi bá hộ mà.
Thấy cô sao mà im im hoài bà Ngọc hơi lo mới lên tiếng.
"Sao mà bây nay lạ lạ vậy đa?"
Bà quay qua vảy vảy cây quạt nhìn cô.
Nghe được cô ấp úng nhìn bà mà trả lời.
"D...dạ..m...má...con có lạ...gì đâu..."
"Sao bây ít nói hẳn ra vậy đa? còn ngơ ngơ ngẩn ngẩn, bây bị cái chi vậy con?"
Chả biết nói gì nữa cô im lặng cúi mặt xuống.
"Chậc... trời ơi có gì đâu mà lạ bà ơi...con nó mới tỉnh chắc hơi mệt chứ có cái gì đâu."
Ông nhấp ngụm trà rồi đặt chum xuống nhìn cô mà nói cho bà hiểu.
"hưm...ừ..."
Bà thở dài rồi đáp lại, mặt hơi nhăn à không, hơi lo hơi lo.
"Dạ đúng rồi...má đứng có lo, con hong sao..."
Thấy bà có vẻ lo nên cô quay qua lên tiếng trấn an.
Nghe được tiếng cô bà vui lên được chút. Chắc có lẻ từ lúc tỉnh dậy tới bây giờ đây là câu đầu tiên cô nói chuyện được bình thường.
Đang nói chuyện vui vẻ thì thằng Lâm chạy vào, cúi gầm thưa.
"B...bẩm ông bà có ông Hội Đồng làng Hương đến chơi đang đứng bên ngoài ạ"
Nghe được từ ông Hồi Đồng làng Hương, mắt ông sáng rỡ lên chống gậy đứng dậy cười bảo.
"Bây ra mời ông ấy vào đây...mau"
Lâm chạy đi sau khi nghe lệnh của ông.
"Úi...sời bạn bè gì đây chứ gì"
Bà Ngọc hất mặt về phía ông cười cười bảo.
"hê hê ông bạn già ghé chơi..."
Nói xong ông ngước mặt nhìn lên thì thấy một người đàn ông cao to tuổi ngang ngửa ông tay chống gậy, người bận áo bà ba màu đen mang vẻ cổ điển đang từ từ tiến vào trong. Phía sau ông là một người con gái độ hai mấy người mặc chiếc đầm Tây quý phái màu xanh nhạt, chưa thấy mặt nhưng đoán chắc cô ấy rất xinh, đẹp nét đẹp pha lẫn chất miền Tây và phương Tây còn có người che dù kế bên. Khỏi nói cũng biết đây là con gái ông Hội Đồng rồi còn gì. Hơn nữa còn có mười người hầu đi phía sau.
"Trời ơi...ông bạn già, lâu quá không gặp"
Ông đi lại bắt tay người đàn ông đó rồi cười nói.
"Chèn ơi...mới có hai năm nhứ nhiêu..."
Ông Hội Đồng cười lại rồi trả lời ông, nét mặt hiền từ phúc hậu khiến cho ai vừa gặp cũng có thiện cảm tốt.
"Sau nay ông Hội Đồng không ngại đường xá xa xôi đến thăm tui vậy đa?"
Hai tư tưởng lớn gặp nhau.
"hê hê buồn quá qua chơi, sẳn có quà cho ông"
Nói rồi ông kêu người đem lại một bình rượu nhân sâm cực quý hiếm đưa ông Hùng nhìn.
"Mèn đét ơi...rượu quý rượu quý. Kì này phải làm một chầu lớn đó nghen"
Ông Hùng nhìn bình rượu rồi xuýt xoa khen lấy khen để.
Nói rồi ông đảo mắt nhìn cô gái phía sau ông Hội Đồng nheo nheo mắt nhìn rồi chỉ tay mà hỏi.
"Ủa ủa đứa nào vậy ông Tuấn?"
Ông Tuấn Hội Đồng nhìn theo phía tay ông Hùng, ông cười rồi vỗ vai cô gái đó bảo.
"Chời ơi...con gái tui con gái tui, qua chào ông Bá Hộ đi con"
Nói rồi cô gái ấy bước lên hai bước cúi đầu chào rất cung kính.
"Con gái ông hén, trời ơi...ông bà đẻ khéo ghê á con gái đẹp hết phần thiên hạ đó nghen. Mà mà con tên gì, nhiêu tuổi?"
"Dạ con tên Hồ Ngọc Minh Nguyệt, hai tư tuổi."
Hồ Ngọc Minh Nguyệt, tên đẹp mà người cũng đẹp, cái gì cũng đẹp, đẹp đến mê hồn.
"Chèn ơi tên đẹp mà người cũng đẹp đó đa."
Ông Hùng cười cười bảo.
"Gì chứ tôi nghe bảo cô con gái ông bạn cũng đẹp nhất nhì nức tiếng ở làng dưới sớm trên cơ mà."
Ừ thì đẹp nhất nhì nức tiếng ở làng dưới sớm trên cơ đây, ghê chưa ghê chưa.
"Hê hê rồi rồi vào trong nói chuyện nghen"
Thế là hai ông cùng Minh Nguyệt vào trong, vào thì thấy bà Ngọc cùng cậu hai với cô đang ngồi ở bàn nói chuyện.
"Mèn ơi, chị Ngọc, thằng Đức với con bé Mỹ Anh, chời ơi lau rồi không gặp ai náy cũng đẹp lên hén."
Ông bước vào cười hiền nhìn mọi người nói.
"Tưởng ai tưởng ai, ông Tuấn trời ơi lâu rồi không gặp ngày càng phong độ đó đa"
Bà Ngọc đứng dậy đi lại ông bắt tay vui vẻ cười nói.
"Mấy đứa ra chào ông Tuấn đi con"
Bà ra lệnh cho cô và cậu ra chào hỏi ông.
Cô cậu nghe được lật đật chạy phắt ra cúi người chào ông. Chào xong cô ngước mặt nhìn lên, mắt chạm mắt cô lia trúng vào ánh mắt Minh Nguyệt. Đúng là tuyệt sắc giai nhân con gái ông Hội Đồng cực kì xinh đẹp.
Bên Minh Nguyệt có khác là bao, vừa mới nhìn cô Minh Nguyệt đứng hình trước vẻ đẹp của cô. Đúng là lời đồn có thiệt cô ba nhà bá hộ Hùng sắc đẹp tuyệt trần.
Bốn mắt nhìn nhau trào nước miếng, nảy giờ nữa tiếng chưa ta?
"Rồi hai đứa nhìn xong chưa?"
"Rồi hai đứa nhìn xong chưa?"
"Rồi hai đứa nhìn xong chưa?"
Cả ba người ông Hùng bà Ngọc và ông Tuấn đồng loạt lên tiếng khiển cả hai có đôi chút giật mình mà quay lại.
"Rồi rồi ngồi chơi đi cháu"
Ông Hùng chỉ tay vào ghế rồi cười bảo Nguyệt.
"Dạ."
"Thằng Lâm."
Ông Hùng gọi vọng xuống sau, chưa đầy năm giây Lâm chạy lên.
"Dạ ông gọi con"
Nó đứng kế ông cúi gầm mặt thưa.
"Bây xuống làm mấy món ngon ngon lên để ông đãi khách coi."
"Dạ ông coi đi ngay"
Thưa xong Lâm chạy xuống nhà bếp cùng mọi người làm nhiều món cho mấy ông nhậu.
"Thưa cha má thưa ông con xin phép vào phòng làm việc ạ"
Cậu hai lên tiếng mọi người quay lại nhìn. Do cậu theo nghề cha được ông truyền nghề lại, cậu bây giờ quản lí mấy trăm mẩu ruộng cao su nên khá bận rộn giờ về phòng tính toán sổ sách phụ cha.
"Ừ ừ đi đi con"
Ông Hùng nhìn cậu cười đồng ý.
"Con trai ông bạn nhìn khôi ngô, thông minh, giỏi giang dữ hén. Được nhờ rồi đó đa."
"Trời ông nhìn nó coi khác gì tui lúc trẻ đâu à mà không, không bằng tui lúc trẻ một chút."
Ông quẹt quẹt mũi hất mặt cười cười.
"Rồi rồi ông là nhất ông là nhất."
Ông Tuấn cười chấp tay bái phục với cái tánh này của ông Hùng.
"Dạ con cũng...xin phép đi ra ngoài ạ"
Cô đứng lên cúi đầu xin phép ra ngoài cho người lớn nói chuyện, chứ cậu hai đi rồi cô ngồi đay hơi kì.
"Ừ vào nghĩ ngơi đi con"
Ông Hùng bảo.
"Dạ"
Cô trả lời. Xong quay người đi, cô không đi vào phòng mà là đi ra sân sau.
"Ông bà sanh đứa nào đứa này cũng cực phẩm á đa"
Ông Tuấn khéo khen điều đó là đương nhiên.
Nói rồi cả bà Ngọc cũng đi xuống bếp coi mọi người nấu nướng tới đâu rồi.
____________
Mỹ Anh cô đi dạo xunh quanh sân vườn mình, tiếng guốc mộc đi lên nền đất đá nghe tiếng cộp cộp cộp.
Gió thổi hiu hiu cộng tiếng chim quý hót khiến cô như muốn bắt chiếc võng nằm ngủ cho đó đã.....
Đang nhìn về nơi xa...xa ơi là xa...thì...có một bàn tay trắng trẻo thon dài mềm mại kèm theo mùi thơm hoa hồng chạm vào vai cô, khiến cô giật mình giãy đành đạch đành đạch quay lại.
"Đậu xanh rau má yêu ma quỷ quái phương nào??"
Cô giật mình lùi 3 bước thế thủ võ, Taewondo đai đen chứ đùa.
"Tôi có làm gì cô đâu?"
Mình Nguyệt tỏ vẻ khó hiểu nhìn cô nói.
Hết chap 2!
Vote đi mọi người oiwiiiiii.