Mục lục
Tổng tài ngược thê: Yêu không lối thoát – Hoắc Anh Tuấn – Đường Hoa Nguyệt (Truyện Full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 117: Để xem anh ta có khả năng đó hay không

Lục Xuyên Mạn đặt tài liệu ở trên bàn, thằng nhãi này đã xảy ra chuyện gì?

Anh ta giương mắt nhìn về phía người giúp việc, từ trước đến nay tính tình của Lục Xuyên Mạn luôn không ổn định, da đầu của người giúp việc bị ánh mắt của anh ta làm cho tê dại.

“Trong giờ cơm trưa, hãy quan sát thằng bé thật kỹ.”

Đêm đó, khi người giúp việc đón Lục Bạch Ngôn về nhà thì Lục Mạn Xuyên đang ở trong phòng làm việc để nghe trợ lý báo cáo công việc.

“Tổng giám đốc Lục, người của chúng ta đã bàn bạc với công ty Tân Á rất nhiều lân, nhưng đối phương đều tỏ vẻ không muốn hợp tác với chúng ta một cách rất rõ ràng. Thế nhưng tôi đã điều tra hướng đi gần đây nhất của bọn họ ở trên thị trường, bọn họ đã đạt thành mối quan hệ hợp tác chiến lược với rất nhiều xí nghiệp, trong đó có một vài công ty có đanh tiếng thua xa chúng ta…

Anh xem, chúng ta vẫn phải tiếp tục bàn bạc với công ty Tân Á sao?”

Đôi mắt của Lục Xuyên Mạn híp lại, ngón tay của anh ta gõ bàn một cái: “Có chút thú vị đó… Để tôi suy nghĩ lại một chút.”

Anh ta liếc nhìn đồng hồ đeo tay, sau đó vẫy tay bảo trợ lý ra ngoài.

Trợ lý gật đầu rời đi, khi mở cửa ra thì người phụ trách việc ăn mặc và đi lại cho Lục Bạch Ngôn đã đứng ở bên ngoài.

Người giúp việc cúi đầu khom lưng và đi vào, đưa ảnh chụp trong điện thoại di động của mình cho Lục Xuyên Mạn xem: “Ông chủ, buổi trưa cậu chủ dùng cơm trưa với một cô bé, chuyện này đã liên tục diễn ra trong mấy ngày, mỗi ngày cô bé ấy đều đưa phân nửa phần cơm của mình cho cậu chủ, cho nên.. “

Vẻ mặt của Lục Xuyên Mạn cứng đờ khi nhìn đến cô gái nhỏ ở trong hình, sau đó nụ cười trên mặt anh ta càng ngày càng sâu.

Anh ta nhìn khuôn mặt của Vân Thư giống Đường Hoa Nguyệt y như đúc, anh ta tinh ý nhận ra cái gì đó… Đây không phải là trùng hợp sao?

Anh ta chống tay lên cằm và cười một tiếng, thì ra là thế.

Người giúp việc bị dáng vẻ của anh ta hù cho chết khiếp, cũng không dám thở mạnh, sau khi cười xong thì Lục Xuyên Mạn mới mở miệng: “Chuyện này bà làm rất tốt, sẽ có phân thưởng. Bà đi gọi cậu chủ tới đây đi”

Lục Bạch Ngôn không biết tại sao bố đột nhiên lại muốn gặp mình, bình thường cứ cách nửa tháng thì cậu bé phải báo cáo tiến độ học tập với Lục Mạn Xuyên.

Cậu bé đi vào phòng làm việc của Lục Mạn Xuyên một cách thấp thỏm, khi cậu bé phát hiện vẻ mặt của bố dịu dàng hơn trước đây rất nhiều thì cũng tạm thời yên tâm.

Lục Xuyên Mạn vẫy vẫy tay gọi cậu bé qua bên cạnh mình, Lục Bạch Ngôn ngại ngùng đi tới, cậu bé bị bố của mình sờ sờ đầu, loại động tác dịu dàng này rất hiếm khi xuất hiện giữa hai bố con, Lục Bạch Ngôn kinh ngạc ngẩng đầu lên.

“Thành tích trong học kỳ này của con khá tốt, thây giáo cố ý gọi điện thoại cho bố để tuyên dương con. Nói cho bố biết con muốn bố thưởng cho con cái gì nào?”

Lục Bạch Ngôn ngây ngẩn cả người, một lát lại xấu hổ trả lời: “Đây, đây đều là việc con phải làm, con không muốn thưởng thứ gì cả…”

Lục Xuyên Mạn nhìn cậu bé và nở một nụ cười, anh ta hỏi thăm cậu bé một cách bất ngờ mà không kịp đề phòng: ‘Bố còn nghe nói gần đây con không còn cô đơn như trước nữa, con còn quen được một bạn mới, là một cô em gái ở nhà trẻ… Khi bố nghe được tin-tức này thì thực sự rất vui vẻ.”

Mặt của Lục Bạch Ngôn đỏ lên, từ trước tới giờ bố chưa từng nói như vậy với cậu bé! Cậu bé biết thầy cô ở trường dùng rất nhiều cách để lấy lòng bố mình, bọn họ hận không thể báo cáo tất cả tình huống mỗi ngày của cậu bé cho bố của cậu bé biết, cho nên chuyện cậu bé nói chuyện trời đất với em Vân Thư ở trường học bị bố biết cũng là chuyện bình thường.

Nghĩ đến em Vân Thư, lại không thể tránh đến việc nghĩ đến Đường Hoa Nguyệt.

Lục Bạch Ngôn nhéo nhéo ngón tay của mình, cậu bé đã hứa với mẹ là sẽ không để cho bố biết em trai và em gái cũng học ở ngôi trường này… Cậu bé chột dạ nhìn vẻ mặt của bố, bố sẽ không biết chuyện này đấy chứ?

“Làm sao vậy?” Lục Xuyên Mạn cười hỏi.

“Em gái nhỏ kia… Chỉ là con, có một lần con thấy có một đám bạn nhỏ ăn hiếp em ấy, con…

Giúp em ấy dạy dỗ mấy đứa nhỏ kia, sau đó chúng con mới quen biết!”

“Ừ, cho dù con có kết bạn với ai thì bố đều sẽ ủng hộ con.”

Lục Bạch Ngôn thấy Lục Xuyên Mạn không hề nghi ngờ gì thì mới hoàn toàn yên tâm.

Lục Bạch Ngôn rời đi, Lục Mạn Xuyên nhìn chăm chú một cây bút máy đặt ở trên bàn, vẻ mặt của anh ta tối tăm, cũng không có ai biết anh ta đang suy nghĩ cái gì.

Qua một lát, cuối cùng anh ta cũng lấy điện thoại di động ra và bấm một dãy số như thể đã xác định.

“Xin chào.”

Đã lâu không nghe được giọng nói của Đường Hoa Nguyệt, Lục Xuyên Mạn cảm giác lỗ chân lông của toàn thân đều thả lỏng một cách thoải mái, anh ta im lặng trong chốc lát rồi mới mở miệng: “Hoa Nguyệt, đã lâu không gặp.”

Đường Hoa Nguyệt ngừng hô hấp trong chốc lát, dù cho năm năm đã trôi qua thì cô cũng có thể nhận ra giọng nói của tên biến thái này chỉ trong nửa giây.

Cô đứng bật dậy khỏi ghế sa lon, đi tới cửa sổ sát sàn với vẻ mặt lạnh lùng, nói: “Có chuyện gì sao?”

Tiếng cười của Lục Xuyên Mạn truyền đến tai của cô, khiến cả người cô nổi da gà.

“Ngày hôm qua tôi phát hiện một chuyện rất thú vị, Hoa Nguyệt, em có muốn nghe hay không?”

Đường Hoa Nguyệt cười một tiếng: “Lục Xuyên Mạn, tôi không có thời gian để lãng phí cho một người như anh, có việc gì thì cứ nói thẳng”

“Trời ạ… Lâu như vậy không gặp em, sao Hoa Nguyệt lại trở nên không dịu dàng như vậy?

Nhưng cũng không sao, dáng vẻ gì của em tôi cũng thích.”

“Cút đi!”

Đường Hoa Nguyệt định cúp điện thoại nhưng lại bị Lục Xuyên Mạn ngăn cản: “Em đoán xem tôi đã nhìn thấy người nào ở trường học?

Một cô bé bốn tuổi… Trời ạ, vẻ ngoài của cô bé giống hệt một người quen cũ.”

Lục Xuyên Mạn dừng lại vừa phải, Đường Hoa Nguyệt cắn chặt răng, thủ tục chuyển trường còn chưa hoàn thành, Lục Xuyên Mạn phát hiện còn nhanh hơn cô tưởng tượng!

Lục Xuyên Mạn nghe thấy cô lộ ra tiếng thở hổn hển, anh ta tiếp tục nói: “Nếu như em đồng ý gặp tôi thì tôi đảm bảo sẽ không làm gì đứa bé kia”

Trong nháy mắt, ngón tay của Đường Hoa Nguyệt siết chặt điện thoại di động, cô lạnh lùng cười, nói: “Trời ạ, tổng giám đốc Lục còn tưởng rằng bây giờ vẫn còn là năm năm trước hay sao?

Anh thật sự cho rằng anh có thể uy hiếp tôi sao?”

Anh ta muốn động đến con của cô thì cũng phải xem anh ta có khả năng đó hay không!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK