• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 19: Bách hoa chương

Ngày mười lăm tháng ba , nắng dịu nhẹ , gió mát

Đối với Thiên Trạch hoàng triều mà nói , hôm nay là một ngày đặc thù , Bách hoa chương . Trừ bỏ nam nữ trưởng thành có thể nhân cơ hội này tìm kiếm người trong lòng , là ngày tế thiên lớn nhất . Hàng năm mọi người bắt đầu tới hoành thành , đủ mọi loại người , phú thương , bình dân , vương tôn quý tộc , đương nhiên cũng có người quốc gia khác

Mỗi năm ngày này , các gia đình tiểu thương (gia đình buôn bán nhỏ) Hoành thành đều vắt hết đầu óc , liều mạng kiếm tiền , khách sạn , tửu lâu toàn bộ chật ních , ở ngoài đường tiếng người rao bán đầy đủ các mặt hàng , cần gì cũng có , thậm chí thu nhập một ngày này có khi bằng số tiền kiếm được trong một năm . Bách hoa chương , các quốc gia trao đổi chính trị , kinh tế

Mà ngày này , để cho mọi người chờ mong chính là có thể nhìn thấy Quốc sư tuyện trần vô song , nổi tiếng trong truyền thuyết (hóa ra toàn dân mê zai cả hí hí)

Thanh Hàn quốc sư, thiên bưng biền sư* , nổi tiếng thiên hạ (* theo mình hiểu đại loại câu đó nghĩa là người thấy trước được tương lai đó , không biết đúng ko , nếu ai hiểu thì giúp mình với nhé)

Vân phủ , bí phương viên

Tử Y vất vả dùng đủ mọi loại hình thức , làm cho Vân Tâm Nhược đáp ứng đi tham gia Bách hoa chương , vì đạt tới mục đích này , nàng không ngại túm quần áo , vừa khóc lại nháo , thậm chí cầm luôn dây thừng chuẩn bị sẳn (chuẩn bị treo cổ í)

Rốt cuộc , nhờ cố gắng không ngừng của nàng , khuôn mặt lạnh lùng nhỏ nhắn của tiểu thư nhà nàng cũng đồng ý

Vân Tâm Nhược ngồi trước gương đồng , Tử Y thuần thục thay nàng bới một kiểu tóc đơn giản lại thuần khiết , cầm lấy châu hoa (trâm cài tóc) trên bàn chuẩn bị cài lên đầu nàng

Một bàn tay nhỏ bé ngăn cản Tử Y , Vân Tâm Nhược có chút chán ghét nhìn châu hoa trong tay Tử Y , nàng không thích “Ta không cần thứ này!” Khẩu khí chán ghét

Tử Y nghe vậy đành phải buông xuống , nàng biết rõ tính tình chủ tử này , cố chấp cực kì , nàng không thích cài bất cứ gì trên đầu , nói là quá nặng , nhưng hôm nay là ngày hội, nữ tử chưa chồng đều trang điểm long trọng . Bách hoa chương , bách hoa là hoa tươi , đương nhiên chủ yếu là tìm nữ nhi rồi

“Tiểu thư , cái này được không?” Nàng lấy trong người ra một ngọc trâm , cả cây trâm đều trong suốt , cái này là Đại tiểu thư vừa đưa cho nàng , nói không thể cho tiểu thư biết , sợ tiểu thư cự tuyệt

“Tiểu thư cái này được chứ , người xem mang trên đầu một chút sức nặng cũng không có!” Tử Y có điểm xấu hổ , mấy cái khác cũng đều rât nhẹ a

Quả nhiên , ngọc trâm trong suốt mang ở trên đầu nàng , làm cho tóc đen của nàng càng nổi bật , là da trắng nõn , ngón tay tiếp xúc da đầu trong nháy mắt , Vân Tâm Nhược bất động thanh sắc nhìn ngọc trâm , Vân Thiển Y đưa , vừa định mở miệng , nghĩ nghĩ lại thôi , quên đi , nàng muốn đưa thì cứ lấy . Tử Y muốn nàng cài thì cứ cài đi . Dù sao mình cũng không nhìn thấy

Tử Y nhìn Vân Tâm Nhược trước mặt , cô gái trước mắt mặc khinh vũ sa y màu lam nhạt , màu lam có chút giống như màu trời thanh nhã , lại có chút giống như nước biển sáng lên , đai lưng tinh tế buộc qua vòng eo mảnh khảnh , giống như yếu đuối , nhưng nhìn kỹ lại ẩn ẩn một cỗ quật cường không nói nên lời . Làn da nõn nà trơn mịn , thật ra diện mạo Vân Tâm Nhược không thể xưng là tuyệt sắc ,chỉ có thể xưng là thanh tú , nhưng nàng lại có một đôi mắt nhìn thấu tình , sâu thẳm . Cùng một thân thể vài năm không thấy ánh mặt trời , hiển nhiên da thịt quá mức trắng nõn

Của nàng mĩ , quá mức thanh tú , của nàng mĩ , quá mức trong trẻo nhưng lạnh lùng , của nàng mĩ , cũng quá mức tái nhợt . Rõ ràng cùng một dung mạo (ý so sánh với Tam tiểu thư thật sự) lại làm cho người ta khó có thể quên , nếu Vân Thiển Y là bông Hải đường được chiều chuộng , như vậy Vân Tâm Nhược chính là Bạch lan trên vách núi . Một mình nở rộ , không gì sánh bằng

“Tiểu thư thật đẹp!” Tử Y đáy lòng ca ngợi cô gái trước mắt “Tiểu thư là nữ tử đẹp nhất ta từng thấy . Ân? trừ bỏ Đại tiểu thư . Không phải……ý của ta là……” Tử Y lại một trận cà lăm , nàng thật muốn tát vào miệng mình , nói cái gì không nói , sau đó vội vàng bổ sung “Ý của ta là tiểu thư cùng Đại tiểu thư đều rất đẹp”

Mà Vân Tâm Nhược chỉ thản nhiên lướt qua , làm cho Tử Y câm miệng , nội tâm cảm giác chua xót lại yên lặng dâng lên , đẹp thì sao, không đẹp thì sao , người kia sẽ bao không giờ thấy được

Đúng lúc này , tiếng gõ cửa truyền tới , Tử Y chạy tới mở cửa , không biết ở ngoài cửa nói gì đó , khi trở về , lôi kéo Vân Tâm Nhược bước đi , vừa đi vừa nói , xe ngựa đã đợi trước cửa , chỉ còn đợi tiểu thư

Trước cửa Vân Phủ, một chiếc xe ngựa màu đỏ đậu trước cửa, hoa lệ vô cùng , cửa xe điêu khắc tinh xảo hoa cỏ trùng ngư , màn che xốc lên , bên trong xe không gian thật lớn , thảm bằng lông dê , dẫm dưới chân thập phần mềm mại , hai bên là hàng ghế dài thập phần xinh đẹp , ở giữa có một cái bàn , trên bàn có sẳn điểm tâm cùng một ly trà xanh . Hảo xa hoa…

“Muội muội đến đây” Vân Thiển Y vừa thấy Vân Tâm Nhược đến vui vẻ tiếp đón , Tri Hạ cùng Tri Dung ngồi bên cạnh nàng , Tri Dung liếc mắt sang chỗ khác, tất nhiên là không muốn nhìn thấy nàng , Tri Hạ khuôn mặt vẫn là bình tĩnh im lặng

Vân Tâm Nhược được Tử Y đỡ ngồi xuống bên phải Vân Thiển Y , thản nhiên gật đầu , Vân Thiển Y vốn là quốc sắc thiên hương , hôm nay lại trang phục hoa lệ , sa y màu hồng phấn , áo dùng ngân tuyến điểm mấy đóa mai vàng , làm nàng càng thêm xinh đẹp , như một đóa hoa đào , tóc mai như mây , ánh mắt như nước

Vân Thiển Y nhìn về phía ngọc trâm của Vân Tâm Nhược , khóe môi khẽ nhếch , nhìn về phía Tử Y ngồi ở bên cạnh , Tử Y cũng nhìn về phía nàng , hai người hiểu ý cười

Nhưng Vân Tâm Nhược chỉ cúi đầu , ánh mắt nhắm lại , trong miệng hay trong lòng đều là chua sót , từng hy vọng cỡ nào được sống dưới ánh mặt trời , có thể nhìn người qua đường đi lại , sẽ thực hạnh phúc , chỉ là hiện tại , loại hạnh phúc này chỉ có một mình nàng thấy được , người kia , rốt cuộc nhìn không thấy….

 

Chương 20: Cảm giác kỳ quái

Bên trong xe yên tĩnh “Tiểu thư , hôm nay Quốc sư sẽ đến sao?” Tri Dung đột nhiên mở miệng , khó nén cảm giác hưng phấn

“Ân” Vân Thiển Y nghe hai chữ Quốc sư ,gò má đỏ bừng lên , càng diễm lệ vô song . Nói “Hắn nhất định sẽ đến!” ngữ khí kiên định . Nghi thức tế thiên hằng năm đều do hắn chủ trì , năm nay cũng sẽ không ngoại lệ

Tri Hạ vẻ mặt luôn bình tĩnh cũng có chút ý cười , nhìn về phía Vân Thiển Y , tâm sự tiểu thư nhà nàng , Tri Dung tính tình lỗ mãng nên không biết , nàng sao lại không biết được, tiểu thư nhà nàng hai năm trước nhìn thấy Quốc sư , đã phát sinh tình cảm thắm thiết , lần đầu tiên nhìn thấy đã không thể giữ được lòng nữa . Nam tử như Quốc sư , tiểu thư chung tình cũng không sai , nhưng là…. nàng nhớ tới mấy câu nói kia , không khỏi có chút lo lắng nhìn Vân Thiển Y sắc mặt ửng đỏ , tiểu thư nhà nàng , sợ là nhất định khổ sở vì tình

“Tam tiểu thư , ngươi đã gặp qua Quốc sư chưa?” Tử Y nghe bọn họ nói chuyện cũng cảm thấy hứng thú , Quốc sư a , chính mình năm trước cũng từ rất xa nhìn thoáng qua , cho dù chỉ là bóng dáng , cũng làm cho người ta khó quên , nghe nói Quốc sư giống như thiên tiên hạ phàm , lại trí tuệ vô song , quả thực là vị hôn phu tốt nhất trong lòng nữ tử thiên hạ , chẳng qua chỉ có thể nhìn thôi , người như vậy , lại là Hoàng tử , người bình thường làm sao có thể xứng , huống chi hắn có chi thê mệnh định (thê tử được định sẳn)

“Quốc sư?” Vân Tâm Nhược có chút nghi hoặc nhìn về phía mọi người , nàng quả thật không biết Quốc sư là ai , nàng không phải người triều đại này . Quốc sư là ai , nàng làm sao biết được?

Tử Y nhìn ánh mắt nghi hoặc của Vân Tâm Nhược , biết nàng muốn nói gì , tiểu thư nhà nàng đối với việc bên ngoài thật sự hoàn toàn không biết gì cả , nàng có khi thực sự cảm giác, tiểu thư chính là từ trên trời rơi xuống giúp nàng , cho nên nàng phải đổi với Vân Tâm Nhược tốt mới được (có lẽ giúp là giúp cho việc Tam tiểu thư thật bỏ trốn không bị lộ)

Vì thế liên tục nói những tin tức chắp vá về Quốc sư mà mình nghe được

“Quốc sư a , nghe nói là đệ nhất mỹ nam của Thiên trạch , trên biết thiên văn (xem sao trên trời đoán biết được gì đó) hạ biết lý , cầm kỳ thư họa , thi từ ca phú mọi thứ tinh thông” Tử Y sùng bái nói “Hơn nữa có thể nhìn thấy được chuyện phát sinh trong tương lai” Tiếp theo lại nói “Nhưng là quốc sư có chi thê mệnh định , không biết đánh nát giấc mộng của bao nhiêu khuê các tiểu thư đâu?”

“Thiên trạch trăm năm , ngàn liên nở rộ , Cửu tử Quốc sư , Vân Long tướng tùy , Quốc sư chi thê , phách nguyệt đứng đầu , vân dạng trăng thủ , thiên hạ thái bình , vân nguyệt chia lìa , ma tinh hàng thế”

Tử Y thanh âm khinh thúy vang vọng lên trong xe ngựa , Vân Thiển Y nghe đến chi thê mệnh định , sắc mặc trắng bạch , thân hình lại có chút run run , mềm nhũn tựa vào bên người Tri Hạ, thần sắc thê lương . Trên khuôn mặt tuyệt mỹ , một giọt nước mắt rơi xuống

“Tiểu thư…..” Tri Dung hốc mắt ửng đỏ, đau lòng nhìn Vân Thiển Y rơi lệ , nội tâm cũng cảm thấy cực khó chịu

Vân Tâm Nhược giương mắt nhìn về phía Vân Thiển Y rơi lệ , một tia phức tạp xẹt qua đôi mắt nàng , nguyên lai nàng yêu thầm Quốc sư kia , rốt cuộc nam tử kia như thế nào , có thể làm cho Vân gia Đại tiểu thư ái mộ

“Thiên trạch trăm năm , ngàn liên nở rộ, Cửu tử Quốc sư , Vân Long tướng tùy , quốc sư chi thê, phách nguyệt đứng đầu , vân dạng trăng thủ , thiên hạ thái bình , vân nguyệt chia lìa , ma tinh hàng thế”

Nam tử như vậy , hẳn là giống mình cùng Lôi ca ca , không có tự do? Tuyệt trần vô song thì như thế nào , kinh tài tuyệt diễm thì lại như thế nào , không phải là không có tự do ư , đem mọi chuyện đổ lên một người , nhưng là có ai biết , người kia vô tội . Đột nhiên , nàng lại có cảm giác muốn gặp người gọi là Thanh Hàn Quốc sư , nhìn xem hắn có thật sự hạnh phúc không

Hạnh phúc là cái gì? nàng nhớ từng xem qua một câu trong sách

Hạnh phúc chính là mèo được ăn cá, chó được ăn thịt

Thực đơn giản , lại ẩn chứa triết lý bất phàm , hạnh phúc thật sự rất đơn giản , vậy hạnh phúc của nàng đâu , có phải hay không ở nơi mà không ai có thể nhìn thấy kia … tựa hồ ở một nơi rất xa kia……..

Trên đường , một gã nam tử áo xanh đột nhiên nhìn về phía xe ngựa đẹp đẽ quý giá màu đỏ , một loại suy nghĩ đột nhiên nảy lên trong lòng , sau đó hắn khẽ cười , quay đầu rời đi , nam tử bước đi nhẹ nhàng , vững vàng như tảng đá , thân ảnh cao lớn

Bên trong xe Vân Tâm Nhược trái tim đột nhiên nhảy dựng lên , giống như bị cái gì đó bắt lấy . vô ý thức đẩy màn che ra , nhìn thấy một chút màu xanh trước mắt thoảng qua , cũng không nhìn thấy bóng dáng

“Tiểu thư người làm sao vậy?” Tử Y nhìn động tác kỳ quái của nàng không khỏi lo lắng hỏi “Có phải hay không không thoải mái?”

“Muội muội , có chuyện gì?” Vân Thiển Y đã bình thường trở lại , quan tâm hỏi

“Không có việc gì” nhẹ nhàng trả lời . Vân Tâm Nhược lẳng lặng ngồi trong xe , trái tim của nàng , vừa rồi rung động rõ ràng như vậy, nàng cảm giác, tựa hồ mình bỏ qua cái gì đó , tâm có hơi hơi đau

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK