• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đầu bên kia điện thoại là một khoảng lặng dài.

Nghe không thấy tiếng nói chuyện Trần Lãng hẳn sẽ cúp máy.

Nhưng mà không như mong muốn, Trần Lãng vô cùng kiên nhẫn cho cậu chuẩn bị tâm lý, sau đó mở miệng, “Tống Thần nói chuyện đi, tôi nghe thấy tiếng cậu hít thở,”

Tống Thần theo bản năng nín thở.

Người bên kia dừng một chút, nói: “Đừng nín thở.”

Tống Thần cảm thấy uất ức, hừ một tiếng, “Có việc gì à, tôi rất bận.”

“Có, tôi vừa mới tìm lại bài thi toán trong cặp sách, chỉ có 145 điểm, cảm thấy hơi lạ…”

“Có cái gì lạ, đương nhiên là do cậu làm sai đề, còn nghĩ rằng giáo viên tính sai điểm cho cậu á. Lại nói 145 điểm đã rất tốt, cậu cho rằng luôn luôn được điểm tối đa à?”

“Đúng đúng đúng, 145 điểm rất tốt.” Trần Lãng thành khẩn thuận theo lời cậu nói.

Uầy, hôm nay còn rất giống người, không có mở miệng phản bác.

Thành công ghét bỏ Trần Lãng tâm trạng Tống Thần thoáng tốt lên một chút, “Cậu tìm đến tôi làm gì, có phải hay muốn muốn tôi nói câu sai cho cậu?”

“Cũng được.” Trần Lãng ngừng cười, hỏi: “Nhưng mà tôi muốn hỏi cậu bao nhiêu điểm trước.”

“Tôi đương nhiên là ----“ Tống Thần đột nhiên dừng lại, cảm giác không đúng.

Bài thi toán học?

Cậu nhớ rõ Trần Lãng không phải được điểm tối đa sao?

Tống Thần mơ hồ có dự cảm không tốt, cậu kéo cặp sách qua tìm kiếm, ở giữa hai ngăn tìm được một tờ giấy thi.

Toán học.

Điểm tối đa 150.

Tên: Trần Lãng.

Tống Thần đầu ong một tiếng, mình chắc là hoa mắt ha.

Cậu nhắm mắt lại, mặc niệm ba giây mở ra, vẫn là cảnh tượng giống nhau.

“Mấy điểm đó?” Trần Lãng đầu kia điện thoại truy hỏi, hình như có tiếng cười nhỏ trong cổ tràn ra.

Rất nhẹ, nhưng Tống Thần nghe được.

Cậu cắn răng nói: “Trần Lãng cậu đừng đùa giỡn tôi, cậu đã sớm biết đúng không.”

Mệt cậu còn tưởng rằng là đến hỏi cậu đề bài, ngẫm lại cũng không đúng, hai người bọn họ quan hệ tốt như vậy lúc nào?



Choáng đầu.

Nghe giọng điệu nghiến răng nghiến lợi của Tống Thần, Trần Lãng rốt cuộc cười ra tiếng, cười mấy giây lại đúng lúc dừng lại, trước khi cúp điện thoại tránh cậu xù lông nói: “Biết cái gì, tôi cũng chưa nói bài thi này của tôi. Lại nói, 145 điểm không phải đã rất tốt, sao có thể luôn luôn được điểm tối đa ha.”

Đem lời Tống Thần trả lại nguyên câu cho Tống Thần.

Tống Thần vừa dùng lực, bài thi bị ngón cái cậu đâm ra một cái lỗ, cậu tỉnh táo □□.

Nếu như Trần Lãng ở đó, có lẽ cậu ta có thể ngửi được chút mùi sữa thơm tràn ra.

“Tôi xem câu hỏi lớn phía sau mạch suy nghĩ cũng không sai, chỉ là số liệu lẻ ở giữa…” Nói còn chưa dứt lời, điện thoại bíp một tiếng biểu thị cuộc trò chuyện đã kết thúc, ý cười trên mặt Trần Lãng không giảm, cầm bút viết quá trình chính xác lên bài, sau đó chụp ảnh gửi cho Tống Thần.

Trần Lãng: Giúp cậu sửa đúng.

Còn gửi nhãn dán mèo đáng yêu vẻ mặt ngây thơ.

Đương nhiên Tống Thần không rep lại, Trần Lãng gần như có thể tưởng tượng ra cậu bây giờ tức giân như nào, nói không chừng ngay cả vị sữa đều điên cuồng tản ra.

Nghĩ đi nghĩ lại, Trần Lãng lại rất vui vẻ cười.

Ngày thứ hai Tống Thần đi đến trường sớm, trên đường đi không gặp được mấy người, tiến vào lớp cũng là người đến sớm nhất.

Thừa dịp không có ai, cậu đem bài thi bị chọc thành cái lỗ nhét vào học bàn Trần Lãng.

Nhìn thấy băng cổ tay trên cổ tay mình, Tống Thần cau mày rầu rĩ, cuối cùng kéo ống tay áo che lại.

Thằng ngáo.

(*) Khờ phê

Ai bảo cậu chọc tôi.

Lại trễ mấy ngày mới trả lại cho cậu.

Tống Thần về vị trí mình ngồi lên, lấy sandwich dì Lâm chuẩn bị ra bắt đầu ăn.

Cắn một cái, lại mắng Trần Lãng một câu.

Nếu không phải cậu ta, mình cũng không cần dậy sớm như vậy, thừa dịp mọi người chưa đến đem bài thi trả lại.

Thời gian dần dần trôi qua, người trong trường bắt đầu nhiều lên, lục tục có bạn học tiến vào lớp, Chu Ninh liếc mắt thấy Tống Thần, hỏi: “Hôm nay sao ra cửa sớm vậy, tôi còn đi qua nhà cậu, dì Lâm nói cậu đã đi rồi.”

“Đến học thuộc từ vựng, hôm nay nghe viết.”

“Có chuyện này?”

“Không chỉ có, còn là tiết đầu tiên.”

Chu Ninh suýt nữa hộc máu, tranh thủ thời gian lấy sách tiếng Anh lật bảng từ vựng phía sau, vừa nhìn vẻ mặt sững sờ.

Ngay khi cậu ta đang nghĩ phương pháp đáng tin để sống qua bài nghe viết, Chu Ninh đã nhìn thấy Trần Lãng đi tới, còn dừng lại ở vị trí bên cạnh bạn tốt Tống Thần.

Chu Ninh nhíu mày, nâng cao tinh thần chú ý, tránh việc Tống Thần bị bắt nạt.

Thần Thần có thể bị ức hiếp hay không thì không biết, nhưng Thần Thần đã hoảng trước.

Tay lanh mắt lẹ đem tay trái mang băng cổ tay của Trần Lãng giấu ở dưới mặt bàn.

Sau đó bình tĩnh giương mắt nhìn Trần Lãng, Trần Lãng không chút hoang mang đưa bài thi cho cậu, để trên bàn, nói: “Thi rất tốt.”

Từ rất tốt nói ra từ trong miệng cậu ta, nghe kiểu gì cũng khiến người ta tức giận.

Tống Thần tự nhủ, đông người, tức giận sẽ mất mặt.

“Nơi này, có thêm chữ s.” Ngón tay thon dài của Trần Lãng chỉ từ đơn cậu đang chép lại.

Hả?

Cmn đúng thật.

Tống Thần một tay đè sách, một tay đem từ viết sai xóa đi, ống tay áo bởi vì động tác của cậu hơi vén lên, lộ ra một chút viền đen.

Lại nhìn lên thấy Trần Lãng đã đi, tiết tự học bắt đầu.

Đại diện tiếng Anh chỉ dẫn mọi người đọc từ đơn thường gặp, Chu Ninh đằng sau vô cùng buồn chán cầm bút chọc chọc lưng Tống Thần.



Tống Thần không thể nhịn được nữa: “Lại đâm một cái nữa xem!”

Chu Ninh nhỏ giọng nói: “Thần, thương lượng với cậu một chuyện thôi.”

Tống Thần: “Không nghe.”

“…tôi sai rồi.” Chu Ninh sờ sờ chỗ bị đâm, Tống Thần ngại nhột, nghiêng người sát về phía trước, Chu Ninh nhanh tay kéo trở lại, “Thần Thần đừng nhẫn tâm như vậy, thứ sáu tôi cũng đi trường thpt số 1, đến lúc mẹ tôi hỏi, cậu giúp tôi trả lời lại, nói là tôi đi cùng cậu.”

Thứ sáu là thời gian bọn cậu đi trường thpt số 1 tham gia cuộc thi, Tống Thần nghi hoặc, “Cậu đi theo làm gì? Tôi không cần cậu đi cùng.”

“Thần suy nghĩ nhiều, tôi đi chăm bé xinh đẹp.” Cùng cậu đi chỉ là cái cớ.

Tống Thần: “…”

Tống Thần: “Trường thcs cũng có?”

Chu Ninh tự hào nói: “Đúng vậy á, đi thi lúc lên lớp còn được cộng thêm điểm, em gái xinh đẹp của tôi thế mà là lại đứng top 1 lớp.”

Nghe được chữ top 1 lớp Tống Thần theo bản năng nheo mắt, “Đáng tiếc.”

Đường đường là học sinh giỏi nhất lớp mà bị chó Ninh theo dõi.

Chu Ninh mới mặc kệ, tiếp tục ở phía sau dong dài lằng nhằng, nói cho cậu biết nhất định phải nói với mẹ cậu ta là cùng cậu đi mới được.

Tống Thần phiền phức vô cùng, không đợi cậu lên tiếng, giáo viên tiếng Anh đội nhiên xuất hiện trên bục giảng mở miệng, “Chu Ninh đã học thuộc lòng từ vựng đúng không, đợi lát nữa nghe viết xong trực tiếp mang lên cho tôi.”

Chu Ninh vẻ mặt lập tức sụp đổ.

Rất nhanh đã đến thứ sáu, bọn họ là buổi sáng xuất phát, buổi chiều bắt đầu kiểm tra môn đầu tiên, giáo viên dẫn đội vừa vặn là chủ nhiệm lớp bọn cậu Chu Tuyết.

Chú Vương đưa cậu đến trường học, trước khi cậu xuống xe hỏi, “Thật sự không cần chú trực tiếp chở cậu đến trường số 1 sao?”

Tống Thần ngủ không ngon, cả đêm mơ giấc mơ khó thể diễn tả, đối tượng vẫn là kẻ đáng ghét, sắc mặt vô cùng khó coi.

Cậu lắc đầu, từ chối, “Trường học đã sắp xếp xong xuôi.”

Tính toán thời gian bị bệnh đã qua được mấy ngày kể từ lần gần đây.

Hình như mỗi lần phát bệnh đều có triệu chứng trước, Tống Thần cân nhắc ra chút quy luật, cảm giác lần tới không xa.

Tuyệt đối đừng vào thời gian đang thi lại như xe bị tuột xích nha trời.

Bằng không cậu sẽ phát điên.

Xe được chuẩn bị là xe buýt cỡ nhỏ, vừa vặn chứa đủ bọn họ.

Loại xe này bên trong đều ngột ngạt, không khí lưu thông không tốt lắm, Tống Thần vừa lên xe đã nhăn mũi, cảm giác muốn nôn.

Cậu hối hận.

Muốn gọi chú Vương trở lại.

“Tống Thần tới, vậy chúng ta đủ người, bác tài có thể đi rồi.” Chu Tuyết nhìn thấy cậu, để cậu tranh thủ thời gian tìm chỗ ngồi ngồi xuống, sắp lái xe đi.

Tống Thần không còn cách nào, đành kiên trì đi vào, quét mắt nhìn trong xe gần như đã ngồi đầy.

Đoạn Khiếu Phong lớp mười ngồi tại hàng thứ hai, nhìn thấy cậu lập tức quay đầu đi.

Người này rốt cuộc có cái tật xấu gì vậy.

Đằng sau xe có mùi càng nặng, có lẫn mùi xăng dầu cùng bộ ghế bọc da trộn lẫn với nhau thành một khối khí, ngửi đặc biệt khó chịu.

Cậu nhìn thấy Trần Lãng ngồi đơn độc tại hàng thứ ba đếm ngược lên, xung quanh đều bị học sinh nữ chiếm hết, nhưng mà không ai ngồi bên cạnh cậu ta.

Tống Thần không chút suy nghĩ trực tiếp đi qua ngồi xuống, quả nhiên ngửi thấy hơi thở sau cơn mưa quen thuộc.

Cảm giác dễ chịu hơn chút.

Ngược lại là Trần Lãng rất ngạc nhiên, không nghĩ tới cậu sẽ chủ động đến, cậu ta lấy một bên tai nghe ra, trông thấy Tống Thần sắc mặt gần như trắng bệch, nhíu mày, “Say xe à?”

Xe buýt bắt đầu chạy, Tống Thần chịu đựng cảm giác nôn mửa, nhấc mí mắt lên, không có mở miệng.

Cậu sợ mở miệng ra sẽ lập tức nôn.



Lông mày thanh tú nhíu lại, thậm chí màu môi so với bình thường cũng phai nhạt đi rất nhiều, nghiêng đầu tựa lưng vào ghế ngồi, nhưng tư thế này có chút khó chịu hại Tống Thần phải thường xuyên thay đổi.

Nhìn qua trông thật yếu ớt.

Nói ra khiến người khác khó có thể tin, nhưng Trần Lãng cảm giác được Tống Thần lúc này đang khó chịu.

Thông qua mùi sữa yếu ớt trên người cậu.

Mang theo chút vị đắng chát.

Tống Thần khó chịu, tâm trạng của cậu ta bị ảnh hưởng cũng không khá hơn chút nào.

Trần Lãng bựa bội lột viên kẹo bỏ vào miệng, mặt trầm xuống, cậu ta đột nhiên đứng lên, Tống Thần bên cạnh lập tức mở mắt ra, đôi mắt trong veo ươn ướt, rất là táo bạo ngước nhìn.

Trần Lãng: “Tôi đi ra ngoài.”

Tống Thần không thay đổi sắc mặt đem chân thu lại để cậu ta đi qua, Trần Lãng đứng bên cạnh cậu, nói: “Tôi lát nữa còn muốn đi vào, cậu ngồi bên trong đi.”

Tống Thần ước còn không được, ôm đồ của mình ngồi bên trong.

Sát cửa sổ xe, làn gió tươi mát thổi về phía cậu, giảm bớt chút cảm giác buồn nôn.

Vô tri vô giác đầu cậu tựa trên cửa sổ xe lạnh lẽo, theo xe buýt chạy ổn định tiến vào trạng thái ngủ nhưng không phải ngủ, ngay cả Trần Lãng về lúc nào cũng không biết.

Mơ mơ hồ hồ cảm giác dường như có người bỏ trong miệng mình cái gì đó.

Cảm giác buồn nôn mạnh liệt trong miệng giảm bớt rất nhiều.

Mùi hương mát lạnh sau cơn mưa cũng trở nên nồng đậm hơn, nhẹ nhàng đem Tống Thần vây quanh, ngăn cách mùi xăng khó ngửi trên xe buýt ra.

“Còn muốn…”

Tống Thần đang lúc mơ hồ tuân theo bản năng, hướng về phía mùi hương kia dựa sát lại.

Xung quanh nhất thời ồn ào, cậu cau mày, cong người lại hướng trong hơi thở chui điểm. (😢 edit chương sau nếu hiểu thì mình chỉnh lại nha)


Tai bị thứ gì đó dịu dàng che đậy, thế giới yên tĩnh lại.


Tống Thần tựa như nằm trong đám mây mềm mại, hương thơm thoải mái xoa dịu cậu, âm thanh ồn ào rời xa.


Cậu cong môi, hài lòng cười.


Làm một giấc mơ vô cùng tốt đẹp.


- -------------------


Tác giả có lời muốn nói:


Trần Lãng: Thần Thần tức giận, tôi rất vui vẻ. Thần Thần khó chịu, tôi cũng khó chịu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK