Chương 191: Thử thách mới (11)
Cung Ấu Hi và La Khởi đã hứa với nhau, cô nghe lời La Khởi, và La Khởi cũng không được phản đối cô đi tìm Lâm Húc Dương.
Hôm nay cô cũng đã nói với La Khởi về chuyện đi ăn với Lâm Húc Dương rồi, cho dù có muốn giục về nhà thì cũng không thể vào lúc này chứ?
Hai người vừa mới bắt đầu dùng bữa mà.
Cung Ấu Hi nghi ngờ nhưng cũng không tránh né Lâm Húc Dương, rồi nghe máy: “Chị Khởi, có chuyện gì vậy ạ?”
“Em đang ở đâu?”
La Khởi không dài dòng, trực tiếp hỏi.
“Em đang ăn với anh Húc Dương đây? Em nói với chị rồi mà?”
Cung Ấu Hi nghi ngờ hỏi.
Lâm Húc Dương nghe vậy cũng hơi nhìn sang một chút.
Anh tưởng rằng La Khởi sẽ không thích anh và Cung Ấu Hi tiếp xúc với nhau, nhưng xem ra bữa tối hôm nay đã được xin phép trước rồi.
“Chị biết, nhưng chị muốn hỏi giờ em đang ở đâu?”
La Khởi giải thích.
“Ở tầng bốn của trung tâm thương mại Bách Luân ạ, sao thế chị? Chị cũng muốn tới hả?”
Cung Ấu Hi thành thật trả lời.
“Ừ, được!”
La Khởi nghe được đáp án liền tắt điện thoại, để lại Cung Ấu Hi ngơ ngác.
“Sao thế? Đi với tôi mà cũng phải xin phép à?”
Lâm Húc Dương cười.
“Không phải, em cũng không rõ là có chuyện gì, chị ấy hỏi chúng ta đang ở đâu rồi tắt máy luôn.”
Cung Ấu Hi cảm thấy bất lực.
“Ồ, vậy mau ăn thôi, chắc là sợ cô ở với tôi lâu quá, nên không an toàn đấy mà.”
Lâm Húc Dương pha trò.
Không chờ Cung Ấu Hi kịp động đũa, một âm báo tin nhắn vang lên, cô thuận tay liếc qua, vẫn là số của La Khởi: “Chị giúp em hẹn Âu Dương Hạo Vũ đi ăn ở tầng bốn Bách Luân đấy, chắc là anh ấy sắp tới rồi, không cần cảm ơn đâu!”
Cung Ấu Hi đọc xong tin nhắt, hai mắt suýt thì lồi ra, vội vàng cầm điện thoại trả lời: “Chị Khởi! Chị làm cái gì thế! Em đang ăn cơm với anh Húc Dương cơ mà, chị hẹn Âu Dương Hạo Vũ qua làm cái gì? Em ứng phó kiểu gì hả?”
La Khởi trả lời rất nhanh: “Haha, chẳng phải việc của chị, em bảo em nghe chị sắp xếp mà, dù sao chị cũng đã hẹn rồi, em không từ chối được đâu! À, ăn vui vẻ nhé, đừng về muộn quá đấy!”
Cung Ấu Hi đọc được tin nhắn trả lời của La Khởi, trong lòng như muốn phát điên.
Đây rõ ràng là muốn bẫy cô mà. Âu Dương Hạo Vũ tới rồi thì phải đi ăn cùng anh ta, còn bên Lâm Húc Dương này thì cô không nỡ, phải làm sao đây?
Lại còn ăn vui vẻ? Không lật thuyền là may lắm rồi!
Không để cho Cung Ấu Hi nghĩ quá nhiều, Âu Dương Hạo Vũ đã gọi điện thoại tới.
Nhìn màn hình hiển thị, Cung Ấu Hi vội vàng nhìn Lâm Húc Dương.
Phát hiện người đàn ông này vẫn đang ăn, không chú ý đến mình, trong lòng cô thực không muốn anh biết đến sự tồn tại của Âu Dương Hạo Vũ, đành phải cầm điện thoại, đứng dậy xin lỗi: “Anh Húc Dương, em xin lỗi, em đi nghe điện thoại chút.”
“Ừ, cô đi đi, nhìn cô có vẻ bận lắm, nhưng phải nhanh lên đấy, về muộn là tôi sẽ ăn hết đó.”
Lâm Húc Dương cười đáp.
“Hehe, không sợ, nếu vậy em gọi thêm một phần nữa là được chứ gì, cái gì ngon nhớ chừa cho em nữa đó!”
Cung Ấu Hi bỏ lại một câu, rồi vội vàng cầm điện thoại đi ra ngoài.
“Alo, anh Hạo Vũ.”
Cung Ấu Hi nói nhỏ.
“Ừ, Tiểu Hi, em đang ở Bách Luân à? La Khởi nói tối nay em định mời anh ăn cơm, anh gọi để xác nhận lại.”
Âu Dương Hạo Vũ cười hỏi.
“Vâng, em đang ở đây rồi, vâng ạ, lần trước anh nói là bận mà? Em muốn mời anh ăn cơm, anh đang ở đâu vậy?”
Cung Ấu Hi không thể không tát nước theo mưa thuận nước đẩy thuyền, đồng ý với buổi hẹn này.
“Anh đang trên đường, sắp tới rồi, còn định tới đón em nữa, ở nhà hàng nào vậy?”
Âu Dương Hạo Vũ đáp.
“À, em vẫn chưa nghĩ ra nữa, ở đây nhiều nhà hàng quá, không thì chờ anh đến rồi chúng ta chọn nhé?”
Cung Ấu Hi hơi hoảng.
“Được, chắc 10 phút nữa là anh tới rồi, em chịu khó chờ chút nhé?”
Âu Dương Hạo Vũ gật đầu.
“Vâng, anh tới thì gọi em nha! Nhớ là phải gọi đó, không thì không tìm được em đâu.”
Cung Ấu Hi nhắc nhở.
“Ừ, anh nhớ rồi! Em ở trong biển người chính là vì sao tỏa sáng nhất, chỉ cần không bị che đi thì anh chắc chắn sẽ nhận ra em thôi.”
Trước khi tắt máy, Âu Dương Hạo Vũ còn không quên nịnh nọt Cung Ấu Hi, không ngờ khi vừa nghe thấy tiếng tút tút tắt máy, anh đành bất lực mà cười một tiếng.
Cung Ấu Hi cúp máy xong thì vội vàng chạy về, đặt điện thoại ở nơi sáng nhất, để ý thời gian.
“Sao vậy? Có chuyện gấp à?”
Lâm Húc Dương hỏi.
“Không ạ, người của công ty gọi hỏi về chuyện kế hoạch thôi, oa, anh gắp cho em nhiều thế?”
Cung Ấu Hi nhìn thấy trong bát mình đầy tràn thức ăn.
“Ừ, chẳng phải cô bảo là để lại phần ngon hay sao? Tôi thấy mấy món này cũng được, mau ăn đi, có mấy món lạnh rồi sẽ không ngon lắm đâu.”
Lâm Húc Dương cười trả lời, lúc này món cuối cùng là bít-tết cũng đã được mang lên.
Mặc dù chỉ có một phần, nhưng nhân viên phục vụ cũng rất tỉ mỉ mà cắt thành nhiều miếng nhỏ.
Không cần dùng nĩa, chỉ cần lấy đũa gắp là được.
“Ồ, miếng bít-tết này ngon đấy.”
Lâm Húc Dương rất ít khi ăn bít-tết, anh nếm thử rồi vừa ý gật đầu.
“Vậy sao?”
Cung Ấu Hi cũng nhanh chóng gắp một miếng ăn thử, nhưng vì đã từng ăn bít-tết ngon hơn rồi nên cô thấy nó bình thường, gia vị và độ nóng đều chưa đạt yêu cầu.
Chỉ thấy Lâm Húc Dương ăn rất ngon, nên Cung Ấu Hi cũng thấy thỏa mãn.
“Vâng, đúng là ngon thật, anh Húc Dương, em biết có một nhà hàng bít-tết ngon hơn nhiều, khi nào chúng ta đi ăn thử nhé?”
Cung Ấu Hi nghĩ tới nhà hàng nơi Âu Dương Hạo Vũ đưa cô đi ăn, vị thịt bò Kobe ở đó đúng là quá ngon.
“Chắc đắt đỏ lắm nhỉ? Cũng được, chờ lần sau có thưởng tôi sẽ mời cô đi, nhưng giá đừng đắt quá là được, tôi nghe nói phần bít-tết đắt tiền cũng tầm hơn nghìn tệ nhỉ?”
Lâm Húc Dương do dự nhưng vẫn gật đầu đồng ý.
“Không sao, em mời anh là được mà?”
Cung Ấu Hi cười.
“Vậy sao được, làm gì có chuyện đi ăn để phụ nữ trả tiền chứ, trừ khi là đi công tác!”
Lâm Húc Dương từ chối luôn.
“Ầy, anh đúng thật là…”
Còn chưa nói xong, điện thoại Cung Ấu Hi đã réo lên.
Lâm Húc Dương hơi chau mày, không phải vì không vui, mà là cảm thấy hôm nay Cung Ấu Hi nhận được nhiều cuộc điện thoại hơn mọi ngày.
Cung Ấu Hi nhìn thấy người gọi tới là Âu Dương Hạo Vũ, liền vội vàng cầm điện thoại lên, ánh mắt có chút áy náy nhìn Lâm Húc Dương, rồi nói: “Em xin lỗi, anh ăn trước nhé!”
Không kịp nói gì thêm, Cung Ấu Hi vội vàng chạy ra ngoài: “Alo, anh Hạo Vũ, anh đến rồi ạ?”
“Ừ, vừa tới, anh ở trên tầng rồi, em ở đâu?”
Âu Dương Hạo Vũ hỏi.
“Ặc, em chờ anh ở cửa thang máy nhé!”
Cung Ấu Hi nhìn khắp nơi, thấy thang máy còn cách khá xa nên vội vàng chạy qua, cũng vì không muốn ở gần quán ăn Vân Phẩm quá, sợ sẽ bị Lâm Húc Dương phát hiện.
“À… Khỏi cần, chờ thang máy lâu quá nên anh đã đi thang cuốn, anh thấy em rồi!”
Âu Dương Hạo Vũ vui vẻ nói.