Bàn tay cầm điện thoại thoáng siết chặt, Thẩm Tư Thần run run ấn gọi lần thứ hai, lần thứ ba…
Trả lời cậu vẫn là giọng nói máy móc của tổng đài.
Lúc này cậu mới thật hối hận, tại sao cậu lại không có số của thư ký Lục chứ.
Đầu óc cậu rối tinh rối mù, nỗi lo lắng đột nhiên ập đến nhấn chìm lý trí của cậu, cậu tự an ủi bản thân mình, chắc là… chắc là không sao đâu.
Biết đâu chỉ là trùng hợp thôi, Kiều Cảnh Nam đang bận, điện thoại cũng hết pin rồi, biết đâu…
Đôi mắt cậu thoáng đỏ lên như thể nó đang chứng minh rằng cậu không thể gạt được chính mình.
Tiểu Vũ mở to đôi mắt tròn xoe nhìn cậu, “Ba ba, ba làm sao vậy?”
Nhóc con nhìn thấy tin tức tai nạn, lại thấy ba ba bày ra bộ dạng lo lắng gọi điện thoại, nó cũng đã cảm nhận được có chuyện gì đó đang xảy ra.
Thẩm Tư Thần ôm Tiểu Vũ vào lòng, “Không sao, Tiểu Vũ à, chắc chắn sẽ không sao đâu.”
Cậu không muốn để Tiểu Vũ lo lắng, thằng bé chỉ mới gặp lại được cha của nó chưa lâu.
Thẩm Tư Thần bế Tiểu Vũ vào phòng, cậu nói mình còn có việc, bảo nhóc hôm nay phải ngủ sớm. Tiểu Vũ ngoan ngoãn nghe lời, nhắm mắt, thở đều.
Thẩm Tư Thần ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa phòng ngủ lại, cậu cầm theo điện thoại, đi ra trước cửa nhà chờ đợi.
Thẩm Tư Thần lại ấn gọi thêm một lần, lần này điện thoại reo ba hồi chuông thì có người nghe máy.
“Alo, Thần Thần? Có chuyện gì sao? Sao em lại gọi giờ này?”
Cậu cố nén sự run rẩy trong giọng nói của mình, nhưng vẫn không tài nào nén nổi, “Chủ tịch… tôi… tôi không liên lạc được với Kiều tổng.”
Kiều Cảnh Vân cảm thấy giọng của cậu rất lạ, trong lòng có hơi lo lắng, “Thần Thần, em bình tĩnh đã, có phải xảy ra chuyện gì rồi không, không cần lo lắng, có chị ở đây, em cứ từ từ nói cho chị.”
“Chủ tịch…” Cậu bắt đầu nức nở, nói một câu cũng không lưu loát nổi, “Tai nạn… đường cao tốc xảy ra tai nạn, tôi lại… lại không thể liên lạc với Kiều tổng…”
Mí mắt Kiều Cảnh Vân giật giật, bà đang làm việc trên máy tính, tiện tay mở ra một trang tin tức, nhanh chóng lướt xem tin mới nhất.
Quả nhiên là có tin tức đường cao tốc dẫn ra ngoại thành xảy ra tai nạn liên hoàn, hình như còn rất nghiêm trọng.
Kiều Cảnh Vân nheo mắt nhìn màn hình máy tính, “Cảnh Nam chưa về nhà sao? Thần Thần, em đừng lo, biết đâu nó có việc bận ở công ty nên không nghe điện thoại được thì sao?”
“Chủ tịch cũng nghĩ như vậy sao?” Thiếu niên giống như tìm được một sợi dây cứu mạng, yếu ớt bám vào.
“Ừ, để chị gọi đến công ty hỏi xem sao, em ở yên trong nhà, đợi tin tức của chị, không cần lo lắng.”
“Vâng.”
Kiều Cảnh Vân nhanh chóng cúp máy, tay cũng thoáng run rẩy.
Những lời nói khi nãy chỉ là muốn an ủi Thẩm Tư Thần để cậu bớt lo lắng mà thôi.
Bà ta biết rằng Kiều Cảnh Nam dạo này tan làm rất đúng giờ, hơn nữa còn từ chối các buổi xã giao, tất cả đều vì muốn sớm về nhà sớm để gặp Thẩm Tư Thần.
Nếu có về trễ thì với mức độ quan tâm của hắn với Thẩm Tư Thần chắc chắn hắn cũng sẽ báo lại một tiếng, còn nữa… tại sao điện thoại lại không liên lạc được vào đúng lúc này chứ.
Cha mẹ ngày trước cũng mất rất đột ngột, bà ta chỉ còn lại một đứa em trai này…
Kiều Cảnh Vân dùng một tay xoa xoa thái dương, một bên lại ấn gọi cho Lục Văn.
[Thuê bao quý khách vừa gọi, tạm thời không liên lạc được…]
Kiều Cảnh Vân chết lặng.
Bà ta cố gắng giữ bình tĩnh, gọi điện cho thư ký của mình, chỉ nói đơn giản tình hình rồi bảo cậu ta tìm người.
Kiều cảnh Vân tựa lưng vào ghế, nhìn đồng hồ trôi qua từng phút một.
Một phút.
Năm phút.
Tám phút.
Điện thoại của Kiều Cảnh Vân reo lên, là thư ký của bà ta gọi tới.
“Chủ tịch, chiều nay lúc năm giờ Kiều tổng đã rời khỏi công ty, sau đó đến trung tâm thương mại, hơn sáu giờ thì rời khỏi đó, sau đó hình như là đi về hướng ngoại thành…”
“Hình như?”
“Xin lỗi chủ tịch, tôi đã gọi điện đến cục cảnh sát để xin camera giám sát trên đường, nhưng phải mất chút thời gian, hơn nữa… ở trên đường cao tốc xảy ra một vụ tai nạn giao thông liên hoàn rất nghiêm trọng, người bên đó có vẻ như đang rất bận.”
Bên kia đầu dây điện thoại, thư ký lặng lẽ lau mồ hôi trên trán, anh ta đã đoán ra được tại sao chủ tịch lại muốn tìm Kiều tổng vào giờ này rồi, không chừng là có liên quan tới vụ tai nạn kia.
Thư ký vừa gõ phím lách cách vừa tiếp tục nói, “Chủ tịch, tôi đã nhắn cho trợ lý lập tức đến hiện trường tai nạn để xem xét, tôi cũng bảo anh ta gọi điện cho giám đốc của của đài truyền hình đang phát trực tiếp, bảo bên đó cử người ở hiện trường đi tìm thử rồi. Có tin tức gì sẽ lập tức liên lạc với chúng ta ngay.”
Kiều Cảnh Vân hít một hơi thật sâu, hai mắt nhắm nghiền lại.
Không có tin gì, có khi mới là tin tốt nhất.
“Được rồi, cậu hãy chú ý chuyện này. Đúng rồi, còn một chuyện nữa, con đường đến ngoại thành đã hết ùn tắc chưa?”
“Hiện tại vẫn chưa thể đi qua được, thưa chủ tịch. Nếu là tới chỗ của tiểu thiếu gia thì có đường khác có thể đi, chỉ là hơi xa một chút.”
“Gọi trực thăng đi, tôi phải đến chỗ của Thần Thần và Tiểu Vũ nhanh nhất có thể.”
“Vâng, thưa chủ tịch.”
Nếu bên chỗ tai nạn đang hỗn loạn thì trực thăng cũng không thể đáp được. Trước tiên bà ta phải đến đó trông chừng Thẩm Tư Thần và Tiểu Vũ đã, chuyện tìm người đã có đội ngũ chuyên nghiệp lo liệu. Lúc nãy trong điện thoại giọng của Thần Thần giống như đang khóc vậy, Kiều Cảnh Vân cảm thấy không yên tâm.
…
Thẩm Tư Thần nhìn đồng hồ, đã hai mươi phút mà chủ tịch cũng không liên lạc lại, chỉ một cuộc điện thoại mà thôi… nếu tìm được người thì chắc chắn chủ tịch sẽ liên lạc lại cho cậu rồi.
Nước mắt chẳng biết rơi xuống tự khi nào, từng cơn gió liên tục tạt vào mặt cũng không hong khô nổi.
Nhiệt độ ban đêm mỗi lúc một hạ xuống thấp hơn, mà lòng của cậu lại nóng như có lửa cháy phừng phừng, Thẩm Tư Thần đi qua đi lại trước cửa, cậu hận bản thân quá vô dụng, những lúc thế này chẳng biết phải làm gì, mà dù có biết thì cũng chưa chắc đã làm được gì, chỉ biết đứng một chỗ khóc lóc.
Cậu phải ở đây trông Tiểu Vũ, cậu không thể bỏ nhóc con ở nhà rồi chạy lung tung, dù có đi thì cậu cũng không biết phải đi đâu…
Cậu cảm thấy rất bất lực, chưa bao giờ cậu giận bản thân mình vô dụng như vậy.
Nếu mà… nếu mà lúc đầu cậu đồng ý cùng Kiều Cảnh Nam trở về thành phố, hoặc là cậu kiên quyết không để hắn ở lại đây, vậy thì hôm nay sẽ không xảy ra chuyện này.
Những chuyện này, đều là tại cậu mà ra.
“Kiều tổng, anh nhất định không thể có chuyện gì, Tiểu Vũ vừa mới nhận cha không lâu, thằng bé cần có anh ở bên cạnh… như vậy mới trọn vẹn được… như vậy gia đình của chúng ta mới trọn vẹn được…”
Chẳng biết thời gian đã trôi qua thêm bao lâu rồi, cậu nhắm chặt hai mắt, để cho nước mắt mặn đắng tha hồ rửa ướt cả khuôn mặt.
Bỗng nhiên có tiếng động cơ văng vẳng bên tai, phá tan màn đêm yên tĩnh…
Thẩm Tư Thần mở bừng mắt, trong mắt thoáng lên sự chờ mong vô hạn.