- Theo như nhiều lần thí nghiệm, thì phép Khoái cảm hẳn là tạo một cảm giác sung sướng tột đỉnh từ sâu bên trong linh hồn, đến mức cơ thể mất kiểm soát luôn. Tương đối giống thuốc phiện nhỉ?
Johny nằm sấp trên giường, một tay nghịch nghịch lọn tóc của Isa.
- Anh cũng thật là quá đáng! Dùng một lần là được rồi, đằng này ngài còn thi triển mấy lần. Chỉ khổ em phải mất công lau dọn!
- Ách hơ hơ... ai bảo cô ta cứng đầu? Với cả, rõ ràng là ta "ban thưởng" cho cô ta đấy chứ. Sung sướng đến hư thoát như vậy mà!
- Ngài có dám thề là ngài chỉ "ban thưởng", chứ không hề ôm mục đích trả thù hay luyện tập phép thuật không?
- ... Con mèo nhỏ này dám hỗn với bản vương à, xem chiêu!
- A!!!
***
Một ngày mới nắng lên, Johny khoan khoái bước ra khỏi phòng ngủ. Tình cờ hắn chạm mặt Katarina đang định vào phòng tắm. Cô chợt biến sắc, nhanh chóng tránh xa khỏi hắn. Có đôi khi sung sướng còn kinh khủng hơn cả đau đớn! Johny gật gù.
Katarina lúc này đang mặc bộ đồ ngủ hắn đưa hôm qua. Gớm, lúc đầu thì hoạnh họe chê này chê nọ, giờ thì tung tăng như chim sẻ là sao? Hắn nhếch mép cười.
- Thế nào, hôm qua ngủ có ngon không?
- Cảm ơn chủ nhân "ban tặng", ta ngủ ngon lắm!
Katarina nghiến răng nghiến lợi trả lời, nhưng không dám đi quá, vì rất sợ thằng này ngứa tay lại "ban thưởng" cô phát nữa thì cô quỳ sớm mất. Nhưng thực lòng mà nói, bộ đồ ngủ này thật sự rất dễ chịu. Lần đầu tiên cô cảm thấy mình ngủ ngon đến vậy. Ở thế giới cũ, mang tiếng là tiểu thư dòng họ danh giá, nhưng từ nhỏ Katarina đã bị ép học vô số các loại chương trình, "cho phù hợp với một trưởng dòng họ", như lời tướng quân Du Couteau nói.
Nhìn thấy tinh thần Katarina đột nhiên sa sút, Johny cũng mất đi hứng thú trêu đùa cô. Hắn vào nhà tắm, nhanh chóng vệ sinh cá nhân, sau đó bước ra ngoài.
Katarina đứng phía ngoài chờ sẵn. Cô chạy vụt qua hắn, mái tóc đỏ bay phất phơ trong gió... cùng một vài giọt nước! Hả? Hắn đáng sợ đến mức đủ dọa phụ nữ khóc sao? Johny cau mày suy tư.
Trải qua một đêm nghỉ ngơi, Alice đã bình tĩnh trở lại. Tuy nhiên thái độ của nó cũng trở nên lãnh đạm hơn rất nhiều. Như vậy sẽ rất không có lợi cho quá trình học tập! Johny quyết định khuyến khích nó một chút. Hắn xoa xoa đầu con bé một chút - nó hơi cứng người, định kháng cự nhưng rồi lại thôi.
- Alice, nghe ta bảo này! Những gì em được học ở đây, không phải là để học cho ta, mà học cho chính bản thân em. Như ta đã từng nói, một chủ nhân tỉnh táo sẽ không bao giờ bỏ khoản tiền lớn để mua nô lệ cao cấp về, sau đó đập nát. Không có kẻ nào ngu như vậy! Họ sẽ mua những nô lệ đó về, đưa vào hậu cung, ngày ngày có đám nô lệ khác cấp thấp hơn phục vụ. Em có muốn sống một cuộc sống xa hoa vương giả như quý cô Edna hôm nọ chúng ta thấy ở chợ không? Quý cô Edna, cũng như ta, vốn xuất thân là nô lệ, nhưng nhờ chủ nhân yêu thương nên đã được cung cấp thân phận cư dân Tòa Thành Trắng. Tiếc là ta không còn chủ nhân chu cấp, nên mới phải lao đầu ra ngoài xã hội làm việc, không như cô Edna chỉ cần ngày ngày ăn uống dạo chơi khắp nơi.
Alice cúi đầu lắng nghe.
- Ta không muốn em phải như ta, Alice à! Ta muốn em có thể sống an nhàn thoải mái trong suốt bảy mươi năm còn lại của cuộc đời, có được một chủ nhân, thậm chí là chồng, yêu thương chiều chuộng mình. Vậy nên ta nỗ lực hết sức để dạy dỗ em, mong em thành tài. Nhưng chỉ ta thôi thì chưa đủ! Phải chính bản thân em tự cố gắng nữa! Em đã rõ chưa?
- Dạ!
- Em có nhớ những món quà ta từng thưởng cho em không? Chúng chỉ là đồ rẻ tiền mà thôi! Còn hàng trăm nghìn những món quà cổ hiếm quái lạ ngoài kia, nhưng giá của chúng rất đắt, và chỉ có một chủ nhân giàu có mới có thể mua chúng về thưởng cho nô lệ. Em có muốn sở hữu chiếc hộp âm nhạc có thể phát ra hơn một trăm bài hát không? Em có muốn đi đôi giày ma thuật có thể giúp em nhảy như một vũ công điệu nghệ nhất không? Em có muốn có được một chú mèo đi hia biết nói không? Nếu muốn, vậy thì em phải cố gắng ngay từ hôm nay, để có thể lọt vào mắt xanh của những vị quý tộc giàu có. Em hiểu rồi chứ?
Có lẽ là do Johny trình bày quá thuyết phục, cũng có lẽ là do những món đồ cổ quái hắn bịa ra - phải, hắn bịa đấy, kích thích tính tò mò của đứa bé, cho nên Alice cũng trở nên lạc quan hơn. Nụ cười nhàn nhạt quay trở lại trên gương mặt hồng hào của con bé.
- Phải thế chứ! Thế mới là bé ngoan của ta! Cười cho chủ nhân cái nào!
Nó lè mặt quỷ về phía hắn. Ặc! Có nên cho nó một phát Khoái cảm không nhỉ? Johny định đọc thần chú, nhưng lại thôi. Cũng chả phải lỗi gì nghiêm trọng!
- Nào nào, hãy bắt đầu bài học! Đầu tiên, tại sao chế độ nô lệ cần tồn tại...
***
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, chớp mắt mà đã chỉ còn một tuần trước khi Bara đích thân đến tìm Johny. Dưới sự góp ý của Katarina, hắn đã điều chỉnh lại cách thức thưởng của mình. Hắn hạn chế những món quà vật chất, một phần vì hắn không còn tiền, một phần là để tránh con bé sinh hư. Thay vào đó, hắn kết hợp nhiều loại phần thưởng tinh thần, như dắt con bé lên mái nhà ngồi ngắm hoàng hôn - đó là một thảm họa, con bé còn quá nhỏ để hiểu sự lãng mạn. Hoặc là hắn mang theo nó đi tham quan khu Ouro - vừa thay đổi không khí, vừa cảnh cáo nó thông qua những "ví dụ" điển hình về nô lệ cấp thấp. Dưới sự nỗ lực của cả hai, Alice đã nâng khả năng giao tiếp của bản thân lên tới A+. Khi con bé dạo bước trên phố, trong bộ Kimono rực rỡ, không ít kẻ đã phải ngoái lại. Không dưới năm người đã liên hệ hắn, hỏi mua Alice, nhưng Johny đều lịch sự từ chối. Đừng đùa! Con bé là của liên minh chứ có phải của hắn đâu.
Nhờ được ăn uống đầy đủ, à đấy, kể từ khi các nô lệ trở nên nhu thuận hơn, Johny đã cho phép họ ăn cùng bàn với mình. Mỗi bữa cơm đều diễn ra khá vui vẻ, chỉ có điều phòng bếp chứa bốn người thì hơi chật một chút. Nhờ có dinh dưỡng tử tế, Alice đã hồi phục lại sức khỏe. Khiêu vũ hay tập võ thì thôi đi, nhưng nếu chỉ là dọn dẹp nhà cửa, đi bộ loanh quanh thì Alice không gặp vấn đề gì.
Hôm nay hắn dắt con bé đến Tòa Thành Trắng, để mua một bộ đồ hầu gái. Johny muốn tranh thủ vài ngày cuối cùng này huấn luyện con bé thành một Người hầu hợp cách luôn. Kể từ khi biết về quy tắc tính giá tiền của liên minh - hắn biết được khi bán Amelia, Johny luôn luôn cố gắng hướng nô lệ của mình học tập nhiều loại kỹ năng, hơn là chuyên tâm một vài kỹ năng. Vì như đã nói, từ F lên B+ đơn giản hơn rất nhiều từ B+ lên S+. Thời gian và nỗ lực làm vậy thà đem luyện tập các kỹ năng khác còn hơn.
Chợt có một người đàn ông chặn họ lại! Người này có mái tóc vàng trong bộ vét trắng, sơ mi đen cùng quần âu trắng. Trước ngực hắn đeo một bông hồng đỏ, tay cầm một chiếc trượng bịt đầu bạc. Từ người hắn toát nên một vẻ u buồn chán chường. Và trên làn da trắng bệch dị thường đó là cặp môi đỏ chót vô cùng bắt mắt. Một quý tộc Kamra. Hắn dùng một cái giọng lê thê nhừa nhựa nói với Johny.
- Xin chào, đồng nghiệp! Xin tự giới thiệu, ta là tử tước Alatraz Von Colodero Kamra, một vị quý tộc ưu nhã lịch lãm của dòng họ Kamra. Và ngài là...?
- Xin chào, ta là Johny Ouro.
Johny nhạt nhẽo trả lời. Hắn chưa bao giờ ưa thích lũ quái thai Kamra, và đây là khu phố Trắng, không một ai dám hành động thiếu suy nghĩ dưới chân Giáo hoàng. Hắn chỉ cần duy trì lịch sự tối thiểu là đủ rồi.
- Một ngày đẹp trời, ngài Johny. Như vậy, quý cô xinh đẹp đi bên cạnh ngài đây là?
- Đó là Alice, một nô lệ của ta.
- Thật là quá tốt rồi! Liệu ngài Johny có thể bán cô bé này cho ta không? Người Kamra luôn luôn trả rất hậu hĩnh!
Johny im lặng suy tư một lúc. Alice sợ sệt hết liếc hắn rồi lại liếc Alatraz. Hắn liếm môi, nhìn con bé đầy thích thú.
Alatraz kiên nhẫn chờ Johny nghĩ, trong lúc đó hắn đi vòng quanh con bé, hít hít ngửi ngửi.
- Mùi trinh nữ! Thật là thơm quá đi mất! Ta không thể nào chờ đợi được nữa rồi!
Đúng lúc này, Johny phá vỡ sự im lặng.
- Cũng không phải là không thể bán, thưa quý ngài Alatraz! Chỉ cần ngài chồng đủ năm nghìn, ta lập tức đưa con bé cho ngài, không nói hai lời!
Nụ cười của Alatraz cứng lại. Năm nghìn? Thằng ranh này đùa hắn sao? Gương mặt hắn vặn vẹo đầy âm tàn.
- Ngài Johny thật là biết đùa!
- Ai nói ta đùa? Một tay trao tiền, một tay dắt người! Còn không có tiền thì lượn đi!
Alatraz sượng mặt. Hắn nhìn kỹ Johny, như muốn ghi tạc gương mặt ấy vào trong lòng.
- Vậy sao? Được thôi, ngài Johny! Chúc ngài một ngày tốt lành! Có điều ta khuyên ngài không nên rời thành ra ngoài Xóm liều. Ngoài đó rất phức tạp, có lẽ một ngày nào đó
một vụ tai nạn đáng tiếc làm thui chột đi tài năng trẻ của liên minh thì thật là đáng tiếc nhỉ!
- Cảm ơn ngài Alatraz đã nhắc nhở! Không tiễn!
Alatraz tức giận, hừ lạnh, sau đó quay người bỏ đi. Hắn không dám làm bất cứ điều mờ ám gì ở đây, nhưng nếu như hắn gặp Johny ngoài Xóm liều, khặc khặc khặc...
Alatraz bỏ đi, cùng với cái lạnh âm tàn. Một tử tước, cho dù là quỷ hút máu yếu nhất trong các quỷ hút máu, cũng đủ sức cải biến thời tiết xung quanh hắn. Theo truyền thuyết, nữ vương Tiamat Kamra thực chất sống trong một không gian song song chứ không ở trong lâu đài Kamra, vì nó quá nhỏ so với hình thể của bà ta.
- Cả...cảm ơn chủ nhân!
Johny quay lại, mỉm cười với con bé.
- Ta đã nói rồi, ta sẽ đào tạo em thành một nô lệ tuyệt vời nhất quả đất, như vậy em mới không bị lũ Kamra hứng lên ngoạm chết!
***
Một ngày trước khi phải trả nợ Bara.
- Nhanh nào Alice! Chúng ta có rất nhiều việc phải làm ngày hôm nay đấy!
Johny vội vã giục con bé. Hôm nay hắn cần đưa con bé đi làm đẹp - cái này là do lỡ mồm, nhưng dù sao cũng chỉ mười đồng vàng, hơn nữa con bé xinh đẹp hơn, có lẽ sẽ thu hút được thêm càng nhiều chủ nhân giàu có - cùng với thi chứng chỉ.
Cả hai bước lên tàu điện. Thật tình cờ, họ lại chạm mặt Alatraz, lúc này cũng đang dắt theo một nữ nô. Đó là một con Succubus. Rất quyến rũ, rất xinh đẹp, rất... hở hang! Ngoại trừ điểm nhạy cảm, Johny cường điệu chữ "điểm", còn lại toàn bộ cơ thể trắng nõn của nó đều bại lộ trước ánh mắt của toàn dân thiên hạ. Hắn nhìn thấy Johny, lập tức tiến lại gần, trong mắt không hề giấu diếm sự khinh miệt.
- Ha ha, thật tình cờ làm sao! Đây chẳng phải là ngài Johny "chổng mông" Ouro nổi tiếng, một chủ nô hạng bét của liên minh sao! Thật vinh hạnh cho tại hạ làm sao!
Johny không nói không rằng, móc ra một củ tỏi trong túi. Kể từ khi gây hấn với Alatraz, với phương châm an toàn là số một, hắn luôn luôn mang theo tỏi trong người, đồng thời treo tỏi trước cửa. Ở cái thế giới này, đám quỷ hút máu cực kì cực kì ghét tỏi. Ồ, tiện thể, ma cà rồng của dòng họ Cronus cũng hút máu, nhưng họ đẹp trai/xinh gái hơn đám quỷ hút máu này nhiều lần, mà lại còn không sợ gì hết. Đám Kamra vẫn muốn hợp nhất ma cà rồng vào dòng họ mình, nhưng hoàng tử Shael không phải là một kẻ dễ trêu, và bản thân ma cà rồng cũng không muốn phải sẻ chia tên gọi với lũ máu bùn - họ thường gọi quỷ hút máu là vậy.
Quả nhiên, Alatraz tái mặt rút lui, giống như trên tay Johny không phải là một củ tỏi trắng ngon lành, mà là một thứ kinh tởm người ta thường thấy ở bồn cầu vậy. Mọi người cười ồ lên khi thấy bộ dạng chật vật của hắn.
- Hừ!
Khoang tàu im bặt! Dù sao người ta cũng là công dân hạng C đấy!
Nhưng Alatraz không còn tâm trạng nào để đôi co với Johny nữa. Hắn nắm lấy tóc con Succubus, kéo nó sang khoang khác, bất chấp tiếng rên đau đớn cầu xin của nó.
- Đừng lo, một kẻ rác rưởi như vậy không bao giờ đủ tiền mua nổi em đâu! Hãy nhớ, tự tin, bình tĩnh, chiến đấu hết mình, đồng ý chứ?
Hắn ngồi thụp xuống, mặt đối mặt với Alice, miệng cười an ủi, tay vỗ vỗ vai cô bé.
- Vâng, thưa chủ nhân!
***
- Alice, B+ kế toán, A+ giao tiếp, B+ nấu nướng, B+ dọn dẹp. Tổng điểm: 26, đánh giá cuối cùng: C+. Phụ tá B+, Người hầu B+.
- Giỏi lắm Alice! Có mệt không?
- Không, thưa chủ nhân!
- Đi theo ta, chúng ta đến thăm Estelindel một chút nào!
- Vâng, thưa chủ nhân!
Tiếng cười lanh lảnh như chuông bạc của con bé văng vẳng khắp căn phòng.
***
Johny ngắm nhìn Alice thêm một lần nữa. Mái tóc lởm chởm của con bé được tỉa tót lại gọn gàng, cắt bớt để tạo kiểu. Trông con bé thật là nữ tính! Khác hẳn với vẻ ngổ ngáo ương bướng những ngày đầu! Con bé mặc bộ Kimono, Isa đề nghị vậy, để tăng thêm mị lực, vì bộ công sở không hợp với con bé. Nếu như Johny là một gã lolicon thì hắn sẽ nhào vào con bé ngay rồi. Nhưng đáng tiếc, hắn chỉ coi con bé như em gái thôi.
- Hãy sống mạnh khỏe, và hạnh phúc nhé Alice! Và đừng quên học tập, em càng xuất sắc, thứ hạng của em sẽ càng cao, chủ nhân mới của em sẽ càng trân trọng em hơn. Anh hi vọng tương lai anh có thể gọi em là Quý cô Alice đấy! Lúc đó nhớ mời anh một bữa linh đình nhé!
- Hi hi, cảm ơn anh, Johny! Mặc dù có lúc anh rất đáng sợ và đáng ghét, nhưng suy cho cùng anh vẫn là người tốt!
Con bé hôn trộm lên má hắn, sau đó đỏ bừng mặt chạy theo gã lính. Johny lắc đầu tự cười.
- Johny? Có rảnh không? Vào đây chúng ta nói chuyện một chút!
Angelika ló đầu ra khỏi cửa phòng.
- Ồ vâng, thưa quý cô Angelika!
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK