Kiều Cảnh Nam khựng lại, khuôn mặt có có chút cứng ngắc.
Không sao, đến lý trí hắn cũng đem bỏ được thì chút mặt mũi này… hình như cũng không cần thiết cho lắm.
Hắn đặt Thẩm Tư Thần xuống sofa, mặt không đổi sắc cởi cả quần tây và quần lót ra, sau đó cả áo sơ mi cũng cởi nốt.
Lúc này chuyện quan trọng đâu phải là chuyện có mặc quần hay không, hắn phải mau chóng chăm sóc thiếu niên của hắn nữa, cho nên mấy thứ này vướng víu quá thì chi bằng cứ vứt bỏ đi.
Thẩm Tư Thần có chút hoảng hốt, cậu dời tầm mắt đi chỗ khác, “Kiều tổng… anh…”
Kiều tổng đường hoàng nói với cậu, “Tôi không đem theo quần áo để thay, sợ lát nữa sẽ làm ướt.”
Nói rồi hắn lại khom lưng bế cậu lên, đi thẳng vào nhà tắm.
Khuôn mặt Thẩm Tư Thần đỏ bừng bừng, mắt cũng nhắm tịt lại, trái tim bất giác hồi hộp đánh trống ầm lên làm loạn.
Kiều Cảnh Nam không cần tốn chút sức lực nào cũng dễ dàng ôm cậu trong lòng, trong đầu hắn nhẩm tính, thiếu niên của hắn thật gầy, về sau nhất định phải bồi bổ cho cậu nhiều hơn.
Chiếc gương trên bồn rửa mặt phản chiếu hình ảnh hai người đang đứng sát vào nhau, người đứng phía trước xinh đẹp ngọt ngào, làn da trắng ửng lên một mảng hồng yêu mị, người phía sau cởi trần, khuôn ngực rắn chắc, bắp tay rắn rỏi, thật sự chính là một thân hình tuyệt mỹ.
Hắn đứng ở phía sau, vòng tay qua ôm eo cậu, cằm tựa lên vai cậu, ngắm hình ảnh ngọt ngào trong gương.
“Em có thể tập trung súc miệng hay không? Em còn bày ra vẻ mặt đó thì tôi không đảm bảo sẽ không làm gì em đâu.”
Hắn đã cố sức nhẫn nhịn lắm rồi, thế nhưng vẻ mặt thẹn thùng của cậu, cái cách mà cậu ngại ngùng lén lúc nhìn hắn trong gương làm cho cả người hắn cứ rạo rực không thôi.
Thật sự chỉ muốn đè cậu ra, vừa làm cậu từ phía sau vừa nhìn khuôn mặt cậu phản chiếu trong gương, lúc ấy chắc hẳn là kích thích thích lắm.
Kiều tổng biết mình là người “ăn chay” quá độ đã lâu vừa mới được buông thả cho nên hiện giờ đang rất khát cầu, hắn tự dặn lòng mình trăm ngàn lần phải cố hết sức bình tĩnh, phải kìm lại tất cả những suy nghĩ đen tối trong đầu mình.
Thẩm Tư Thần cũng rất bối rối, làm sao cậu có thể tập trung được trong khi hai người kề cận nhau như thế. Cậu cũng không muốn người kia biết tâm trạng đang hồi hộp này của mình, “Tôi… hay là anh ra ngoài trước đi có được không?”
Kiều Cảnh Nam không đáp ứng Thẩm Tư Thần, hắn đặt tay lên vai cậu rồi mạnh mẽ xoay người cậu lại, để cậu đứng đối mặt với hắn, khoảng cách thực gần, cậu tựa lưng vào bồn rửa mặt, còn hắn thì tựa vào người cậu.
Trong ánh mắt kinh ngạc của Thẩm Tư Thần, Kiều Cảnh Nam cướp lấy bàn chải trên tay cậu, sau đó… nghiêm túc giúp cậu đánh răng.
“Nói A nào…”
Thẩm Tư Thần ngơ ngác nói “A”, sau đó Kiều “bảo mẫu” nhẹ nhàng dùng bàn chải giúp cậu đánh răng, động tác của hắn vô cùng cẩn thận, cứ như sợ chỉ cần mạnh tay một chút sẽ làm đau cậu vậy.
Đây là lần đầu Kiều Cảnh Nam chăm sóc người khác, từ nhỏ tới lớn chỉ có người khác hầu hạ hắn, chăm sóc hắn, trước nay hắn còn chưa từng động tay vào những việc nhỏ nhặt trong nhà, nói gì đến chăm sóc người khác, hay thậm chí là giúp ai đó đánh răng.
Dù cho là lần đầu làm việc này, động tác của hắn cũng không hề thành thục, nhưng Kiều tổng tự tin rằng mình rất thông minh, chẳng có việc gì có thể làm khó được hắn.
Về sau, hắn cũng phải học thêm rất nhiều thứ, bởi vì bây giờ người mà hắn muốn chăm sóc cả đời đã xuất hiện, không chỉ có một mà là tận hai người.
Hắn cẩn thận từng li từng tí, động tác nhẹ nhàng, ánh mắt ngoài sự chuyên chú tập trung còn chứa cả chút cảm giác thõa mãn khó ai thấy được.
Đánh răng cho cậu xong hắn liền đưa nước tới bên miệng để cậu súc lại cho sạch, sau đó còn rót nước súc miệng cho cậu ngậm.
Thẩm Tư Thần phun ra ngụm nước trong miệng, thở phào một hơi, loay hoay nãy giờ cuối cùng cũng xong.
Kiều Cảnh Nam còn định giúp cậu lau mặt, thế nhưng Thẩm Tư Thần đã nhanh tay hơn cướp lấy khăn lông từ tay hắn, “Để tôi tự làm được rồi, Kiều tổng, anh tắm rửa trước đi.”
Nói xong thì cậu nhanh chân chuồn mất.
Đợi khi cửa phòng tắm đóng sầm lại, tiếng nước từ vòi hoa sen vang lên, lúc ấy người đang ngồi bên ngoài ôm ngựa tựa vào tường mới nhẹ nhõm hơn đôi chút.
Cùng Kiều Cảnh Nam kề cận thân mật như vậy, cùng hắn mặt đối mặt như vậy, trái tim của cậu thật sự chịu không nổi. Bình thường cậu chưa từng tiếp xúc với ai thân mật như vậy… từ đầu tới cuối cũng chỉ có hắn mà thôi.
Cảm giác kỳ lạ này là gì cậu thật sự không biết, chỉ cảm thấy nó khiến cho lồng ngực cậu suýt chút thì nổ tung.
Tiếng nước trong phòng tắm dừng lại, Thẩm Tư Thần cũng vừa lúc hoàn hồn, cậu nhanh chóng lấy quần áo bị Kiều Cảnh Nam vứt lung tung trên sofa gấp gọn gàng lại, sau đó đến gõ cửa phòng tắm đưa cho hắn.
Lát sau khi Kiều Cảnh Nam bước ra, cậu lại được thêm một lần kinh tâm động phách, hắn cầm khăn lông lau lung tung trên mái tóc còn đang nhỏ giọt của mình, bên dưới mặc quần tây vô cùng chỉnh tề, thế nhưng áo sơ mi bên trên thì hắn chỉ xỏ tay vào, một nút cũng không hề cài.
Hai mép áo cách nhau một khoảng, cơ ngực và từng khối cơ bụng hoàn mỹ của Kiều Cảnh Nam lấp ló phía sau càng làm hắn quyến rũ hơn bội phần.
Kiều Cảnh Nam đi đến trước mặt Thẩm Tư Thần, cậu bối rối nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác, hắn tiến đến gần, bàn tay đặt ở cằm cậu rồi nhẹ nhàng xoay mặt cậu lại, trên môi nở một nụ cười yêu nghiệt.
“Ở đây cũng không có ai, em ngại ngùng cái gì? Tôi cũng không ngại mình bị em chiếm chút tiện nghi này, nhưng mà… nếu em cảm thấy tôi quá thiệt thòi thì cho tôi nhìn lại một chút đi, vậy thì coi như là công bằng.”
Hắn cảm thấy hắn giống như con sói ranh ma đang nhiệt tình mời gọi chú thỏ ngây ngô đi vào cái bẫy mà mình dụng tâm giăng sẵn vậy. Dù cho có phải dùng trăm phương ngàn kế, hắn cũng nhất định sẽ đưa chú thỏ xinh đẹp này về bên cạnh mình.
“Cái đó… tôi…”
Reng! Reng! Reng! – Tiếng chuông điện thoại như đòi mạng vang lên, Kiều Cảnh Nam cau mày nhìn đồng hồ, mới hơn năm giờ sáng.
Thẩm Tư Thần thở phào như vớ được chiếc phao cứu mạng, “Anh mau nghe điện thoại đi, biết đâu có chuyện quan trọng.”
Hắn cũng mong đó là chuyện quan trọng, chứ nếu không hắn nhất định sẽ cho cái tên vừa phá hoại chuyện tốt của mình một bài học nhớ đời.
Hai chữ “Lục Văn” hiện lên trên màn hình khiến Kiều Cảnh Nam hơi trầm mặc. Lục Văn biết rõ giờ giấc nghỉ ngơi của hắn, cũng biết hiện tại hắn đang ở đây, không có lý gì cậu ta lại gọi cho hắn vào giờ này.
“Tôi nghe.”
Bên kia đầu dây, giọng của Lục Văn vô cùng gấp gáp, “Kiều tổng, tôi vừa nhận được tin chủ tịch Kiều đang trên đường tới đây, có lẽ là sắp đến nơi rồi.”
“Chị tôi sao? Chị ấy đến cũng đúng lúc lắm.”
Vậy ra chị hai của hắn thật sự quen biết với Thẩm Tư Thần, hơn nữa mối quan hệ hình như cũng không phải bình thường, nếu không tại sao chị ấy lại phải vội vàng chạy đến đây vào lúc trời chưa sáng chứ.
Lúc đầu hắn còn nghĩ Tiểu Vũ là con trai của chị hai, còn về Thẩm Tư Thần, hắn nghĩ hoặc là cậu chính là cha ruột của Tiểu Vũ, hoặc là cậu giúp chị hai nuôi dưỡng thằng bé.
Kết quả Tiểu Vũ lại là con trai của cậu và hắn, mà dường như chị hai cũng biết điều này, rốt cuộc là tại sao chị hai lại giấu hắn lâu như vậy, bên trong rốt cuộc có bao nhiêu bí mật mà hắn chưa biết đây.
Hắn thật sự rất muốn biết nguyên nhân khiến hắn bị dày vò lâu như vậy, nguyên nhân khiến cho hắn phải bỏ lỡ rất nhiều, rất nhiều khoảnh khắc quan trọng trong cuộc đời của Thẩm Tư Thần.