Ôn Lê và Diệp Linh là người ngoài ngành, cho nên việc giới thiệu tranh trong buổi triển lãm đều phải dựa vào một mình Ôn Chủy Vũ.
Lần này, cô không những phải đối mặt với các tiền bối ở trong ngành, hơn nữa còn có cánh truyền thông tin tức, truyền thông mạng cùng với các vị tân khách đến từ các ngành nghề khác. May thay, Ôn Chủy Vũ học vẽ từ thuở nhỏ, mặc dù danh tiếng còn chưa đạt đến cấp bậc cao nhất, thế nhưng năng lực giám định và thưởng thức của cô lại không tồi, cộng thêm những bức tranh sắp được giới thiệu cho các vị quan khách ở đây đều do chính cô và Ôn Lê đích thân đi tìm mua về, đối với chúng cũng có sự am hiểu nhất định. Vì không muốn xảy ra sơ suất, cho nên hôm qua cô còn tự mình đi tìm các vị tiền bối để trao đổi xem nên giới thiệu chúng như thế nào.
Về cơ bản, trước tiên phải giới thiệu mấy bức này là của vị họa sĩ nổi tiếng nào, tiếp đó là đưa ra lời giới thiệu chi tiết về danh họa ấy, ví dụ như, vị này có những danh hiệu lớn gì, đã giành được giải thưởng danh giá nào hay chưa, sở trường ra sao và có những tác phẩm tiêu biểu nổi tiếng nào, sau đó sẽ giới thiệu về đặc điểm nổi bật của bức tranh. Đối với những người đồng ý đối diện với công chúng, Ôn Chũy Vũ sẽ chọn thời điểm thích hợp để mời họ bước lên trước giới thiệu tranh của mình cho giới truyền thông.
Mặc dù tranh có phần hơi nhiều, giới thiệu từng bức từng bức cũng phải mất kha khá thời gian, nhưng thời gian bố trí cho cuộc triển lãm lại hay vừa khéo. Ôn Chủy Vũ tiến hành giới thiệu dựa trên tiết tấu và thời gian do Ôn Lê và Diệp Linh ấn định từ trước, có vẻ như không nhanh không chậm, tiến lui thỏa đáng.
Cô vốn dĩ cho rằng bản thân đứng trước mặt nhiều người như vậy sẽ vô cùng căng thẳng, nhưng khi nói đến tranh, tranh họa đã trở thành vệt màu đậm sắc nhất trong mắt Ôn Chủy Vũ.
Thành thật mà nói, cô không yêu thích việc buôn bán, đi theo con đường kinh doanh cũng chỉ là vì mưu sinh mà thôi.
Nhưng khi đối diện với những bức tranh, mang chúng giới thiệu đến nhiều người hơn, để cho mọi người hiểu thêm về tác phẩm, biết thêm về người họa sĩ đã tạo nên những tuyệt tác này, thì trong lòng cô lại có loại cảm giác giống như chính mình vừa lạc vào thế giới trong tranh, chỉ khác nhau ở chỗ, trước kia cô vẽ tranh một mình, còn ngày hôm nay, cô trình bày về tranh của người khác, chia sẻ chúng với tất cả mọi người.
Tranh đẹp, tác phẩm tốt đều có linh hồn của riêng nó. Ngắm tranh, thì có thể thấy được thế giới ở trong tranh, đó là một thế giới bắt nguồn từ thực tại, nhưng lại thoát ly khỏi thực tại, nó chứa đựng một góc, một vùng, một mảnh nào đó của đất trời. Tranh là vật chết, nhưng rơi vào mắt người lại thành thứ có thể gợi lên tình cảm, tinh thần đồng cảm của nhân loại. Người ta nói âm nhạc vốn không có biên giới, tranh họa cũng vậy.
Cô giới thiệu tranh xong, sau đó lại nói sơ lược về hội đấu giá được sắp xếp tổ chức vào tháng tới.
Hiện tại cô là thương nhân, tranh giữ ở trong tay không phải đồ sưu tầm, mà là tiền vốn còn tồn đọng lại.
Đợi Ôn Chủy Vũ nói xong, bên truyền thông cũng kết thúc buổi phỏng vấn, Diệp Linh đưa chai nước suối cho cô, bảo: "Uống chút nước, nghỉ ngơi một lát đi."
Ôn Chủy Vũ nói đến miệng lưỡi khô khốc. Cô không muốn uống nước do Diệp Linh cho, nhưng Diệp Linh đã vặn mở nắp đưa đến trước mặt cô, hơn nữa nơi lấy nước cũng cách cô một khoảng, cô không thể làm cho Diệp Linh bẻ mặt hay bỏ qua ý tốt của nàng ta. Ôn Chủy Vũ nhận lấy, nói một tiếng cảm ơn, nhấp ngụm nước làm ẩm môi và cổ họng.
Diệp Linh nói: "Cô nghỉ ngơi chút đi. Tôi sắp xếp người đưa bọn họ đến nhà hàng trước, cô lát nữa hẵng qua."
Một cảm giác khác thường lướt ngang lòng Ôn Chủy Vũ. Vì sao cô lại cảm thấy Diệp Linh rất quan tâm cô nhỉ? Là đặc biệt mang nước qua đây để cô nghỉ một lát sao? Cô vô thức nhìn về phía Ôn Lê, thấy chị đang chào hỏi với mọi người ở bên ngoài phòng tranh, cả buổi sáng nay Ôn Lê bận đến mức không có thời gian nhìn cô lấy một cái, ấy vậy mà Diệp Linh và cô lại vô tình chạm mắt nhau tận mấy lần, hay nói chính xác hơn là lúc cô vô ý đảo mắt sang nhìn Diệp Linh thì phát hiện Diệp Linh cũng đang nhìn mình, bốn mắt nhìn nhau, Diệp Linh hướng về phía cô tươi cười một cái, rồi chuyển dời tầm mắt.
Cô lại không thể đi hỏi thẳng Diệp Linh bằng mấy lời tự mình đa tình như "cô quan tâm đến tôi phải không?", thế nên chỉ đành khách sáo nói một tiếng cảm ơn, đè nén thứ cảm xúc khác thường này xuống.
Diệp Linh quan tâm cô? Không thân không thích, nhiều lắm cũng chỉ là đầu óc hơi có vấn đề đi thích tranh của cô, cộng thêm quan hệ hợp tác kinh doanh của cả hai ở thời điển hiện tại, dẫn đến việc có chút quan tâm thái quá.
Ôn Chủy Vũ uống hết nửa chai nước mới đỡ khát, cô nói với Diệp Linh: "Tôi đi dặm lại lớp trang điểm." Rồi bước vào phòng nghỉ trong văn phòng của mình nghỉ ngơi lẫn chỉnh trang một chút.
Nói là đi sửa lại lớp trang điểm, nhưng thật ra cũng không có chỉnh sửa gì, chủ yếu là muốn rửa mặt, tiện thể sửa sang lại dáng vẻ.
Cô không thích trát phấn lên mặt, trước giờ chỉ cấp ẩm, thi thoảng thoa chút son bóng dưỡng môi nhạt màu. Dù sao bây giờ cô cũng đang độ xuân thì, có một gương mặt chưa già chưa tàn, ngày thường hay chú ý bảo dưỡng, ít gây tổn thương cho mặt, dù có mang mặt mộc thì vẫn có thể ra đường gặp gỡ người khác.
Cô vừa rửa mặt xong thì nghe thấy chuông điện thoại reo lên, lấy di động ra xem, là tài xế Lý Bân gọi đến.
Lý Bân nói với cô, Diệp Linh bảo xe không đủ dùng, muốn kêu anh ta đưa khách đến nhà hàng.
Ôn Chủy Vũ nghĩ: "Trước đó xe cộ đều bố trí xong cả rồi, xe buýt cũng đã điều tới, vậy mà vẫn không đủ sao?" Nhưng cô chợt nhớ đến bãi đỗ xe vốn đã sắp xếp xong từ trước, nhưng hôm nay lại chẳng đủ chỗ đậu xe.
Trong điện thoại truyền đến tiếng của Diệp Linh: "Chủy Vũ, tôi nhờ anh Lý đưa mấy vị lão tiền bối đi trước, đợi lát nữa cô ngồi chung xe với tôi, cô thấy có được không?"
Trong lòng Ôn Chủy Vũ thầm nói: "Cô cũng đích thân gọi đến rồi, tôi còn có thể nói không được sao?", bèn đáp một chữ: "Được."
Rửa mặt xong, thoa thêm lớp son mới, chỉnh lại đầu tóc và quần áo sơ qua một chút, lúc này Ôn Chủy Vũ mới xuống lầu chuẩn bị đến nhà hàng. Cô vừa bước ra khỏi cửa phòng tranh thì đã trông thấy một chiếc xe ô tô màu đen đậu sẵn ở bên ngoài, kính xe hạ xuống, Diệp Linh đang ngồi trên ghế lái.
Diệp Linh thấy cô đi ra, vươn người mở cửa ghế phó lái.
Từ trước đến nay, Ôn Chủy Vũ vốn đã quen ngồi ở hàng ghế sau, cho nên giờ đây cô cảm thấy hơi bất ngờ, bước chân thoáng dừng lại, rồi bước lên ngồi ghế phó lái, nhanh chóng thắt dây an toàn.
Diệp Linh nói: "Tài xế của tôi cũng bị trưng dụng rồi."
Ôn Chủy Vũ khách sáo trả lời: "Không ngờ Diệp tổng lại tự mình lái xe, thật vinh hạnh."
Diệp Linh khẽ cười cười, lái xe ra đường chính.
Xe chạy rất chậm, từ từ đi trên con đường ven hồ.
Ôn Chủy Vũ ngắm nhìn sắc là vàng ươm của những cây ngô đồng bên ngoài cửa sổ.
Mùa lá rụng bay rợp trời, cả cây vàng óng ánh, trên mặt đất trải đầy lớp lớp lá, ánh mặt trời chiếu rọi cùng gió thu rì rào, đẹp như thể ráng chiều lúc cuối ngày.
Chim phượng đậu gốc ngô đồng.
Ngô đồng, muôn chim không dám đậu, chỉ vì tránh phượng hoàng.
Tương truyền, ngô đồng có thể biết giờ biết mùa, là cây có linh tính, vua của các loài cây, cho nên phượng hoàng, vốn là vua của muôn chim, luôn chọn ngô đồng mà đậu.
Ôn Chủy Vũ nghĩ đến Phượng hoàng, lại nhớ tới bức Hoàng Trụy Cửu Tiêu Đồ. Dạo gần đây bận rộn, ngay cả thời gian cầm bút vẽ cũng không có. Cô muốn đợi bận xong đợt này, đợi hết thảy mọi thứ đi vào nề nếp, chắc sẽ ổn hơn.
Cô và Diệp Linh đều là người không thích nói chuyện nhiều, hai người không ai chịu lên tiếng, cứ thế im lặng trên suốt chặn đường đến nhà hàng.
Ôn Chủy Vũ khá thích Diệp Linh ở điểm này.
Hôm nay khai trương, cô bận đến độ chân không kịp chạm đất, khi trời tối muộn mới về tới nhà, cả người đều mệt nhoài.
Cũng may, hôm nay thuận lợi vượt qua.
Ôn Chủy Vũ lê thân thể đã cạn kiệt sức lực của mình đi đến phòng tắm, tắm xong liền lên giường nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau, cô đến phòng tranh, kế toán mang hóa đơn bán hàng và sổ sách báo cáo lại với cô.
Tranh bán ra cũng không ít.
Do đây là lần đầu cô mở phòng tranh, nên Ôn Chủy Vũ cũng không biết thành tích này có thể được coi là tốt hay không. Cô dùng mail gửi hóa đơn bán hàng cùng sổ sách cho Diệp Linh và Ôn Lê, để hai người bọn họ xem thử.
Buổi chiều, Ôn Lê gửi phản hồi lại cho cô được ba chữ: "Cũng không tệ."
Diệp Linh thì trả lời cô bốn chữ: "Đã nhận được mail."
Qua mấy ngày bận xong chuyện khai trương, vừa lo thêm việc nhờ công ty săn đầu người tuyển bù vào những vị trí còn trống, cuối cùng Ôn Chủy Vũ cũng có được chút thời gian nhàn rỗi.
Mở cửa kinh doanh, làm bà chủ, mỗi ngày cô đều ngồi xổm trong phòng tranh, đến cả một hôm cuối tuần cũng không có, thế nên Ôn Chủy Vũ dứt khoát ôm bức Hoàng Trụy Cửu Tiêu đồ đến phòng tranh để vẽ.
Văn phòng của cô là nơi bàn chuyện làm ăn mua bán, hiển nhiên không thích hợp dùng làm chỗ vẽ tranh.
Phòng tranh có dành riêng phòng làm việc cho các họa sĩ được thuê đến vẽ.
Vách ngăn được làm bằng kính, tầm nhìn thoáng đãng, ánh sáng vừa đủ, không gây hại cho mắt. Trong phòng còn có lắp thêm rèm che chạm đất, nếu như không muốn bị làm phiền, chỉ cần kéo rèm là có thể tạo thành một gian buồng nhỏ yên tĩnh, độc lập, cách ly với khu vực bên ngoài.
Hiện tại phòng tranh đã ký hợp đồng với một vài họa sĩ, nhưng những họa sĩ này hoặc là ở yên trong nhà vẽ tranh, hoặc là ra ngoài vẽ ký họa, sưu tầm chất liệu văn hóa dân gian, vẽ xong sẽ đưa tranh đến, thế nên phòng vẽ tranh luôn vắng vẻ. Chỉ là giấy, bút, mực, nghiên, sơn màu, tất cả các họa cụ cần thiết cho những loại tranh vẽ khác nhau đều đã được chuẩn bị sẵn, có thể tận dụng bất cứ lúc nào.
Hôm nay, đúng lúc cô có thể cần dùng đến chúng.
Phòng tranh vào dịp cuối tuần, người ghé thăm cũng sẽ nhiều hơn một chút, gần như cả ngày cô đều phải chôn chân trong phòng trưng bày để giới thiệu tranh cho khách hàng. Nhưng những ngày làm việc bình thường lại tương đối nhàn hạ, chỉ thi thoảng có vài ba du khách đến phòng tranh dạo hai vòng, đôi khi nửa ngày hay cả ngày trời lại chẳng lấy nổi một vị khách đến mua tranh cũng là chuyện thường tình. Bất cứ lúc nào, nếu có người muốn mua tranh, nhân viên sẽ gọi điện thoại nội bộ hoặc lên lầu gọi cô xuống.
Phần lớn thời gian, cô đều yên tĩnh vẽ tranh trong phòng vẽ.
Chẳng mấy chốc đã qua hết nửa tháng, bức Hoàng Trụy Cửu Tiêu Đồ của cô cũng vẽ xong chim hoàng cùng muôn nghìn cánh chim bỏ mình rơi xuống.
Bầu trời, rặng núi, tiểu yêu nấp trong nham thạch vẫn còn chưa vẽ.
Ôn Chủy Vũ ngẩn ngơ nhìn Hoàng điểu trong bức họa, hình bóng đang lao xuống trong tranh cùng với bóng dáng trong đầu cô dần hòa làm một.
Tranh do chính tay cô vẽ nên, là thế giới do chính cô tưởng tượng ra, nhưng lại có rất nhiều rất nhiều chỗ cô không thể lý giải được. Cô không hiểu vì sao cửu vĩ vốn biết người mà nó đang đợi đã chết nhưng vẫn luôn chờ đợi, chờ mãi cho đến ngày bản thân già rồi chết đi. Cô không hiểu tại sao Hoàng điểu biết trước rằng nó sẽ chết, nhưng vẫn liều mạng đánh nhau cùng cao xanh.
Cô giống như tiểu yêu nhỏ nhoi đó, cứ ngu ngu ngơ ngơ nhìn ngắm thế gian này.
Sau lưng bất chợt vang lên một giọng nói: "Bức này cùng với Hoàng Chiến Thương Thiên Đồ là một bộ sao?"
Diệp Linh đột ngột lên tiếng khiến Ôn Chủy Vũ bị dọa giật nảy mình, may mà cô vững tay, bằng không bút vẽ rơi xuống tranh, cô khóc đến chết mất. Tranh công bút không giống như tranh thủy mặc, nếu bị dính mực nước, tô sơ qua một chút hoặc vẽ thêm vài nét là có thể che lại được. Cô ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Linh, hỏi: "Sao Diệp tổng lại đến đây?"
Diệp Linh nói: "Đi ngang qua, tiện thể lên đây xem thử." Nàng ta tỉ mỉ quan sát chim Hoàng trên bức họa, rồi hỏi tiếp: "Đây là con Phượng hoàng trong bức Hoàng Chiến Thương Thiên Đồ ha? Dù biến thành Phượng hoàng trụi lông, sắp bị nướng thành gà quay rồi nhưng dựa vào độ mập ốm, mắt, mỏ, vuốt chân thì vẫn có thể nhìn ra."
Gà quay? Mập ốm?
Ôn Chủy Vũ bực mình quay đầu liếc Diệp Linh một cái, rất muốn nói: "Diệp tổng, có phải cô đói lắm rồi đúng không, để tôi mời cô ăn cơm, mời cô ăn gà quay. Món gà quay do dì Tôn nhà tôi làm là độc nhất vô nhị." Thế nhưng cô lại nghĩ, cô thật sự chẳng muốn mời Diệp Linh đi ăn cơm, càng không muốn thỉnh Diệp Linh ghé nhà mình dùng bữa.