Nhớ nhung
Trữ Yến trải qua một năm nhạt nhẽo bình lặng, trong khoảng thời gian không có Hạ Nhiễm, hắn không có động lực để làm bất cứ thứ gì, vừa chán nản vừa uể oải. Dấu vết của Hạ Nhiễm dần dần biến mất sạch, sau đó hắn không còn nghe thấy tên anh được phát ra từ miệng của bất kỳ người nào nữa, vì thế hắn liền cảm thấy bản thân đã trải qua một giấc mơ hão huyền thật dài.
Đầu năm, người anh em tốt của Alpha dắt theo một Beta trông giống Hạ Nhiễm vài phần đến văn phòng của hắn. Hắn rót nước cho gã rồi thì không thèm để ý nữa, người kia bất mãn đi đến trước mặt Trữ Yến, thấp giọng nói: "Giới thiệu cho cậu người này, cậu không cảm thấy, ngoại hình của cậu ta hơi giống... người kia sao?"
Trữ Yến liếc gã một cái: "Không giống."
"Sao lại không giống?! Cậu nghĩ tôi chưa thấy Hạ Nhiễm bao giờ à?"
Trữ Yến ngừng việc lật xem tài liệu, bình tĩnh đáp: "Cậu ta không phải Hạ Nhiễm."
Người anh em tốt kia nghẹn họng: "... Cậu ta đương nhiên không phải Hạ Nhiễm, nhưng nhìn giống Hạ Nhiễm mà, hơn nữa cậu nhìn đi, cậu ta còn đẹp hơn Hạ Nhiễm nữa, còn..."
"Cậu rảnh quá nhỉ?" Trữ Yến mạnh tay khép tài liệu lại, vứt nó sang một bên, tiếp đó lại lấy một quyển khác ra xem tiếp. Hắn thoạt nhìn thật sự rất bận rộn, vô cảm ký tên, ngay cả chút thời gian trò chuyện cũng không có.
Người anh em tốt kia hậm hực không nói nữa, gã quay đầu, cà lơ phất phơ khoác vai Beta kia, tiễn người ta ra khỏi công ty, một lúc sau liền quay trở lại văn phòng của Trữ Yến.
Gã châm một điếu thuốc ngậm vào miệng, rồi lại móc thêm một điếu nữa đưa cho Trữ Yến nhưng hắn không lấy, người này mới giật mình hỏi: "Cậu bỏ thuốc thật à?"
Lần trước Trữ Yến còn nghiện thuốc chết đi sống lại, mới có nửa tiếng mà dưới chân đã đầy tàn thuốc, người anh em tốt kia thật sự không thể tưởng tưởng được Alpha có thể dễ dàng cai thuốc như thế.
Trữ Yến không ngẩng đầu, 'ừ' một tiếng gọn ơ: "Em ấy không thích."
Người anh em tốt kia khựng lại, những lời muốn nói nghẹt trong cổ họng, ngón tay kẹp thuốc run run, suýt chút nữa đã làm rơi tàn thuốc vào chậu hoa để trên bàn làm việc của Trữ Yến. Alpha coi cái chậu hoa trơ trụi vài cánh hoa khô quắt này là bảo bối, ai động vào đều là kẻ thù của hắn.
Gã lui lại mấy bước, rời xa chậu hoa.
Gã có chút không rõ, tình yêu thì có gì tốt đẹp mà lại có thể khiến Trữ Yến giữ chặt phần tình cảm vô vọng này. Tình yêu rốt cuộc là thứ đồ cao sang cỡ nào mà lại có thể khiến một thương nhân kỹ tính đánh đổi tất cả đây?
Gã đã chứng kiến Trữ Yến đắm đuối nhìn vào khoảng không đối diện mấy lần rồi, với tư cách là một người anh em tốt nhiều năm thì gã cực kỳ lo lắng cho sức khỏe tinh thần của hắn, nhiều lần đề nghị Alpha đi gặp bác sĩ tâm lý nhưng đều bị hắn lấy lý do không có thời gian rảnh mà từ chối.
Thật ra trong khoảng thời gian này, tình trạng của Trữ Yến đã tốt hơn rất nhiều, không còn điên dại như lúc trước nữa. Năm thứ nhất Hạ Nhiễm rời đi, Trữ Yến cất công bố trí hôn lễ, hắn mời rất nhiều người, nói với họ rằng phải chứng kiến hắn và Hạ Nhiễm bắt đầu lại một lần nữa, kết quả khi những người đó đến nơi thì mới phát hiện vở kịch này chỉ có một mình Trữ Yến là diễn viên.
Hôn lễ đó chỉ có một chú rể.
Chuyện này rất nhanh bị truyền ra ngoài, xuất hiện trên các trang báo, Trữ Yến bị chê cười, thế nhưng lại hiếm hoi mà không xử lý người viết báo.
Khi người anh em tốt kia tức giận đẩy tung cửa văn phòng của Trữ Yến thì vừa đúng lúc hắn đang đọc báo, Alpha không quan tâm đến việc gã đang phẫn nộ chỉ trích mình, chỉ hỏi, em ấy có thể biết được không?
Người anh em tốt kia sửng sốt một chút, cáu tiết: "Biết cái gì? Trò hề của cậu à? Bây giờ cả thế giới đều có thể nhìn thấy trò hề của cậu rồi Trữ Yến ạ! Rốt cuộc là cậu đang làm cái gì vậy?!"
Trữ Yến như được tách biệt khỏi thanh âm của thế giới bên ngoài, hai mắt trống rỗng nhìn chằm chằm tờ báo, lẩm bẩm tự nói: "Chỉ là tôi nhớ em ấy mà thôi."
Người anh em tốt kia giận không nổi nữa, gã thở dài một tiếng thật mạnh: "Cậu nghĩ cậu ta sẽ muốn nhìn thấy cậu như thế sao?"
Trữ Yến rõ ràng đã giật mình, hắn im lặng một lúc lâu, bình tĩnh đáp: "Em ấy sẽ không để ý đến tôi, càng sẽ không muốn nhìn thấy tôi."
Người anh em tốt kia nhìn bàn tay run rẩy đang siết chặt tờ báo của Alpha.
"Em ấy không yêu tôi."
Hắn tự mình moi móc sự thật đau đớn đẫm máu giấu kín trong tim, đôi mắt lạnh lùng hiện lên vài phần khổ sở.
Giấc mơ hoang đường của hắn đã kết thúc rồi, mà người đặt dấu chấm hết cho nó lại chính là người đã thêu dệt nó.
Sau khoảng thời gian này, không hiểu vì sao Trữ Yến lại cử xử như đứa nhỏ ngốc, hắn dựa vào phần ký ức nhạt nhòa mà học cách nói chuyện của đứa nhỏ ngốc, thường xuyên đứng trước cửa sổ lẩm bẩm, sự cao ngạo bẩm sinh bị dập nát hoàn toàn, mọi người đều nói hắn đã thay đổi rất nhiều, hóa ra thời gian lại có thể khiến một người trở nên khác lạ hoàn toàn như vậy.
Chỉ có mỗi mình hắn biết được bản thân không phải bị thời gian thay đổi, mà là đã chính tay giết chết phần máu lạnh bên trong mình ngày qua ngày khi chẳng thể tìm kiếm được gì.
Mỗi một bước đi đều là để chuộc tội cho quá khứ.
Trữ Yến trải qua một năm nhạt nhẽo bình lặng, trong khoảng thời gian không có Hạ Nhiễm, hắn không có động lực để làm bất cứ thứ gì, vừa chán nản vừa uể oải. Dấu vết của Hạ Nhiễm dần dần biến mất sạch, sau đó hắn không còn nghe thấy tên anh được phát ra từ miệng của bất kỳ người nào nữa, vì thế hắn liền cảm thấy bản thân đã trải qua một giấc mơ hão huyền thật dài.
Đầu năm, người anh em tốt của Alpha dắt theo một Beta trông giống Hạ Nhiễm vài phần đến văn phòng của hắn. Hắn rót nước cho gã rồi thì không thèm để ý nữa, người kia bất mãn đi đến trước mặt Trữ Yến, thấp giọng nói: "Giới thiệu cho cậu người này, cậu không cảm thấy, ngoại hình của cậu ta hơi giống... người kia sao?"
Trữ Yến liếc gã một cái: "Không giống."
"Sao lại không giống?! Cậu nghĩ tôi chưa thấy Hạ Nhiễm bao giờ à?"
Trữ Yến ngừng việc lật xem tài liệu, bình tĩnh đáp: "Cậu ta không phải Hạ Nhiễm."
Người anh em tốt kia nghẹn họng: "... Cậu ta đương nhiên không phải Hạ Nhiễm, nhưng nhìn giống Hạ Nhiễm mà, hơn nữa cậu nhìn đi, cậu ta còn đẹp hơn Hạ Nhiễm nữa, còn..."
"Cậu rảnh quá nhỉ?" Trữ Yến mạnh tay khép tài liệu lại, vứt nó sang một bên, tiếp đó lại lấy một quyển khác ra xem tiếp. Hắn thoạt nhìn thật sự rất bận rộn, vô cảm ký tên, ngay cả chút thời gian trò chuyện cũng không có.
Người anh em tốt kia hậm hực không nói nữa, gã quay đầu, cà lơ phất phơ khoác vai Beta kia, tiễn người ta ra khỏi công ty, một lúc sau liền quay trở lại văn phòng của Trữ Yến.
Gã châm một điếu thuốc ngậm vào miệng, rồi lại móc thêm một điếu nữa đưa cho Trữ Yến nhưng hắn không lấy, người này mới giật mình hỏi: "Cậu bỏ thuốc thật à?"
Lần trước Trữ Yến còn nghiện thuốc chết đi sống lại, mới có nửa tiếng mà dưới chân đã đầy tàn thuốc, người anh em tốt kia thật sự không thể tưởng tưởng được Alpha có thể dễ dàng cai thuốc như thế.
Trữ Yến không ngẩng đầu, 'ừ' một tiếng gọn ơ: "Em ấy không thích."
Người anh em tốt kia khựng lại, những lời muốn nói nghẹt trong cổ họng, ngón tay kẹp thuốc run run, suýt chút nữa đã làm rơi tàn thuốc vào chậu hoa để trên bàn làm việc của Trữ Yến. Alpha coi cái chậu hoa trơ trụi vài cánh hoa khô quắt này là bảo bối, ai động vào đều là kẻ thù của hắn.
Gã lui lại mấy bước, rời xa chậu hoa.
Gã có chút không rõ, tình yêu thì có gì tốt đẹp mà lại có thể khiến Trữ Yến giữ chặt phần tình cảm vô vọng này. Tình yêu rốt cuộc là thứ đồ cao sang cỡ nào mà lại có thể khiến một thương nhân kỹ tính đánh đổi tất cả đây?
Gã đã chứng kiến Trữ Yến đắm đuối nhìn vào khoảng không đối diện mấy lần rồi, với tư cách là một người anh em tốt nhiều năm thì gã cực kỳ lo lắng cho sức khỏe tinh thần của hắn, nhiều lần đề nghị Alpha đi gặp bác sĩ tâm lý nhưng đều bị hắn lấy lý do không có thời gian rảnh mà từ chối.
Thật ra trong khoảng thời gian này, tình trạng của Trữ Yến đã tốt hơn rất nhiều, không còn điên dại như lúc trước nữa. Năm thứ nhất Hạ Nhiễm rời đi, Trữ Yến cất công bố trí hôn lễ, hắn mời rất nhiều người, nói với họ rằng phải chứng kiến hắn và Hạ Nhiễm bắt đầu lại một lần nữa, kết quả khi những người đó đến nơi thì mới phát hiện vở kịch này chỉ có một mình Trữ Yến là diễn viên.
Hôn lễ đó chỉ có một chú rể.
Chuyện này rất nhanh bị truyền ra ngoài, xuất hiện trên các trang báo, Trữ Yến bị chê cười, thế nhưng lại hiếm hoi mà không xử lý người viết báo.
Khi người anh em tốt kia tức giận đẩy tung cửa văn phòng của Trữ Yến thì vừa đúng lúc hắn đang đọc báo, Alpha không quan tâm đến việc gã đang phẫn nộ chỉ trích mình, chỉ hỏi, em ấy có thể biết được không?
Người anh em tốt kia sửng sốt một chút, cáu tiết: "Biết cái gì? Trò hề của cậu à? Bây giờ cả thế giới đều có thể nhìn thấy trò hề của cậu rồi Trữ Yến ạ! Rốt cuộc là cậu đang làm cái gì vậy?!"
Trữ Yến như được tách biệt khỏi thanh âm của thế giới bên ngoài, hai mắt trống rỗng nhìn chằm chằm tờ báo, lẩm bẩm tự nói: "Chỉ là tôi nhớ em ấy mà thôi."
Người anh em tốt kia giận không nổi nữa, gã thở dài một tiếng thật mạnh: "Cậu nghĩ cậu ta sẽ muốn nhìn thấy cậu như thế sao?"
Trữ Yến rõ ràng đã giật mình, hắn im lặng một lúc lâu, bình tĩnh đáp: "Em ấy sẽ không để ý đến tôi, càng sẽ không muốn nhìn thấy tôi."
Người anh em tốt kia nhìn bàn tay run rẩy đang siết chặt tờ báo của Alpha.
"Em ấy không yêu tôi."
Hắn tự mình moi móc sự thật đau đớn đẫm máu giấu kín trong tim, đôi mắt lạnh lùng hiện lên vài phần khổ sở.
Giấc mơ hoang đường của hắn đã kết thúc rồi, mà người đặt dấu chấm hết cho nó lại chính là người đã thêu dệt nó.
Sau khoảng thời gian này, không hiểu vì sao Trữ Yến lại cử xử như đứa nhỏ ngốc, hắn dựa vào phần ký ức nhạt nhòa mà học cách nói chuyện của đứa nhỏ ngốc, thường xuyên đứng trước cửa sổ lẩm bẩm, sự cao ngạo bẩm sinh bị dập nát hoàn toàn, mọi người đều nói hắn đã thay đổi rất nhiều, hóa ra thời gian lại có thể khiến một người trở nên khác lạ hoàn toàn như vậy.
Chỉ có mỗi mình hắn biết được bản thân không phải bị thời gian thay đổi, mà là đã chính tay giết chết phần máu lạnh bên trong mình ngày qua ngày khi chẳng thể tìm kiếm được gì.
Mỗi một bước đi đều là để chuộc tội cho quá khứ.