Ly hôn
Lúc Hạ Nhiễm gặp lại Trữ Yến là một tuần sau, người chồng biệt tích một tuần của anh rốt cuộc cũng chịu lộ mặt, nhưng mục đích gặp gỡ lần này là để ly hôn.
Tuyết đọng lại trên vai Hạ Nhiễm, anh mặc một chiếc áo khoác dày, bọc kín thân thể, tay đút vào túi áo, sợ lạnh nên nhún vai, đôi môi khẽ nhếch phun ra khí lạnh.
Mùa đông năm nay rét đậm, Hạ Nhiễm luôn sợ lạnh, trước kia khi Trữ Yến thấy anh lạnh đến run người thì sẽ ôm anh vào lòng, còn anh thì cuộn tròn trong lồng ngực nóng bỏng của hắn, hai tay hắn giữ ấm cho chân Hạ Nhiễm, đầu lại cọ lên vai anh, nũng nịu mà nói: "Giữ ấm cho vợ nè, vợ không lạnh đâu nha."
Hạ Nhiễm gả vào nhà họ Trữ cũng hơn hai tháng, Trữ Yến ngày nào cũng quấn lấy anh, mà anh cũng đã quen với tính nết trẻ con này của hắn. Anh cười cười, cưng chiều nghiêng đầu chạm nhẹ vào khóe miệng của Trữ Yến, nói: "Đây là phần thưởng."
Trên gương mặt ngạo mạn lạnh lùng của hắn lộ ra vẻ ngu dại không thích hợp, hắn dùng sức ôm anh, nóng nảy quay mặt Hạ Nhiễm lại, vội vàng đụng vào môi anh, trong mắt của hắn không có ham muốn tình dục mà chỉ đơn thuần như nhai kẹo ngọt.
Hạ Nhiễm không thở được, quay đầu mở miệng hô hấp, giây tiếp theo Trữ Yến lại hoảng loạn sờ soạng mặt anh, vội la lên: "Muốn hôn nữa, vợ ơi, muốn hôn nữa cơ!"
Mặt Hạ Nhiễm bị nụ hôn thô bạo của Trữ Yến làm nghẹn đến mức đỏ lên, hai cánh môi cũng ướt dầm dề, lúc hôn hắn dùng răng cắn môi dưới của anh, cắn đến mức có chút đau. Hạ Nhiễm dịu dàng đặt một nụ hôn lên cằm Trữ Yến, xoa xoa đầu tóc bù xù của hắn, dỗ dành nói: "Tí nữa lại hôn nhé."
Trữ Yến oan ức bĩu môi, hắn thèm ăn lắm, nhưng hắn muốn ngoan ngoãn nghe lời Hạ Nhiễm, có thế anh mới càng thích hắn, vì vậy Trữ Yến ủ rũ gật đầu, nhỏ giọng nói: "Ừm..."
Hạ Nhiễm không thể chống cự được bộ dạng buồn bã của Trữ Yến, trông giống như một đứa nhỏ trong nhà trẻ bị mất kẹo vậy, vành mắt hơi hồng lên, phảng phất giây tiếp theo sẽ rơi nước mắt. Hạ Nhiễm bất đắc dĩ thở dài, mềm lòng mà ngửa đầu chủ động hôn hắn.
Đối với Trữ Yến, anh luôn có một sự kiên nhẫn vô tận, một tình yêu không thể diễn tả được và một sự bao dung quá mức.
Anh từng nghĩ, nếu Trữ Yến ngây ngốc như vậy cả đời, anh nhất định sẽ chăm sóc hắn cả đời.
Nhưng Trữ Yến đã tỉnh lại, không còn là đứa nhỏ ngốc chân thành, hắn trở lại là cậu cả cao quý ngạo mạn trong lời đồn của mọi người.
Đứa nhỏ ngốc của anh thì trở thành vật hy sinh.
Xe của Trữ Yến vừa tới, trong tầm mắt của Hạ Nhiễm là tuyết trắng, một bóng dáng cao lớn từ xa đi tới, gương mặt quen thuộc kia dần trở nên rõ ràng. Vẫn là các đường nét cũ, nhưng sự lạnh nhạt lại không có cách nào tan biến, đôi mắt đen nhánh vô hồn, lúc đi ngang qua Hạ Nhiễm liền liếc anh một cách trịch thượng.
Quản gia phía sau đuổi theo không kịp, ông nhìn Hạ Nhiễm đang đứng yên tại chỗ: "Cậu Hạ, nên vào ký đơn được rồi."
Hạ Nhiễm nở nụ cười dịu dàng theo quán tính: "Vâng."
Một tuần sau khi Trữ Yến khôi phục lý trí, cha mẹ hắn không chờ được mà ép cả hai ly hôn, bọn họ đưa ra rất nhiều điều kiện béo bở, nhưng Hạ Nhiễm không cần gì cả, anh chỉ hỏi, có thể mang theo đồ vật của mình đi không?
Bọn họ đồng ý, hẹn thời gian, để Hạ Nhiễm ký vào đơn ly hôn, mà ngồi đối diện anh chính là Trữ Yến đã tỉnh táo. Anh đột nhiên có chút hoảng hốt, trong lúc ngơ ngác thiếu chút nữa đã cho rằng đứa nhỏ ngốc của mình đã trở lại, mờ mịt muốn tìm dấu hiệu trên gương mặt Trữ Yến.
Quản gia sốt ruột thúc giục khiến anh bừng tỉnh, anh đột nhiên hoàn hồn, nhìn vào gương mặt vừa lạ vừa thân của Trữ Yến, hai người đối diện nhau nhưng không nói lời nào. Một lát sau, Trữ Yến không khách khí mà gõ gõ bàn: "Ký tên đi."
Ký vào đơn ly hôn, những ngày tháng hoang đường bị chê cười của hai người cứ thế mà kết thúc.
Hạ Nhiễm nhớ đến Trữ Yến vụng về của khi đó, lúc anh mới vào nhà này thì ngay cả người hầu cũng mặt nặng mày nhẹ, mỗi một ánh mắt chiếu vào người anh đều như đang nói, một Beta bình thường không có pheromone cũng không thể sinh con như anh thì có tư cách gì bước vào đây?
Người nhà Trữ Yến đối xử gay gắt với anh, châm chọc mỉa mai, ép anh phải làm những công việc nặng nhọc, mà anh cũng không phản đối, thế nhưng Trữ Yến lại lao ra chắn trước người Hạ Nhiễm, thét vào mặt họ: "Cút ngay, tất cả cút ngay cho tôi, không được ức hiếp vợ tôi!"
Trong suốt 20 năm qua, anh chưa từng cảm nhận được sự ấm áp này. Ban đầu chỉ là ôm, sau đó là hôn, cuối cùng là làm chuyện vợ chồng, anh có thể cảm nhận được sự cẩn thận của cậu cả, hắn xem anh như bảo bối, yêu anh một cách chân thành, tuy vụng về nhưng lại mãnh liệt.
Vì vậy anh đã dễ dàng sa vào lưới tình này, trong khoảng thời gian cả hai ở chung, anh cầm lòng không đậu mà tháo xuống lớp phòng thủ dịu dàng trước mặt hắn, yếu ớt ngã vào lòng hắn khóc lóc, mà người kia thì lại lấy thứ kẹo anh thích ra để dỗ dành: "Vợ đừng khóc, vợ ngoan ngoan."
Hạ Nhiễm im lặng nhìn chằm chằm hai mắt đen nhánh của Trữ Yến, vô cảm, khinh miệt, lạnh nhạt, giống như bề trên ngạo mạn nhìn xuống con kiến bình thường trên mặt đất. Nó khiến anh đau đớn, trái tim như bị lăng trì một cách tàn nhẫn, anh đau đến mức hít thở không thông, nhưng ngoài mặt vẫn duy trì nụ cười dịu dàng.
Trong 2 phút im lặng, từ nét mặt bình tĩnh của Trữ Yến, anh rốt cuộc cũng chấp nhận rằng người yêu, người chồng, đứa nhỏ ngốc của mình đã rời đi, thậm chí không có lấy một lời từ biệt trang trọng, chỉ lẳng lặng biến mất.
Hạ Nhiễm chớp chớp mắt, ngăn không cho thứ chất lỏng trong đó chảy ra, bình tĩnh ký vào đơn ly hôn.
Trữ Yến tựa hồ không thể tưởng tượng được Hạ Nhiễm lại dứt khoát như thế, trên đường lái xe đưa anh về nhà nhịn không được mà liếc nhìn kính chiếu hậu trong xe vài lần, lạnh giọng hỏi: Tay không rời khỏi, không hối hận sao?
Có lẽ là sợ Hạ Nhiễm tự mình đa tình, hắn còn bổ sung thêm một câu: "Đừng có hối hận rồi lại ăn vạ tôi."
Lúc Hạ Nhiễm gặp lại Trữ Yến là một tuần sau, người chồng biệt tích một tuần của anh rốt cuộc cũng chịu lộ mặt, nhưng mục đích gặp gỡ lần này là để ly hôn.
Tuyết đọng lại trên vai Hạ Nhiễm, anh mặc một chiếc áo khoác dày, bọc kín thân thể, tay đút vào túi áo, sợ lạnh nên nhún vai, đôi môi khẽ nhếch phun ra khí lạnh.
Mùa đông năm nay rét đậm, Hạ Nhiễm luôn sợ lạnh, trước kia khi Trữ Yến thấy anh lạnh đến run người thì sẽ ôm anh vào lòng, còn anh thì cuộn tròn trong lồng ngực nóng bỏng của hắn, hai tay hắn giữ ấm cho chân Hạ Nhiễm, đầu lại cọ lên vai anh, nũng nịu mà nói: "Giữ ấm cho vợ nè, vợ không lạnh đâu nha."
Hạ Nhiễm gả vào nhà họ Trữ cũng hơn hai tháng, Trữ Yến ngày nào cũng quấn lấy anh, mà anh cũng đã quen với tính nết trẻ con này của hắn. Anh cười cười, cưng chiều nghiêng đầu chạm nhẹ vào khóe miệng của Trữ Yến, nói: "Đây là phần thưởng."
Trên gương mặt ngạo mạn lạnh lùng của hắn lộ ra vẻ ngu dại không thích hợp, hắn dùng sức ôm anh, nóng nảy quay mặt Hạ Nhiễm lại, vội vàng đụng vào môi anh, trong mắt của hắn không có ham muốn tình dục mà chỉ đơn thuần như nhai kẹo ngọt.
Hạ Nhiễm không thở được, quay đầu mở miệng hô hấp, giây tiếp theo Trữ Yến lại hoảng loạn sờ soạng mặt anh, vội la lên: "Muốn hôn nữa, vợ ơi, muốn hôn nữa cơ!"
Mặt Hạ Nhiễm bị nụ hôn thô bạo của Trữ Yến làm nghẹn đến mức đỏ lên, hai cánh môi cũng ướt dầm dề, lúc hôn hắn dùng răng cắn môi dưới của anh, cắn đến mức có chút đau. Hạ Nhiễm dịu dàng đặt một nụ hôn lên cằm Trữ Yến, xoa xoa đầu tóc bù xù của hắn, dỗ dành nói: "Tí nữa lại hôn nhé."
Trữ Yến oan ức bĩu môi, hắn thèm ăn lắm, nhưng hắn muốn ngoan ngoãn nghe lời Hạ Nhiễm, có thế anh mới càng thích hắn, vì vậy Trữ Yến ủ rũ gật đầu, nhỏ giọng nói: "Ừm..."
Hạ Nhiễm không thể chống cự được bộ dạng buồn bã của Trữ Yến, trông giống như một đứa nhỏ trong nhà trẻ bị mất kẹo vậy, vành mắt hơi hồng lên, phảng phất giây tiếp theo sẽ rơi nước mắt. Hạ Nhiễm bất đắc dĩ thở dài, mềm lòng mà ngửa đầu chủ động hôn hắn.
Đối với Trữ Yến, anh luôn có một sự kiên nhẫn vô tận, một tình yêu không thể diễn tả được và một sự bao dung quá mức.
Anh từng nghĩ, nếu Trữ Yến ngây ngốc như vậy cả đời, anh nhất định sẽ chăm sóc hắn cả đời.
Nhưng Trữ Yến đã tỉnh lại, không còn là đứa nhỏ ngốc chân thành, hắn trở lại là cậu cả cao quý ngạo mạn trong lời đồn của mọi người.
Đứa nhỏ ngốc của anh thì trở thành vật hy sinh.
Xe của Trữ Yến vừa tới, trong tầm mắt của Hạ Nhiễm là tuyết trắng, một bóng dáng cao lớn từ xa đi tới, gương mặt quen thuộc kia dần trở nên rõ ràng. Vẫn là các đường nét cũ, nhưng sự lạnh nhạt lại không có cách nào tan biến, đôi mắt đen nhánh vô hồn, lúc đi ngang qua Hạ Nhiễm liền liếc anh một cách trịch thượng.
Quản gia phía sau đuổi theo không kịp, ông nhìn Hạ Nhiễm đang đứng yên tại chỗ: "Cậu Hạ, nên vào ký đơn được rồi."
Hạ Nhiễm nở nụ cười dịu dàng theo quán tính: "Vâng."
Một tuần sau khi Trữ Yến khôi phục lý trí, cha mẹ hắn không chờ được mà ép cả hai ly hôn, bọn họ đưa ra rất nhiều điều kiện béo bở, nhưng Hạ Nhiễm không cần gì cả, anh chỉ hỏi, có thể mang theo đồ vật của mình đi không?
Bọn họ đồng ý, hẹn thời gian, để Hạ Nhiễm ký vào đơn ly hôn, mà ngồi đối diện anh chính là Trữ Yến đã tỉnh táo. Anh đột nhiên có chút hoảng hốt, trong lúc ngơ ngác thiếu chút nữa đã cho rằng đứa nhỏ ngốc của mình đã trở lại, mờ mịt muốn tìm dấu hiệu trên gương mặt Trữ Yến.
Quản gia sốt ruột thúc giục khiến anh bừng tỉnh, anh đột nhiên hoàn hồn, nhìn vào gương mặt vừa lạ vừa thân của Trữ Yến, hai người đối diện nhau nhưng không nói lời nào. Một lát sau, Trữ Yến không khách khí mà gõ gõ bàn: "Ký tên đi."
Ký vào đơn ly hôn, những ngày tháng hoang đường bị chê cười của hai người cứ thế mà kết thúc.
Hạ Nhiễm nhớ đến Trữ Yến vụng về của khi đó, lúc anh mới vào nhà này thì ngay cả người hầu cũng mặt nặng mày nhẹ, mỗi một ánh mắt chiếu vào người anh đều như đang nói, một Beta bình thường không có pheromone cũng không thể sinh con như anh thì có tư cách gì bước vào đây?
Người nhà Trữ Yến đối xử gay gắt với anh, châm chọc mỉa mai, ép anh phải làm những công việc nặng nhọc, mà anh cũng không phản đối, thế nhưng Trữ Yến lại lao ra chắn trước người Hạ Nhiễm, thét vào mặt họ: "Cút ngay, tất cả cút ngay cho tôi, không được ức hiếp vợ tôi!"
Trong suốt 20 năm qua, anh chưa từng cảm nhận được sự ấm áp này. Ban đầu chỉ là ôm, sau đó là hôn, cuối cùng là làm chuyện vợ chồng, anh có thể cảm nhận được sự cẩn thận của cậu cả, hắn xem anh như bảo bối, yêu anh một cách chân thành, tuy vụng về nhưng lại mãnh liệt.
Vì vậy anh đã dễ dàng sa vào lưới tình này, trong khoảng thời gian cả hai ở chung, anh cầm lòng không đậu mà tháo xuống lớp phòng thủ dịu dàng trước mặt hắn, yếu ớt ngã vào lòng hắn khóc lóc, mà người kia thì lại lấy thứ kẹo anh thích ra để dỗ dành: "Vợ đừng khóc, vợ ngoan ngoan."
Hạ Nhiễm im lặng nhìn chằm chằm hai mắt đen nhánh của Trữ Yến, vô cảm, khinh miệt, lạnh nhạt, giống như bề trên ngạo mạn nhìn xuống con kiến bình thường trên mặt đất. Nó khiến anh đau đớn, trái tim như bị lăng trì một cách tàn nhẫn, anh đau đến mức hít thở không thông, nhưng ngoài mặt vẫn duy trì nụ cười dịu dàng.
Trong 2 phút im lặng, từ nét mặt bình tĩnh của Trữ Yến, anh rốt cuộc cũng chấp nhận rằng người yêu, người chồng, đứa nhỏ ngốc của mình đã rời đi, thậm chí không có lấy một lời từ biệt trang trọng, chỉ lẳng lặng biến mất.
Hạ Nhiễm chớp chớp mắt, ngăn không cho thứ chất lỏng trong đó chảy ra, bình tĩnh ký vào đơn ly hôn.
Trữ Yến tựa hồ không thể tưởng tượng được Hạ Nhiễm lại dứt khoát như thế, trên đường lái xe đưa anh về nhà nhịn không được mà liếc nhìn kính chiếu hậu trong xe vài lần, lạnh giọng hỏi: Tay không rời khỏi, không hối hận sao?
Có lẽ là sợ Hạ Nhiễm tự mình đa tình, hắn còn bổ sung thêm một câu: "Đừng có hối hận rồi lại ăn vạ tôi."