Nhà của gia đình cô là kiến trúc theo phong cách lâm viên Giang Nam điển hình, diện tích không lớn lắm, nhưng đẹp ở bố cục bày trí tinh vi, có đình đài lầu các, hành lang uốn quanh non bộ, đình thủy tạ dựng trên hồ nhỏ.
Diệp Linh nói muốn đi bờ hồ xem thử.
Mưa vẫn lất phất rơi, tí ta tí tách, những giọt nước rơi xuống dưới mái hiên như được xâu lại, tạo thành một bức rèm châu.
Diệp Linh là người mua, cô là khách hàng, là thượng đế, lời của Diệp Linh nói đều được tính, Ôn Chủy Vũ không có ý kiến.
Ôn Chủy Vũ thấy những người đi theo Diệp Linh có mang ô, liền mặc kệ Diệp Linh, tiện tay lấy một chiếc ô dự phòng ở cạnh cửa phòng tranh rồi dẫn cô đi.
Cảnh mưa Giang Nam, xưa nay vốn động lòng người. Khói sương mờ mịt, sóng hồ nhấp nhô, chầm chậm hứng lấy làn gió xuân lạnh ẩm, từng sợi mưa con nhẹ hôn lên má.
Hơi lạnh.
Ôn Chủy Vũ thích mưa, thường hay uống trà thưởng mưa, đôi khi có hứng còn tấu lên vài khúc. Bất quá, điều đấy không có nghĩa là cô thích dạo bước trong mưa, trời mưa đất trượt, rêu xanh chính là thứ nhiều nhất trong căn nhà này của gia đình cô, tùy ý bước ra ngoài cũng có thể bắt gặp, ông nội vì giữ gìn cảnh sắc nên cũng để mặc cho tụi nó sinh trưởng. Mỗi khi trời đổ mưa ẩm ướt, đường trong sân nhà trơn đến độ chỉ còn vẻn vẹn nơi giữa mặt đường là có thể đặt chân xuống được.
Ôn Chủy Vũ không biết là Diệp Linh vô tình hay cố ý. Trời đang mưa như thế nhưng Diệp Linh lại muốn cùng cô sóng vai dạo quanh hồ, cô tiến về phía trước kéo ra chút khoảng cách, Diệp Linh cũng lên theo, cô thả chân rơi lại phía sau nửa bước, Diệp Linh bèn đi chậm đợi cô tiến lên cùng, hồn nhiên không để ý dù của nhân viên đi cạnh không che được cho mình. Với tư cách là chủ nhà, xuất phát từ lễ phép, Ôn Chủy Vũ chỉ có thể mang ô của chính mình chuyển sang bên trái, chia một nửa che cho Diệp Linh.
Ánh mắt của cô vô tình quét ngang đôi giày cao gót dưới chân Diệp Linh, nhìn xuống mặt đường bị nước mưa thấm ướt trông vô cùng trơn trượt, thật không muốn nhắc Diệp Linh cẩn thận kẻo ngã.
Trời mưa đường trơn, là chuyện đơn giản đến con nít ba tuổi còn biết, không cần cô phải nhắc đi? Trong lòng Ôn Chủy Vũ nghĩ như thế, cô cho rằng Diệp Linh đã biết. Nếu như người ta ngã tại nhà cô, vậy cũng không tốt lắm, cô âm thầm để tâm.
Ôn Chủy Vũ không biết là do cô đa nghi hay bị ảo giác, dường như ánh mắt của Diệp Linh luôn đặt trên người cùng cổ tay của cô, lúc cô quay sang nhìn Diệp Linh, cô ấy lại đảo mắt sang nhìn chỗ khác. Chắc là do cô tưởng tượng ra thôi. Trên mặt cô cũng chẳng có hoa, không đến mức khiến Diệp Linh nhìn chằm chằm vậy đi. Trên tay Ôn Chủy Vũ chỉ đeo một cặp vòng của bà nội để lại cho cô. Thứ mà bà nội lưu lại, chỉ còn mỗi cặp vòng phỉ thúy này.
Diệp Linh ở bên cạnh đột nhiên bước trượt một bước, cả thân người liền ngã về phía hồ nước. Ôn Chủy Vũ nhanh tay lẹ mắt, vội vàng kéo Diệp Linh lại.
Phản ứng của Diệp Linh cũng không chậm, một tay nắm chặt cổ tay cô, mấy người đi cùng cũng lập tức đỡ lấy nàng, không để Diệp Linh ngã xuống lòng hồ.
Ôn Chủy Vũ nói: "Trời mưa đường trơn, cẩn thận một chút." Sau đó cúi đầu xem chân Diệp Linh, hỏi: "Không sao chứ?"
Diệp Linh nhẹ nhàng rít một tiếng, nói: "Hình như trật chân rồi." Nói xong, ngẩng đầu lên nhìn Ôn Chủy Vũ: "Chắc không thể đi được nữa."
Ôn Chủy Vũ hiểu ý, khẩn trương bước sang hai bước, nhường đường cho người của Diệp Linh.
Diệp Linh nhẹ nhẹ phất phất tay với nhân viên đến đỡ mình: "Dìu tôi vào đình nghỉ một chút là ổn rồi." Nàng nhìn sang Ôn Chủy Vũ, dịu giọng hỏi: "Có thể dìu tôi xuống không?"
Diệp Linh cũng đã mở lời, Ôn Chủy Vũ không tiện từ chối. Cô đỡ lấy Diệp Linh đi về mái đình ở trước mặt, nói: "Đường trơn, đi lên lối giữa không có rêu ấy."
Diệp Linh khẽ nói một câu: "Lúc nãy cô không nói."
Ôn Chủy Vũ nhất thời chột dạ, vành tai tức khắc đỏ bừng lên. Cô đơ mặt, giả vờ như không nghe thấy, dắt Diệp Linh đến lương đình tìm chỗ ngồi.
Sau khi Diệp Linh ngồi xuống, xoa xoa mắt cá chân: "Còn cô thì sao? Làm ăn buôn bán, trả giá một chút là chuyện hiển nhiên, mới quay đầu đi thì liền gây khó dễ trả thù, đường trơn cũng không nhắc tôi một tiếng."
Ôn Chủy Vũ chợt thấy có chút nghẹn lời, sửng sốt giương giương khóe môi, im lặng hai giây sau mới nói: "Trời mưa đường trơn trượt dễ ngã, tôi nghĩ cô cũng biết, thứ lỗi vì tôi đã không quan tâm chu đáo." Cô lại nhìn xuống mắt cá chân của Diệp Linh, hỏi: "Cần tôi đưa cô đến bệnh viện không?"
Diệp Linh lắc lắc đầu nói: "Nghỉ một lát là ổn."
Ôn Chủy Vũ không nói, lặng lẽ ngồi bên cạnh.
Khoảng hai phút sau, Diệp Linh lại đột ngột lên tiếng: "Tranh của cô, tôi rất thích."
Đôi mày thanh tú của Ôn Chủy Vũ khẽ nhướng, trong lòng thầm nghĩ: "Thích nhưng cô vẫn xem tranh của tôi là hàng đính kèm."
Diệp Linh lại bảo: "Tôi cũng rất thích ngôi nhà này, giá gia đình cô đưa ra cũng không tính là cao, tôi dựa theo mức giá đó mua lại nhà của cô, cô lấy giá hai trăm vạn coi như nửa cho nửa bán số tranh ấy cho tôi, thế nào? Xem như kết thêm một người bạn."
Ôn Chủy Vũ chậm rãi trả lời: "Nhà là của ông nội tôi, bán thế nào, phải xem ý của nội."
Đến lượt Diệp Linh im lặng, tiếp tục xoa chân.
Ôn Chủy Vũ ngồi trong lương đình, ngắm những hạt mưa bụi đáp xuống mặt hồ, có chút mất mát. Tranh của cô, tâm huyết hai mươi năm, mỗi một bức một cuộn không chỉ chứa tâm sức của cô, mà còn là thế giới tinh thần, một thế giới khác chỉ thuộc về cô. Bán tranh, đối với cô mà nói, giống như lấy một lấy một con dao nhỏ, từng chút từng chút gọt mất trái tim mình. Cô tiếc, cũng chẳng nỡ.
Trong lương đình, bỗng yên ắng.
Ôn Chủy Vũ do dự rất lâu, mới nói: "Thật sự mà nói, công sức hai mươi năm làm ra, tôi chưa từng có ý định muốn bán tranh."
Diệp Linh tiếc nuối đầy mặt: "Quân tử không cướp thứ người thích, nếu đã như vậy, tôi cũng không thể miễn cưỡng."
Ôn Chủy Vũ thầm thở ra một hơi, lại lờ mờ cảm thấy có chút kì quái, nhưng rốt cuộc kì quái chỗ nào, cô không thể nói được.
Diệp Linh đứng lên, thử đi lại một chút.
Ôn Chủy Vũ thấy chân Diệp Linh có thể đi lại được, trong căn nhà này, những chỗ nên xem thì cũng đã xem qua không ít, nên dẫn Diệp Linh trở về.
Diệp Linh nói muốn gặp ông nội cô, bàn về chuyện ngôi nhà.
Cô mang Diệp Linh đến phòng khách.
Không lâu sau, Diệp Linh cùng ông nội cô đã bàn đến giá của căn nhà này.
Mới đổi nơi chốn một chút, giá cả ngôi nhà trong miệng Diệp Linh đã từ "tôi rất thích ngôi nhà này, giá cả gia đình cô đưa ra cũng không tính là cao" thành "về phần giá thì có chút vấn đề, tôi nghĩ nên bàn lại với cụ Ôn". Tiếp tục đưa ra một mức giá, trực tiếp ép xuống mức giá thấp nhất mà ông nội đã từng dự tính trước với cô, còn trưng ra bộ dạng thành tâm muốn mua, nhưng miệng lại ngậm giá chặt đến chết cũng không buông.
Ông nội cô tất nhiên không đồng ý bán với giá cực thấp này, hai người kẻ tiến người lùi mà múa thái cực, nước trà tiếp từ ly này sang ly khác, màn đàm phán lâm vào thế giằng co.
Ôn Chủy Vũ cuối cùng cũng đã hiểu cảm giác kì quái trước đó đến từ chỗ nào, Diệp Linh vẫn muốn có được tranh. Diệp Linh thương lượng với cô không xong, bèn đến ép giá với ông nội cô. Việc khiến cô bất ngờ nhất chính là, không có tranh của cô, giá Diệp Linh đưa ra lại chênh lệch đến thế. Cô đột nhiên phải rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, khó khăn chần chừ.
Ông cụ trước giờ luôn giữ được bình tĩnh, thấy cục diện dần rơi vào bế tắc, đành bưng trà lên, chuẩn bị tiễn khách.
Cô cho rằng Diệp Linh sẽ biết điều mà đứng dậy cáo từ, không ngờ đến Diệp Linh lại cúi đầu uống trà, ngay cả đầu cũng không ngẩng lên dù chỉ một lát.
Cô nhìn Diệp Linh không chớp mắt.
Diệp Linh cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, vẻ mặt ấy như vừa rối rắm lại vừa khó xử, vẫn mang theo một mặt đầy vẻ chân thành nói: "Cụ Ôn, ngôi nhà này của ngài, trong lòng con rất yêu thích, là thật tâm thật dạ muốn mua."
Ôn Chủy Vũ nhìn ra rồi. Diệp Linh không đạt được mục đích sẽ không có ý muốn rời đi, mãi bám riết không tha. Cô có chút khó hiểu. Cô không phải danh gia, tranh của cô cũng không tính là kiệt tác gì, ngôi nhà này có hay không có tranh của cô, giá cả sao lại khác biệt lớn đến vậy. Diệp Linh cố chấp với tranh của cô đến thế sao? Nhưng mà, sự thật chính là như vậy.
Thật ra, dựa theo giá lúc trước Diệp Linh đưa ra, với hoàn cảnh của gia đình cô hiện tại, trả bao nhiêu đó đã là tử tế lắm rồi.
Ôn Chủy Vũ suy nghĩ khá lâu, chậm rãi hỏi một câu: "Giả sử thêm tranh của tôi nữa thì sao?" Cô nói xong, chợt thấy mắt Diệp Linh sáng lên, giống như có một loại vui sướng, nhưng cô cũng bắt gặp được một tia dị thường từ trong biểu cảm của Diệp Linh.
Diệp Linh quay đầu sang nhìn cô, bình tĩnh nói: "Vậy thì dựa theo giá cũ."
Diệp Linh cầu được ước thấy, cuối cùng cũng chịu đứng lên đi về.
Theo phép, Ôn Chủy Vũ tiễn Diệp Linh ra cửa.
Diệp Linh bước ra khỏi cửa lớn, xoay người lại nói với cô: "Xin dừng bước."
Ôn Chủy Vũ gật đầu, nói: "Đi thong thả."
Ánh mắt của Diệp Linh dừng trên cổ tay của cô một chút, nàng nói: "Ôn tiểu thư, nếu như cô có ý bán lại cặp vòng trên tay, hi vọng tiểu thư có thể liên hệ với tôi, tôi rất thích." Lúc Diệp Linh nói mấy lời này, cô hơi cúi người xuống, nói xong thì xoay người đi về phía chiếc xe ô tô đang đỗ ngoài sân.
Ôn Chủy Vũ đứng yên tại cửa nhìn bóng lưng Diệp Linh rời đi, trong lòng bị câu nói của Diệp Linh đè nghẹn hết nửa ngày trời. Bây giờ, câu cô không thích nghe nhất chính là "tôi rất thích" của Diệp Linh.
Toàn bộ tài sản do ba cô đứng tên đều bị niêm phong, bán đấu giá. Bất động sản và xe đứng tên Ôn Chủy Vũ cùng nhà, xe, đồ cổ của ông nội sưu tầm đều đem đi bán hết, rốt cuộc cũng đã thanh toán xong toàn bộ số nợ do Ôn Thời Tập tiên sinh bỏ lại, sóng gió lần này cũng dần lắng xuống.
Ôn Chủy Vũ đang thu dọn hành lí ở bên trong phòng ngủ, bỗng dưng cô nghe thấy tiếng giày cao gót nện trên nền đất đang tiến đến gần, sau đó dừng ngay trước cửa phòng ngủ của cô. Cô quay đầu, liền trông thấy một người phụ nữ trung niên phong thái yêu kiều, đứng khoanh tay nhìn cô, trên mặt không mấy vui vẻ hỏi: "Bắt đầu dọn hành lí rồi sao. Hai ông cháu có chỗ nào để đi hay không?"
Cô biết trong lòng cô ba đang giận, cũng đang đau, không dám lên tiếng. Cô hai và cô ba vốn muốn gom tiền giữ lại ngôi nhà này, nhưng ông nội không đồng ý, hai người họ liền muốn cô ra sức thuyết phục, kết quả cô lại đứng về phe ông nội, cùng ông nội đem nhà đi bán mất.
Ôn Thời Thư đi đến bên người cô, đưa ngón tay chọc chọc lên trán Ôn Chủy Vũ, nói: "Để tôi xem ông cháu mấy người lưu lạc đầu đường xó chợ rồi sống kiểu gì." Bà liếc ngang cổ tay trống không của Ôn Chủy Vũ, mặt hơi biến sắc hỏi: "Vòng tay của con đâu?"
Ôn Chủy Vũ nghe thấy giọng của cô ba không đúng lắm, nhanh chóng đáp: "Con sợ lúc gói gém hành lí sẽ làm vỡ nó nên cất đi rồi, để trong hộp đựng trang sức."
Ôn Thời Thư lại tiếp: "Nếu con đem cặp vòng bà nội để lại bán đi, thì cô... cô liền gí chết con."
Ôn Chủy Vũ đứng dậy ôm lấy Ôn Thời Thư nũng nịu: "Được rồi, cô ba, cô ruột của con ơi, đừng giận nữa." Cô sáp mặt đến gần: "Bằng không, cô gí chết con đi?"
Ôn Thời Thư không vui liếc cô, lại nhẹ nhàng ấn một cái lên cái trán trắng mịn ấy, xoay người chuẩn bị kiếm một chỗ ngồi, nhưng lại phát hiện ra trong căn phòng này ngay cả một chiếc ghế cũng không có, chợt thấy xót xa. Bà giả vờ khó chịu: "Cô biết ngay là không nên đến thăm ông cháu con mà."
Ôn Chủy Vũ không dám chọc người đang nóng giận như Ôn Thời Thư, mặt mày xám xịt tiếp tục thu dọn đồ đạc.
Ôn Thời Thư nói: "Ngôi nhà mà con nhờ người tìm hộ ấy, cô có đi xem rồi, ông nội con thích yên tĩnh, bên đó lại quá ồn ào, ông ở không quen, không thích hợp lắm, cô đã hồi giúp con rồi. Căn ở cạnh hồ của cô cũng đã tìm người sửa lại, hai ngày nữa ông cháu con có thể dọn qua bên đó. Cái xe này của cô, con lái tạm trước đi, nội con tuổi đã cao, không có xe thì bất tiện lắm." Nói xong, bà đem chìa khóa nhà, chìa khóa xe, thẻ ngân hàng hết thảy dúi vào tay Ôn Chủy Vũ.
Ôn Chủy Vũ nhận nhận chìa khóa nhà cùng xe, cô lấy thẻngân trả lại Ôn Thời Thư, nói: "Nếu cô cho con cái này, chi bằng gí chết conđi."