Chương 184 – Thử thách mới (4)
“Chính xác, không những có thể trả hết nợ mà còn có thể kiếm được hai trăm nghìn nữa đó, cậu nghĩ mà xem, như vậy có phải lời hơn không?”
Phương Thanh Di chỉ dẫn Lâm Húc Dương, giống như một kẻ xấu đang lấy kẹo dụ đứa trẻ con.
“Hai trăm nghìn!!”
Lâm Húc Dương nhắc lại, lỗ mũi phập phồng.
“Đúng vậy! Hai trăm nghìn đó, có đáng để cược một ván đúng không?”
Phương Thanh Di lại tiếp tục dụ dỗ.
“Cái này! Dĩ nhiên là phải cược chứ! Chỉ cần làm tốt kế hoạch là được đúng không? Trở thành đại lý của Wechi thì giá cổ phiếu sẽ tăng mạnh luôn nhỉ?”
Lâm Húc Dương phấn kích hỏi.
“Không sai, chỉ cần trở thành đại lý, giá cổ phiếu chắc chắn sẽ tăng!”
Phương Thanh Di nghiêm túc gật đầu.
Cô vô cùng vừa ý khi thấy dáng vẻ phấn khích của Lâm Húc Dương, nếu người đàn ông này đã có nhiệt huyết thì chắc chắn sẽ càng dốc sức vào chuyện Wechi hơn nhỉ?
Dù sao cũng là nợ của cậu ấy, cứ cho cậu ấy một mục tiêu, vẫn còn thực tế hơn cả phần thưởng nhận được sau khi trở thành đại lý của Wechi.
“Phù… Nhưng mà! Nhưng mà nếu không trở thành đại lý của Wechi được thì phải làm sao đây? Liệu giá cổ phiếu có giảm xuống không?”
Lâm Húc Dương vẫn chưa đến nỗi phấn khích quá mức, nhạy cảm ý thức được phần quan trọng của sự việc.
“Sao? Cậu không tự tin có thể trở thành đại lý của Wechi à?”
Phương Thanh Di nhướng mày, không vui hỏi.
“Không phải là không có, cô cũng nói đối thủ lần này rất mạnh, chúng ta chỉ là cố gắng hết sức mà thôi, không thể nắm chắc hoàn toàn có thể làm Wechi hài lòng hay không mà? Nhỡ sáng kiến của chúng ta rất xuất sắc, nhưng bị bọn họ chơi xấu? thì sao?”
Lâm Húc Dương gãi đầu trả lời.
“Yên tâm đi, sẽ không xảy ra chuyện này đâu. Càng là đối thủ mạnh thì càng trân trọng danh tiếng của chính mình, bọn họ dù không chọn đại lý cũng sẽ không chọn một công ty có cấp bậc thấp kém đâu!”
Phương Thanh Di giải thích.
“Vậy tôi yên tâm rồi, tôi nhất định sẽ dốc hết sức làm chuyện này, nhưng mà, tôi nói là nhỡ nhé, nhỡ như thật sự không thể trở thành đại lý thì giá cổ phiếu sẽ giảm sao?”
Lâm Húc Dương vẫn lo lắng.
Phương Thanh Di không vui lườm Lâm Húc Dương một cái, chép miệng giải thích.
“Bình thường thì giá cổ phiếu của những công ty đã được đưa lên thị trường, rồi sẽ chỉ giảm khi có tin tức xấu thôi, đồng thời nếu có tin tích cực thì sẽ giúp giá cổ phiếu tăng lên, nhưng lần này lại khác.”
“Wechi là nhãn hàng lớn tầm cỡ thế giới, ai cũng biết độ khó khi tranh giành vụ này, thành công thì quá tốt, cổ phiếu tăng mạnh, dù thất bại thì cũng không ảnh hưởng gì nhiều, chắc vẫn là cái giá như hiện giờ, không tăng không giảm.”
“Dĩ nhiên nếu cậu thấy không đảm bảo thì tôi có thể giúp đỡ cậu.”
Phương Thanh Di do dự một hồi rồi không mấy tình nguyện nói ra.
“Tôi có thể lấy danh nghĩ công ty để tuyên truyền rằng Ngự Mỹ Ưu Phẩm sẽ tham gia tranh giành vị trí đại lý, như vậy giá cổ phiếu của công ty trong thời gian ngắn sẽ tăng lên, lúc này cậu bảo cah bán hết cổ phiếu đi, thì có lẽ sẽ lãi khoảng ba trăm nghìn, nhưng nếu chúng ta không trở thành đại lý được thì chính là gậy ông đập lưng ông đó, khi ấy chắc chắn cổ phiếu sẽ tụt mạnh.”
“Như… Như vậy không tốt đâu? Nếu cổ phiếu tụt đi, cô lại lo lắng nữa, cô không nên giúp đỡ tôi kiểu này thì hơn.”
Lâm Húc Dương không nghĩ đã trực tiếp từ chối.
“Ừ, cũng may cậu vẫn còn lương tâm, thấy cậu giúp đỡ tôi nhiều thế, nên nếu cậu muốn tôi cũng có thể hy sinh một lần vì cậu, nhưng đã thế này thì coi như tôi chưa nói gì đi, thật ra tôi cũng không muốn mạo hiểm như thế.”
Phương Thanh Di hài lòng gật đầu.
“Ừm, theo kế hoạch ban đầu của cô thì hơn. Kiêu căng quá cũng không tốt, làm một con ngựa ô tỏa sáng trong số các công ty là tốt nhất. Tôi sẽ chờ chuyện Wechi này kết thúc thì mới bảo Cung Ấu Hi bán hết.”
Lâm Húc Dương quyết định.
“Ừ, sự lựa chọn đúng đắn.”
Phương Thanh Di tươi cười.
Lúc này điện thoại Phương Thanh Di rung lên, ấn nút nghe, cô hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Tổng giám đốc Phương, ngoài cửa có người tìm cô, nói là chồng của cô!”
Tiếng của Lưu Cường vọng ra.
Lâm Húc Dương và Phương Thanh Di đang đứng ở một nơi khá yên tĩnh, nên anh cũng nghe rõ ràng từng âm thanh mà điện thoại truyền đến.
“Chồng tôi?”
Phương Thanh Di sững sờ rồi đột nhiên lạnh lùng ra lệnh: “Không cho ông ta vào, mau đuổi đi! Tôi không quen ông ta!”
Nè! Tổng giám đốc Phương bảo cô ấy không biết ông, ông đi đi!”
Tiếng Lưu Cường vọng lại trong điện thoại.
Lâm Húc Dương chau mày, đi vài bước, vừa vặn có thể nhìn xuống cửa công ty từ lan can tầng hai.
Đúng là Đặng Hạo, còn mang theo một đám đầu trọc.
“Người anh em, phiền cậu đưa điện thoại cho tôi, tôi nói với Phương Thanh Di mấy lời, cô ta nhất định sẽ cho tôi vào thôi.”
Đặng Hạo điềm nhiên nói.
Lưu Cường hơi do dự rồi đưa điện thoại cho Đặng Hạo.
“Alo, bà xã, dạo này khỏe không?”
Tiếp điện thoại, Đặng Hạo nhếch miệng cười hỏi.
“Ông tới đây làm gì? Mau đi đi, tôi không muốn nhìn thấy ông!”
“Tốt nhất là cô đừng có cúp máy, nếu không hiệu quả sẽ nghiêm trọng lắm đấy!”
Chưa để cho Phương Thanh Di nói hết, Đặng Hạo đã lên giọng nhắc nhở.
Điều này khiến cho Phương Thanh Di đang định cúp máy lại do dự.
“Đúng, thế mới được chứ, bà xã, chúng ta lâu lắm rồi không gặp nhau nhỉ, hôm nay gặp mặt nói chuyện đi?”
Đặng Hạo tự nhiên hỏi.
“Tôi không có gì để nói với ông hết!”
Phương Thanh Di quả quyết từ chối.
Đặng Hạo đi vài bước, rồi nhỏ giọng uy hiếp: “Nếu cô không biết toàn bộ người trong công ty biết chuyện cô là phụ nữ có chồng rồi còn ngoại tình, bao nuôi trai trẻ, thì tốt nhất là ra đây nói chuyện đi, ngoài ra, nếu cô cảm thấy chuyện này có xảy ra cũng không quan trọng, thì cô có tin tôi làm cho công ty cô không thể tiếp tục làm ăn được nữa không?”
“Đê tiện bỉ ổi, ông định nói cái gì? Nói luôn ở đây đi!”
Phương Thanh Di không muốn nhìn thấy Đặng Hạo.
“Gặp nhau nói chuyện đi, tôi nhớ cô mà, hahaha, này, người anh em, trả điện thoại cho cậu đấy!”
Đặng Hạo cười to rồi đưa điện thoại cho Lưu Cường.
“Cho một mình ông ta vào, đưa vào phòng chờ tầng một! Tôi sẽ xuống ngay bây giờ!”
Phương Thanh Di lạnh lùng dặn dò, cô cũng bước ra chỗ Lâm Húc Dương xem xét tình hình dưới tầng.
Ngắt điện thoại, Phương Thanh Di lạnh lùng thở dài, lông mày nhíu chặt.
“Thanh Di, cô định làm gì? Hay là gọi cảnh sát tới bắt bọn họ luôn?”
Lâm Húc Dương hỏi.
“Ông ta đã làm gì đâu, gọi cảnh sát cũng vô dụng, chỉ đành đi xuống xem ông ta có ý định gì thôi!”
Phương Thanh Di bất lực trả lời.
“Tôi đi cùng cô!”
Lâm Húc Dương dứt khoát nói.
Phương Thanh Di nghĩ ngợi rồi gật đầu, có người đàn ông này tiếp ứng cũng tốt.
Đưa Lâm Húc Dương cùng đi xuống phòng chờ, thấy Đặng Hạo đang không khách sáo vắt chéo chân ngồi dựa vào ghế, trong tay là điếu thuốc.
“Anh ra ngoài đi.”
Phương Thanh Di nhìn Lưu Cường rồi nói.
Lưu Cường nhìn Lâm Húc Dương và Phương Thanh Di, gật đầu, lúc ra ngoài còn đóng cửa lại.
“Ôi, cô lúc nào cũng để thằng trai bao này ở bên người nhỉ? Lâm Húc Dương, sao rồi? Dạo này làm ăn khấm khá nhỉ? Mặc cả vest luôn cơ? Tôi thấy cậu mặc quần cộc tắm rửa cho người khác nhìn vẫn đẹp hơn đấy.”
Đặng Hạo rít một hơi thuốc, cười lạnh lùng nhìn hai người.