• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 19: Lại Bị Uy Hiếp

“Trước đây nghe ngài tổng thống nói Đào quản gia tuổi còn rất trẻ, bây giờ nhìn thấy, còn trẻ hơn sơ với tưởng tượng của tôi. Lời đầu tiên cho tôi giới thiệu một chút, tôi là Triệu Nho, là trợ lý riêng của ngài tổng thống, sau này cùng làm việc với nhau, hy họng Đào quản gia chiếu cố nhiều hơn.” Triệu Nho vẻ mặt thân sĩ nhìn Đào Du Du rồi giới thiệu về mình.

“Trợ lý Triệu! ngài quá khách sáo rồi, phải thỉnh ngài chiếu cố nhiều hơn mới đúng. Ở phương diện nghiệp vụ chỗ Tổng thống, ngài là tiền bối, sau này còn rất nhiều điều cần phải học hỏi, hy vọng trợ lý Triệu có thể chỉ giáo nhiều hơn.” Đối với lễ độ của Triệu Nho, cô rất khiêm tốn trả lời.

“Không nghĩ tới cô thích ứng công việc còn nhanh hơn so với sự tưởng tượng của tôi.” Ngay lúc hai người đang nói chuyện, có một giọng nói quen thuộc truyền đến từ cửa, Đào Du Du không cần xoay người cũng biết là tên khốn Vũ Văn Vĩ Thần đê tiện vô sỉ lấy oán trả ơn đối với ân nhân của mình.

Tuy biết là anh ta, nhưng Đào Du Du lại bị thân phận địa vị ngăn trở, cũng không dám công khai biểu hiện bất mãn đối với anh ta, cứ xem như không có anh ta, vì vậy rất lễ độ quay đầu lại cúi đầu cung kính nói với anh: “Phải, ngài Tổng thống, rất vinh hạnh làm việc vì ngài.”

“Trước là vinh hạnh, có lẽ sau vài ngày cô cảm thấy đó là bất hạnh.” Khóe miệng anh hơi giương lên, cười một cách quỷ dị. Tiện thể ném áo khoác vừa mới cởi ra lên đầu Đào Du Du.

Cô lập tức đưa tay nhận lấy, trong lòng nhất thời hơi tức giận.

Đây thật là ngài Tổng thống sao?

Sao cái “đức hạnh” này lại được làm tổng thống. Rõ ràng đây là một tên con ông cháu cha.

Đem một đất nước giao vào tay người này, thật đúng là bất hạnh.

Trong lòng oán thầm, nhưng trên mặt cô lại có biểu hiện khiêm tốn, một bộ dáng nhúng nhường, mặc cho người nhào nặn.

“Lúc trên máy bay tôi muốn cô học hỏi rõ quy củ của phủ Tổng thống và các sở thích của tôi, thời gian của cô không có nhiều, lúc hạ cánh cũng là lúc nhận cương vị luôn, cô hẳn là đã biết nếu không đảm đương được chức vị này, tôi giữ cô lại cũng chẳng có tác dụng gì, cô biết được hậu quả rồi đấy.” Vũ Văn Vĩ Thần vừa nói, vừa đem cà vạt trên tay ném vào trong tay Đào Du

Du, rồi đến áo lót, quần…

Đợi đến khi hắn cởi đến bít tất, Đào Du Du cuối cùng cũng ý thức được, ngài Tổng thống đây đang thay quần áo, lập tức ôm quần áo chạy ra ngoài, đặt lên sô pha ngoài phòng khách.

Vũ Văn Vĩ Thần nhìn thấy bóng lưng chạy trốn của cô, bỗng nhiên nở nụ cười.

Chương 20: Mới Đến Phủ Tổng Thống

Trời nhá nhem tối ngày hôm đó, lúc Đào Du Du theo Vũ Văn Vĩ Thần từ trên máy bay riêng đi xuống, cũng là lúc cô đứng trên quê hương Thương Quốc của mình, trong lòng cô do dự một hồi, đối với tương lai phía trước lại rất mờ mịt.

Bắt đầu từ sân bay quốc tế, một hàng xe sang trọng từ từ chạy đến phủ Tổng thống.

Đào Du Du làm quản gia, được sắp xếp ngồi ở chiếc xe phía sau Vũ Văn Vĩ Thần.

Khi xe chạy xuyên qua hai bên đường cô từng quen thuộc, từng hình ảnh cuộc sống trong thành phố này hiện lên trước mắt cô.

Nếu như cha cô còn sống, không biết sẽ thế nào?

Đến bây giờ, hung thủ năm đó ám sát ba cô vẫn chưa bị đem ra công lý, nếu có cơ hội, cô sẽ đem tên hung thủ cầm thú kia đưa lên đoạn đầu đài.

Xe chạy hơn nửa tiếng cuối cùng cũng đến phủ Tổng thống.

Trên cánh cửa sắt hoa lệ đẹp đẽ điêu khắc hình sư tử đồng biểu trưng cho sự uy nghiêm, từ ngoài cổng có một con đường lớn dẫn vào tòa thành trước mặt, hai bên đường trồng những hàng cây xanh thẳng tắp cao vút đến tận trời, khiến cho con đường trước mặt rợp bóng cây xanh.

Xe chậm rãi tiến vào phủ Tổng thống, đi qua đường lớn, vòng qua một bồn phun nước, cuối cùng dừng lại trước một tòa nhà lớn.

Lúc này tại căn phòng ngoài đã có hai hàng người hầu xếp ở hai bên nghênh đón Vũ Văn Vĩ Thần đại giá.

Khi Đào Du Du xuống xe, bất chợt bị hấp dẫn bởi hình ảnh tòa thành từng thấy trên TV, cô đưa mắt nhìn quanh bốn phía, bị thiết kế khoáng đạt sâu sắc của phủ Tổng thống thu hút.

Vũ Văn Vĩ Thần xuống xe trực tiếp đi thẳng vào phòng trong, khi đi vào cửa được một lúc, phát hiện bên cạnh thiếu mất một người, quay đầu nhìn về phía cửa, chỉ thấy Đào Du Du giống như khách tham quan đang nhìn ngắm toàn khu nhà.

“Cô đang lo là đêm nay sẽ bị đuổi khỏi đây sao?” Anh nhìn cô, giọng điệu có chút buồn cười hỏi.

“Hả? Cái gì?” Đào Du Du trong lúc nhất thời không phản ứng kịp, có chút sửng sốt.

Vũ Văn Vĩ Thần không thèm nói lại với cô, xoay người, tiếp tục đi vào phòng trong.

Đào Du Du lập tức phản ứng lại ý tứ câu nói của anh, nhất thời mặt đầy hắc tuyến, vội buông suy nghĩ khẩn trương bước nhanh vào nhà.

Sau khi bước vào phòng tiếp khách, Vũ Văn Vĩ Thần cởi áo khoác ném qua chỗ Đào Du Du, sau đó chỉ vào người đàn ông trung niên bên cạnh nói: ”Vị này là Dương quản gia, sau này cô cần thay thế ông ấy, ông ấy sẽ hướng dẫn cô những điều cần chú ý ở phủ tổng thống, cho cô thời gian ba ngày, ba ngày sau tôi hy vọng cô có thể tự đảm đương công việc.”

“Xin chào, Đào quản gia, rất hân hạnh có thể cùng làm việc với cô.” Dương quản gia đợi Vũ Văn Vĩ Thần nói xong mỉm cười chào cô.

“Xin chào, sau này mong được chú chiếu cố nhiều hơn.” Đào Du Du lập tức tươi cười chào hỏi ông, xong lại cúi đầu nhìn áo khoác Vũ Văn Vĩ Thần vừa ném ra trên tay cô, sau đó hỏi, “Xin hỏi, cái này mang đến phòng giặt sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK