Hai chữ “nam cặn bã” như sấm nổ vang trong đầu Tống Thần, cậu không nói nên lời, dò xét hỏi: “Cậu điên rồi à?”
Oán phụ bám trên người hay gì?
Trần Lãng đổi từ, “Hay là bội tình bạc nghĩa?”
Tống Thần: “Cậu gian lận môn ngữ văn mới được điểm như vậy à.”
Thang máy vừa khéo đến tầng một, Tống Thần vượt qua anh bước ra ngoài, Trần Lãng cũng đi ra theo, cách cậu khoảng nửa bước chân, lải nhải: “Nếu không thì gọi là gì? Cậu có biết nếu tôi là con gái, cậu sẽ phải tới cửa nhà tôi cầu hôn ngay bây giờ đấy.”
Tống Thần đang đi nhanh bỗng hơi lảo đảo, bị Trần Lãng nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy: “Chớ nóng vội, nhà tôi ở ngay kia, sẽ không chạy mất.”
Hai mắt Tống Thần nhìn anh chằm chằm, nếu không phải nửa mặt cậu đ bị khẩu trang che khuất, biểu cảm chắc hẳn sẽ rất đặc sắc.
Thật đáng tiếc, Trần Lãng nghĩ thầm.
“Gấp cái rắm, ông thà cưới đầu heo cũng không thèm lấy cậu.”
Tống Thần hét về phía anh, giọng có hơi lớn, dòng người tấp nập đi ngang qua bị lời lẽ hùng hồn kinh sợ, nhịn không được liếc thêm vài lần.
Tống Thần bực bội kéo khẩu trang lên cao một chút, cắm đầu tiếp tục đi, Trần Lãng bên cạnh vừa cười vừa nói: “Vậy cậu hi sinh cũng lớn lắm đó, heo với tôi, chẳng lẽ không phải tôi tốt hơn nhiều sao.”
“Cậu so mình với heo làm gì? Không đúng, tại sao giữa cậu và heo tôi phải chọn một trong hai làm gì.”
Chỉ dựa vào khuôn mặt và chỉ số IQ, từ nhỏ đã có bé gái hẹn cậu chơi nhảy dây cùng đó.
Trần Lãng: “Không phải chính cậu nói à.”
Tống Thần không thèm để ý đến anh.
Cậu lấy điện thoại ra muốn gọi chú Vương đến đón mình, một giọt nước rơi trên màn hình điện thoại, ngẩng đầu lên nhìn, giọt mưa rơi trên trán.
Trần Lãng thò tay ra cảm nhận, “Trời mưa, có dù không?”
Tống Thần lắc đầu, nào biết trời sẽ mưa đâu, rõ ràng dự báo thời tiết là mặt trời bự.
“Tới nhà tôi trú đi, ngay gần đây chỉ cách vài bước chân thôi, nào mưa tạnh rồi về nhà.”
“Không cần, mưa nhỏ…”
Lời còn chưa dứt, chân trời bỗng nhiên vang lên tiếng sấm rền, dọa Tống Thần thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi, Trần Lãng ở bên cười ra tiếng.
Bị vả mặt quá nhanh không kịp chuẩn bị tinh thần.
Những giọt mưa rơi xuống sau đó dần lớn hơn, mặt đất mới vừa rồi còn khô ráo, phạm vi bị ướt chậm rãi lan rộng ra.
“Mưa rào có sấm chớp, đợi thêm lát nữa sẽ càng lớn hơn.”
Trần Lãng nắm cổ tay Tống Thần chạy về phía ngược lại, Tống Thần không kịp phản ứng, chân đã chạy theo cùng anh.
Mưa rơi càng lúc càng lớn, rơi lộp bộp lên trên mặt đất, người qua đường xung quanh cũng giống bọn cậu chạy như bay. Tống Thần mắt nhìn phía dưới, cẩn thận tránh những vũng nước nhỏ đọng lại.
Cổ tay bị Trần Lãng nắm chặt không buông, nhiệt độ lòng bàn tay truyền qua da thịt đi qua dây thần kinh cảm giác, tê tê dại dại.
Trần Lãng tận lực dẫn cậu đi qua mái hiên nhà người khác, ít nhiều cũng tránh được chút mưa.
Vài phút sau bọn họ đi tới một chung cư, Trần Lãng mở cửa lớn, nói: “Đi lên đi.”
Tống Thần do dự, tờ phiếu cậu cầm trong tay bị cuộn thành một cái ống, “Không cần, tôi ở đây chờ mưa tạnh là được.”
“Mưa không có ngừng nhanh vậy đâu, mà đứng chỗ này cũng không khiến mưa ngừng được.” Trần Lãng nói: “Đi lên lau người thay quần áo, quần áo cậu ướt hết rồi, hay là cậu không dám lên?”
Tống Thần lập tức mở miệng, “Tôi sợ gì mà không dám.”
Trần Lãng: “Ồ, vậy thì dũng cảm đi lên thôi.”
Tống Thần: “…”
Nhà Trần Lãng trên lầu năm, không có thang máy, Tống Thần nguyên một chặng đường chạy tới mức hít thở không thông, ngày thường ngoại trừ tiết âm nhạc phải bò lên phòng học trên lầu 7, căn bản không bò lên nhà cao tầng.
Đến lầu năm đã thở không ra hơi, Trần Lãng đứng cạnh mở cửa cười cậu: “Thể lực kiểu này bảo sao lần nào thi thể dục cuối kì tên cậu cũng đứng cuối.”
Tống Thần: “Vậy thì sao, tôi vẫn đạt.”
Rất kiêu ngạo, chạy bộ đổ mồ hôi khó chịu muốn chết, dù sao thì chỉ cần đạt tiêu chuẩn là được.
Cửa mở ra, phòng khách có một bà lão ngồi trên ghế sofa nghe kịch, Trần Lãng gọi một tiếng bà ngoại, sau đó quay người tìm dép lê, cầm đôi dép Bạch Hiểu Đình mang đến, trên dép còn có con thỏ trắng.
Tống Thần nghẹn họng, trấn an bản thân không phải là người kén chọn, phải lễ phép, thế là làm bộ không nhìn thấy con thỏ.
“Thuốc đâu!” Ngay lúc Tống Thần đang định chào hỏi bà ngoại của anh, bà đột nhiên cao giọng hô.
“Mua rồi.”
Tống Thần lúc này mới phát hiện trong tay Trần Lãng cầm một túi thuốc, để trên bàn trà, bà kiểm tra qua một lượt, không vui nói: “Thiếu một loại.”
Trần Lãng bình tĩnh trả lời: “Đúng lúc không còn, ngày mai cháu đi mua tiếp, không phải trong nhà…”
“Không còn gì hết! Bà thấy con cố tình làm vậy, hôm nay thiếu cái này, lần trước cũng thiếu, trùng hợp vậy mà con dính phải hết.” Bà ngoại đem túi thuốc đổ ra chỉ cho anh thấy.
Trần Lãng nhíu mày, “Bà ngoại, có khách đang ở đây.”
Lúc này bà mới ngẩng đầu lên, nhìn thấy quấn áo Tống Thần ướt đẫm cũng không mở miệng hỏi gì, trên mặt bà đều là dấu vết của năm tháng lưu lại, đôi mắt lại rất sáng, nghiêng đầu lạnh lùng liếc mắt nhìn Tống Thần, không đợi cậu gỡ khẩu trang ra để nói chuyện đã dời tầm mắt.
Sau đó tắt tivi trở về phòng.
Tống Thần: “…”
Bà dữ quá.
“Có phải đã dọa cậu rồi không?”
“Không có không có.” Tống Thần gãi gãi mặt, cảm thấy mình đến không đúng lúc, “Nếu không giờ tôi về trước, mưa bên ngoài cũng nhỏ rồi.
Đang nói, một tiếng sấm lại ầm ầm vang lên, tiếp đó là tia sét xẹt qua.
Ông trời hôm nay có thù với cậu à, nhằm vào lời của cậu mà nổi sấm, cũng không phải đang thề thốt.
Trần Lãng vô cùng tự nhiên kéo Tống Thần đang cọc, “Vào phòng tôi đã, tôi tìm bộ đồ sạch sẽ cho cậu thay.”
Đồ trên người bị ướt quả thật không được thoải mái cho lắm, đến đã đến, Tống Thần cũng không còn nhăn nhó, đi theo anh tiến vào phòng.
Phòng Trần Lãng được dọn dẹp rất sạch, không giống phòng con trai chút nào, đồ đạc được phân loại sắp xếp ngăn nắp, toàn sách là sách, cũng không trang trí gì thêm.
Thật không thú vị.
Tống Thần ghét bỏ, mặc dù cậu ta không chơi game xem tivi nhiều, nhưng trong phòng cũng nên có thêm nhiều thứ hơn.
Nhưng mà trong căn phòng ngập tràn mùi trên người Trần Lãng, điều này khiến Tống Thần thoải mái hơn bất kì thứ gì khác.
“Mặc bộ này đi, đồ cấp hai của tôi, cậu mặc chắc sẽ vừa.” Trần Lãng lại chỉ vào cửa phía bên phải, “Phòng tắm ở đó, tôi tìm khăn lông cho cậu lau khô.”
Anh quay đầu lại, nhìn thấy Tống Thần giật khẩu trang xuống cúi đầu ngửi bộ đồ anh vừa đưa cho cậu, ánh mắt không khỏi tối đi vài phần.
Người này thật sự biết cách khiến anh mất không chế.
“Nhanh lên, không lát nữa sẽ bị cảm!” Trần Lãng thấp giọng nói.
Nhanh thì nhanh, nói lớn tiếng vậy làm gì.
Tống Thần giấu đầu hở đuôi phủi phủi bộ đồ, đặt tập bệnh án trên bàn, chạy tới phòng tắm.
Thay xong đồ lúc ra thấy Trần Lãng đang đứng xem bệnh án, Tống Thần tiến lên hai bước giựt lấy: “Cậu xem cũng không hiểu.”
“Vậy cậu nói đi.” Trần Lãng nói, mắt nhìn chằm chằm cổ cậu, bộ quần áo anh đưa màu đen, Tống Thần mặc vẫn hơi rộng, xương quai xanh đều lộ hết ra, làn da trắng sáng như tuyết.
Tầm mắt anh dời lên trên đụng phải gương mặt quá đỗi xinh đẹp của Tống Thần, hô hấp loạn nhịp.
Rất nhanh đã điều chỉnh lại, ho khan một tiếng, hỏi: “Cậu đi phẫu thuật thẩm mỹ à?”
Tống Thần: “???”
Tống Thần đá anh một cái, đuôi mắt giương lên, giọng điệu ngạo nghễ như Khổng Tước xòe đuôi, “Tôi cần chắc?”
Cậu sờ sờ mặt, khẩu trang để quên trong phòng tắm.
Đôi mắt Trần Lãng không dời khỏi mặt cậu, hỏi: “Vậy mặt cậu xảy ra chuyện gì? Vậy nên mấy ngày nay mới đeo khẩu trang à.”
“Thì…là bị bệnh á, bác sĩ nói còn rất nghiêm trọng, mặt là do tác dụng phụ.”
Trần Lãng ồ một tiếng, nói dối mà không chuẩn bị bản thảo.
Nếu đây mà là tác dụng phụ, nữ giới khắp thế giới đều nguyện ý bị bệnh này.
“Cho nên cậu nửa đêm chạy đến giường tôi cũng tại căn bệnh này?”
“Ừ.” Tống Thần thiếu tự tin, đem bệnh án trong tay bóp nhăn.
Trần Lãng tiến lên một bước, hai người cách nhau cực gần, mùi hương như sau cơn mưa bắt đầu dồn dập mãnh liệt hơn, Tống Thần dựa vào mắt thường cũng có thể thấy làn da đã đỏ ửng, cả người cũng từ từ mềm nhũn.
Lại đến?
Nhân lúc cậu mất tập trung, cướp tập bệnh án của cậu.
Trần Lãng lật đến trang kết luận cuối cùng trong hồ sơ, dùng tay chỉ một hàng chữ cho cậu xem:
Sức khỏe tốt, không có gì bất thường, đề nghị thường xuyên tập thể dục.
“Năng lực phân tích đọc hiểu của cậu nghiêm trọng thật đấy, đây mà gọi là bệnh à?”
Giọng điệu Trần Lãng trêu đùa xen chút nhẹ nhõm, ánh mắt lại sắc bén như đại bàng, gắt gao nhìn chằm chằm con mồi của mình. Gương mặt trắng nõn của Tống Thần như phủ một lớp phấn mỏng, đôi mắt sáng như sao bị mùi hương như sau cơn mưa làm ngập nước, nhìn Trần Lãng bằng ánh mắt vô tội.
Cậu lui lại hai bước ngồi xuống ghế trước bàn học, ngẩng mặt lên ngoan cố giằng co với Trần Lãng.
Ánh mắt Trần Lãng trầm xuống, nhìn da thịt nhẵn nhụi trên người cậu nhuộm một tầng đỏ mỏng, cả người tản ra mùi hương ngọt ngào mê người.
Khiến người ta muốn một ngụm nuốt vào.
Tống Thần còn chưa ý thức được sự tình hiểm nguy, giật lại bệnh án ném xuống đất, không chịu thừa nhận, giống như mèo con lộ ra vuốt mèo, “Tôi bị bệnh! Cậu có ý kiến gì! Bận tâm nhiều vậy làm gì!”
Sắc mặt Trần Lãng tối sầm, nhân trung nhíu chặt.
Rốt cuộc là ai cho dũng khí, đứng còn không vững còn dữ đến vậy.
Mùi hương sau cơn mưa trong không khí bị đè nén đi vài phần, quá đột ngột khiến Tống Thần rên rỉ ra tiếng.
Khó chịu.
Phía sau hình như…
Con mẹ nó có thứ chảy ra.
Tất cả đều tại Trần Lãng!
Tống Thần có ngu đến mấy cũng đã kịp nhận ra, mùi hương trên người Trần Lãng vừa là thuốc giải vừa là thuốc độc.
“Nếu như không phải bị bệnh, sao mà lại muốn…” Tống Thần không thể nhịn được nữa, vươn đôi tay mềm mại ra nắm chặt áo Trần Lãng kéo xuống.
Trần Lãng thuận theo cúi người xuống, dung túng để Tống Thần kéo cổ áo anh sát lại gần.
Một tay khoác lên trên ghế dựa, tay còn lại để lên bàn.
Đem kẹo sữa nhỏ trước mặt quây lại.
“Ồ? Muốn cái gì cơ?”
- --------------
Tác giả có lời muốn nói:
Trần Lãng: Nói đi, cậu muốn làm gì tôi cơ?
Tống Thần: Tôi muốn đánh cậu.