Mục lục
Tổng tài ngược thê: Yêu không lối thoát – Hoắc Anh Tuấn – Đường Hoa Nguyệt (Truyện Full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 185: Hàn Nhạc bị bắt

“Đây là những sai lâm do Hàn Nhạc phạm tội còn lưu lại. Cô chỉ cần lần theo hai manh mối này để điều tra cũng đủ để tống ông ta vào tù rồi. Đến lúc đó, cảnh sát sẽ biết có phải hay không công ty của bố cô đã từng động tay động chân mà trả lại công đạo cho ông ta”

Đường Hoa Nguyệt lạnh lùng nghiêm mặt cầm lấy hai tờ giấy kia, đọc kỹ rồi vò nát lại trong lòng bàn tay sau đó cô ngẩng đầu hỏi bằng giọng châm chọc: “Tổng giám đốc Hoäc, anh đang chơi trò vì đại nghĩa không quản tới người thân với tôi đó hả? Sao nào, nhà họ Hàn không còn giá trị lợi dụng với anh nữa nên anh liền kéo tôi đến đây để thuận nước đẩy thuyền phải không?”

“Đường Hoa Nguyệt, cô có thể thu bớt gai trên người cô lại được không? Lần trước cô cố ý nói cho tôi biết cô điều tra Hàn Nhạc, chính là muốn tôi cũng sẽ đi điều tra. Bây giờ quả thực tôi đã tra ra được chứng cứ rồi hai tay dâng lên cho cô mà cô còn chưa hài lòng là sao?”

“Hài lòng sao? Chẳng qua nhà họ Hàn với nhà họ Hoắc các người cũng chỉ là cá mè một lứa mà thôi. Cho dù cuối cùng điều tra ra manh mối đúng là ông ta đã hại bố của tôi thì sao tôi có thể biết được có phải ông ta đã nhận chỉ thị của nhà họ Hoắc mấy người hay không chứ?”

Hoắc Anh Tuấn đưa tay bóp trán: “Cô cứ việc mạnh tay đi điều tra. Nếu thật sự có thể điều tra ra tôi có quan hệ với người họ Hàn này thì lúc đó tùy cô xử lý”

Đường Hoa Nguyệt cười đầy giễu cợt: “Trò đùa này không vui chút nào, xử lý một kẻ cặn bã thì có gì mà vui chứ?”

Hoắc Anh Tuấn cắn chặt quai hàm, yết hầu của anh lên lên xuống xuống như là anh đang cực kỳ kiềm chế: “Đường Hoa Nguyệt, sao cô lại nói chuyện khó nghe như vậy chứ?

Thật sự cô không còn lưu lại một chút tình cảm nào hay sao?”

“Tôi còn có nhiều câu khó nghe hơn.

Chẳng hạn như “Anh khiến tôi chán ngấy rồi, tôi muốn tự tay giết chết anh, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh và vân vân. Tôi không biết anh muốn nghe câu nói nào?”

Khuôn mặt của Hoäc Anh Tuấn lập tức xanh rồi lại đỏ, anh biết những lời này là do anh đã từng nói với Đường Hoa Nguyệt Đường Hoa Nguyệt tức giận nở một nụ cười: “Vậy bây giờ, anh có thể ra khỏi nhà tôi được rồi chứ, tổng giám đốc Hoắc?”

Hoäc Anh Tuấn thở dài gật đầu, thật sự không biết phải nói gì nữa: “Vậy cô và Thi Tịnh giữ gìn sức khỏe, có thời gian tôi sẽ lại tới..

Đường Hoa Nguyệt không còn kiên nhẫn để anh ở lại thêm một giây phút nào nữa nên cô đóng sầm cánh cửa trước mặt anh một cái “rầm”.

Thi Tịnh đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Đường Hoa Nguyệt đi vào rồi ánh mắt đảo qua phía sau, lại thấy Hoäc Anh Tuấn không vào theo nữa nên cô bé không nói gì mà lại cúi đầu chơi đồ chơi của chính mình.

Sau khi bị Hoặc Anh Tuấn làm phiền như vậy thì Đường Hoa Nguyệt hơi đau đầu, cô không nói gì liền quay lại phòng sách và lập tức thông báo cho Tần Dương lần theo manh mối mà Hoắc Anh Tuấn đưa cho cô để điều tra.

Mặc dù Đường Hoa Nguyệt vẫn cảm thấy việc bố cô bị vu oan hãm hại và bị phá sản là có liên quan nhà họ Hoắc nhưng cô lại tin chắc rằng những thứ mà Hoắc Anh Tuấn đưa cho cô hôm nay đều có ích.

Tân Dương làm việc cực kỳ hiệu quả.

Nếu Hoäc Anh Tuấn đã đưa đến tận cửa cho cô những manh mối quan trọng nhất thì Đường Hoa Nguyệt sẽ không dễ dàng tha thứ cho Hàn Nhạc tiếp tục nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật được.

Ngay sau đó, một đống tài liệu chỉ tiết về việc “cựu giám đốc tài chính Đường Khuyết thủ công quỹ, hối lộ và các tội phạm kinh tế khác” đã được gửi đến cửa viện kiểm sát. Trong đó còn có tất cả các dấu vết về việc Hàn Nhạc đã đổi tên thành Lưu Đình Vân Đồng thời, Đường Hoa Nguyệt cũng trình báo với cơ quan công an rằng Hàn Nhạc đã giả mạo con dấu của công ty khoa học và kỹ thuật công nghệ Đường Khuyết để ký nhiều hợp đồng dưới danh nghĩa đối ngoại và cũng lợi dụng điều này để hãm hại Đường Hữu Thiện đã trốn thuế.

Cảnh sát đã phối hợp lập hồ sơ để điều tra và tìm thấy một số lượng lớn vàng miếng và ngọc bích trong căn hầm cạnh nơi ở hiện tại của Lưu Đình Vân.

Cuối cùng, vào một ngày giữa mùa đông khi mà gió bắc ảm đạm rét buốt thổi qua thì Hàn Nhạc đã bị bắt và bị giam tại trại giam số một ở Hà Nội.

Cuối cùng Đường Hoa Nguyệt cũng có thể tận mắt chứng kiến lớp mặt nạ đạo đức giả bị xé rách trên gương mặt giả nhân giả nghĩa của “chú Hàn” qua song sắt của nhà giam.

Hàn Nhạc trước đây là kẻ quần là áo lượt ngồi mát ăn bát vàng mà giờ đây sau bao ngày tháng vất vả trong trại tạm giam khiến ông ta sụt cân nhanh chóng, hai gò má hóp lại và đôi mắt xám xịt.

“Hàn Nhạc, bây giờ ông còn muốn ngụy biện điều gì nữa không? Trước mặt tôi thì ông có thể mạnh miệng nhưng khi ra tòa thì thẩm phán sẽ không nghe những lời nói vô nghĩa của ông nữa đâu” Đường Hoa Nguyệt nhìn ông ta chằm chằm cười mà như không cười. Cô hận tên cặn bã này đã nhận bao nhiêu lợi lộc từ bố cô, vậy mà ông ta lại có lòng dạ độc ác đến mức hắt một chậu nước bẩn lớn như vậy vào bố cô.

Hàn Nhạc chỉ lẩm bẩm không thành tiếng ở trong cổ họng mà không hề ngẩng đầu nhìn cô Đường Hoa Nguyệt cười khẩy nói: “Hàn Diệc Phong, một du học sinh ở Đại học New York là con trai của ông phải không? Lúc trước ông mai danh ẩn tích không chỉ vì riêng bản thân ông mà còn vì sợ rằng sẽ ảnh hưởng đến đứa con trai tài giỏi của ông nữa đúng không?”

Nghe thấy tên con trai, đột nhiên Hàn Nhạc ngẩng đầu và dường như trong mắt ông ta lóe ra hai tia sáng.

“Ông không cần phải nhìn tôi như vậy, tôi vẫn chưa làm gì anh ta đâu. Có điều nếu ông cứ tiếp tục nói dối một cách trắng trợn như vậy nữa thì tôi e là không hay rồi. Chắc ông cũng không muốn tiền đồ sáng lạn của của một thanh niên đang ở tuổi thanh xuân rực rỡ nhất của cuộc đời sẽ bị chôn vùi theo người bố phạm tội chứ?”

Khuôn mặt Hàn Nhạc dần hiện lên vẻ đau khổ, Đường Hoa Nguyệt nhíu mày nói tiếp: “Con trai của ông từ nhỏ đã ốm yếu, nếu tôi nhớ không lầm thì bố tôi đã giúp đỡ ông rất nhiều lần trong việc thay thận cho con trai của ông có phải không?”

Đường Hoa Nguyệt vỗ mạnh lên mặt bàn: “Thế mà ông lại vong ơn bội nghĩa như vậy với bố của tôi sao? Có một điều tôi không thể hiểu được, đó là nếu nhà họ.

Đường bị sụp đổ thì điều đó có lợi ích gì đối với ông chứ? Nếu bố của tôi vẫn chưa xảy ra chuyện thì bây giờ nói không chừng ông vẫn là CEO quyền cao chức trọng của công ty. Có điều ông hãy xem lại bộ dạng hiện giờ của ông đi, đã thảm hại đến mức này rồi mà vẫn còn muốn che giấu hung thủ thật sự ở phía sau sao? Chỉ bằng ông hãy nói cho tôi biết là rốt cuộc ai đã sai khiến ông?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK