Mục lục
Mua Vợ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mua vợ CHƯƠNG 180: TUYỆT VỌNG RỜI ĐI

Sáng sớm, cô gái qua đêm cùng Nam Cung Phong từ trong phòng đi ra, Đường Huyên đã chờ sẵn ngoài cửa từ lâu, hai mắt cô ta phun lửa vọt tới trước mặt Nam Cung Phong, dương tay lên nghiến răng nói: “Anh quá đáng lắm!”

Nam Cung Phong đưa tay chộp lấy cổ tay cô ta giữa không trung, lạnh lùng nói: “Không chịu được thì đi đi, không chịu được như vậy sau này sẽ càng không chịu được.”

“Anh muốn dùng phép khích tướng ép tôi đi, tôi cứ không đi, tôi cho anh biết, anh có mang mười người phụ nữ về ngủ tôi cũng tuyệt đối không đi!”

Nam Cung Phong cười lạnh trào phúng: “Biết cô sẽ không đi, nếu không sao có thể đúng với câu ngạn ngữ: kẻ đê tiện là vô địch?”

Người phụ nữ bên cạnh anh cười phụt thành tiếng, thỏ thẻ nói: “Sếp Phong, anh thật xấu.”

Hai người kề vai đi xuống, nhìn bóng lưng thân mật của bọn họ, Đường Huyên lại điên cuồng gào lên, kế hoạch trong lòng vốn dĩ hoàn hảo bắt đầu bị tan vỡ.

Liền một tuần không gọi được cho Âu Dương Vân, Lâm Ái cảm thấy có chút kỳ quái, hôm nay cuối cùng cô ấy cũng không yên lòng, sau khi tan làm liền chạy tới dinh thự Bạch Vân.

Vệ sĩ thông báo xong liền đưa cô vào phòng khách, trên ghế sofa của phòng khách, bà Nam Cung đứng dậy nhiệt tình nói chuyện với cô ấy: “Cô Lâm, mời ngồi.”

Lâm Ái ngồi trên ghế sofa, người làm bưng một chén trà nóng ra, cô ấy khẽ gật đầu nói: “Cảm ơn.”

Ánh mắt nhìn quanh một vòng, cô nhỏ giọng hỏi: “Thưa dì, Tiểu Vân không ở nhà sao?”

Ánh mắt bà Nam Cung có chút mất tự nhiên, trầm ngâm một lúc mới khổ sở trả lời: “Tiểu Vân đi rồi, rời khỏi nhà chúng ta rồi.”

Lâm Ái run tay một cái làm đổ trà nóng ra trên đùi, cô ấy bất chấp bỏng rát, kinh ngạc hỏi: “Đi? Đi đâu?”

“Con bé ly hôn với con trai tôi rồi, đi đâu tôi cũng không biết.”

Ly hôn… Trong đầu Lâm Ái choáng váng một trận: “Dì à, dì đang nói đùa sao?”

“Tôi không nói đùa.”

Trong mắt bà Nam Cung ướt át, giọng nói cũng nghẹn ngào: “Là nhà Nam Cung chúng tôi có lỗi với con bé, nó đi rất đau lòng.”

“Xảy ra chuyện gì?”

Tim Lâm Ái đột nhiên như bị thứ gì chặn lại, khó chịu muốn chết.

“Chuyện là như vậy…”

Bà Nam Cung bắt đầu kể một mạch chuyện đã xảy ra.

Từ lúc ra khỏi dinh thự Bạch Vân, cả người Lâm Ái như mất hồn, không thể tin được ả đê tiện Đường Huyên kia lại mang thai con của Nam Cung Phong, lại càng không tin được Âu Dương Vân đã thật sự ly hôn với Nam Cung Phong.

Thất thần về đến nhà thì không nhịn được nữa mà òa khóc lên, Tiểu Vân đáng thương, chắc là lúc cô đi tuyệt vọng và bi thương lắm.

Vì sao? Vì sao lâu như vậy, xảy ra chuyện này mà cô chưa từng nói với cô ấy, một mình im lặng chịu đựng…

Lâm Ái nghĩ đến thời gian tuyệt vọng trước khi Âu Dương Vân rời đi, không thể ngăn nổi nước mắt, cô ấy thân là người bạn tốt nhất của cô nhưng lại không hề biết cô đã chịu đựng nhiều như vậy, cô ấy rất áy náy, vô cùng áy náy.

Càng nghĩ càng thấy đau lòng, cha mẹ mình ở nước ngoài xa xôi, chỉ có một người bạn tốt là Âu Dương Vân, bây giờ ngay cả người bạn này cũng chẳng biết đi đâu, cô ấy đột nhiên cảm thấy rất cô độc.

Cảm giác đó giống như tim bị móc mất vậy.

Giang Hựu Nam về đến nhà đúng lúc thấy Lâm Ái đang đau lòng khóc, anh ta kinh ngạc đi tới hỏi: “Sao vậy?”

Lâm Ái ngước gương mặt đầy nước mắt lên, nhìn anh chăm chăm, không nói nổi một câu.

“Rốt cuộc làm sao?”

Giang Hựu Nam vô cùng sốt sắng, chân mày nhíu lại, giống như đoán được điều gì: “Không phải mẹ lại đến gây phiền phức cho em đấy chứ?”

Lâm Ái hít mũi một cái, lắc đầu: “Không phải.”

“Vậy thì làm sao?”

“Là… Tiểu Vân đi rồi, rời khỏi Nam Cung Phong rồi, không biết đã đi đâu.”

Vẻ mặt Giang Hựu Nam chợt cứng đờ, cho dù đã kết hôn với Lâm Ái mấy tháng nhưng nghe tới tên Âu Dương Vân tim anh vẫn có chút run rẩy.

“Đường Huyên mang thai con của Nam Cung Phong, Tiểu Vân nản lòng tuyệt vọng rời đi…”

Lâm Ái lại òa khóc lên.

Giang Hựu Nam đột nhiên đứng dậy xoay người ra khỏi nhà, chạy trong bóng đêm mịt mờ.

Lâm Ái giật mình đuổi theo.

Cô chặn một chiếc taxi lại bám theo xe của Giang Hựu Nam, xe dừng ở dinh thự Bạch Vân, trong lòng Lâm Ái nhói đau một cái.

Giang Hựu Nam nói với vệ sĩ: “Bảo Nam Cung Phong ra đây, lập tức ra đây cho tôi.”

Một lúc sau Nam Cung Phong đi ra, gương mặt anh dưới ánh trăng như một lưỡi dao, sắc bén lạnh lùng, khiến người ta lướt mắt cũng cảm thấy run sợ.

“Chuyện gì?”

Bụp một tiếng, Giang Hựu Nam không nói gì mà ra tay trước, hung hăng đấm cho Nam Cung Phong một cú.

“Tôi đã sớm nói với anh rồi, nếu không cho Âu Dương Vân được hạnh phúc thì buông tay sớm đi, nhưng anh cứ sống chết giữ lấy cô ấy không buông, kết quả bây giờ lại giày vò cô ấy mình đầy thương tích, tuyệt vọng mà rời đi, anh có phải là đàn ông hay không!”

Bụp, lại một đám nữa, Nam Cung Phong bị đánh ngã trên mặt đất, mấy vệ sĩ nhanh chóng chạy tới, lại bị anh phất tay lui lại: “Không phải chuyện của các anh.”

Anh lau vết máu ở khóe miệng, tung một cú thật mạnh vào anh ta, lạnh lùng nói: “Cho đến bây giờ anh vẫn chưa hết hy vọng với Âu Dương Vân đúng không? Vậy thì anh là loại đàn ông gì? Ăn trong bát mong trong nồi?”

Tim Lâm Ái lại đau đớn, Giang Hựu Nam kích động như vậy cô ấy chưa từng thấy ở nhà, cũng chỉ có khi đối mặt với chuyện của Âu Dương Vân cô ấy mới có thể thấy được gương mặt chân thực của Giang Hựu Nam.

Hai người đàn ông đánh qua đánh lại, mãi đến khi cả hai đều kiệt sức mới trùng hợp được ông Nam Cung ngăn lại.

Giang Hựu Nam thất hồn lạc phách về đến nhà, Lâm Ái vẫn đi theo sau anh, sau khi về đến nhà cô không hỏi gì cả, im lặng lấy hộp thuốc lau vết thương trên mặt cho anh ta.

Lau xong vết thương cô liền vào phòng ngủ, Giang Hựu Nam ngồi ngoài phòng khách thật lâu, lúc trở về phòng ngủ đã rất khuya, Lâm Ái nhắm mắt lại, cô ấy vẫn chưa ngủ, chỉ là giả vờ ngủ thôi.

Đêm khuya, Giang Hựu Nam gọi tên Âu Dương Vân rồi bật dậy khỏi giấc mơ, anh ta trở mình ngồi dậy, trên trán đầm đìa mồ hôi lạnh, anh mơ thấy Âu Dương Vân gặp nguy hiểm, tim như ngừng đập, bật đèn ngủ dậy lúc định ra ngoài hút điếu thuốc lại kinh ngạc phát hiện Lâm Ái đang mở mắt nhìn anh.

“Làm em tỉnh sao?”

Anh ta áy náy nói.

Lâm Ái mặt không đổi sắc ngồi dậy, ung dung nói: “Không.”

“Vậy sao lại tỉnh?”

“Vẫn chưa ngủ.”

Ánh mắt Giang Hựu Nam hiện lên một tia mất tự nhiên: “Muốn uống nước không? Anh rót cho em một lỳ.”

“Không cầu đâu.” Lâm Ái cố nén chua xót trong lòng, buồn bã nói: “Anh mơ thấy Tiểu Vân đúng không?”

Giang Hựu Nam không nói gì, cô lại nói: “Thực ra không phải tối nay em mới nghe thấy anh gọi tên cậu ấy, đã nhiều lần rồi, chỉ là em không nói mà thôi.”

Cô vén chăn lên xuống giường, đi tới trước mặt anh, tháo chiếc nhẫn trên tay nhét vào tay anh ta: “Em biết anh không có tình yêu nam nữ với em, cũng biết anh vẫn chưa quên Âu Dương Vân, vốn cho rằng chúng ta kết hôn xong cứ giả vờ hồ đồ như vậy cũng được, nhưng bây giờ xem ra đã không giả vờ nổi nữa rồi, anh lo cho Tiểu Vân thì đi tìm cậu ấy đi, bây giờ cậu ấy đã ly hôn rồi, chính là lúc cần anh an ủi, có lẽ sự xuất hiện của anh sẽ khiến hai người tiến tới với nhau, cô ấy là bạn tốt của em, em sẽ không hận hai người, em chỉ chúc phúc cho hai người, mong hai người hạnh phúc.”

Nói xong cô xoay người đi ra ngoài.

Giang Hựu Nam sửng sốt hồi lâu cất bước đuổi theo, ở lối đi bộ cách nhà không xa, kéo Lâm Ái đang cúi đầu khóc thầm lại: “Uống lộn thuốc sao? Nói những lời không nên nói đó?”

Lâm Ái giằng khỏi tay anh ta, giọng mũi đặc khịt nói: “Đó là nói những lời từ đáy lòng anh, không phải lời không nên nói.”

“Anh và em đã kết hôn rồi, bây giờ trên phương diện pháp luật em là vợ anh, anh sẽ có trách nhiệm với em!”

“Em không cần một người chồng ngủ bên cạnh em nhưng lại gọi tên người phụ nữ khác!”

Lâm Ái hung hăng lườm anh một cái, tiếp tục đi về phía trước, đây là lần đầu tiên Giang Hựu Nam thấy được sự mạnh mẽ của cô, không có cách nào khác đành hét lớn một tiếng: “Em tự đi về hay là để anh vác em về?”

Lâm Ái không để ý anh ta, anh ta liền chặn ngang lại vác cô trên vai, xoay người đi về, Lâm Ái sợ hãi hò hét: “Anh thả em ra! Thả em ra!”

Cô ra sức giãy dụa, cơ thể lắc lư trên vai Giang Hựu Nam.

“Hơn nửa đêm thế này, em nghĩ là anh sẽ tùy ý để em lượn lờ xung quanh đây sao? Không muốn để người khác cười nhạo thì mau ngậm miệng lại.”

“Ai da…”

Giang Hựu Nam vừa mới dứt lời đã bị Lâm Ái cắn mạnh một cái lên vai, anh đau nhức đặt cô ấy xuống, Lâm Ái vọt về phía lề đường đưa tay đón taxi, thật sự là hết cách, Giang Hựu Nam vọt tới trước mặt cô túm lấy gáy cô giữ lại, nhắm ngay môi cô hôn cuồng nhiệt, hai mắt Lâm Ái bỗng nhiên trợn lớn, đây còn là lần đầu tiên Giang Hựu Nam hôn cô ngang ngược như vậy, hôn cô đến mức gần như không thở được.

Lúc đầu Lâm Ái hoang mang, sau dần có chút say sưa, không kiềm hãm được đu ở cổ Giang Hựu Nam, đáp lại nụ hôn cuồng nhiệt của anh, anh không biết tại sao mình lại đột nhiên muốn hôn Lâm Ái, anh chỉ biết là anh không muốn để cô ấy cứ vậy mà rời khỏi…

Nóng bỏng mà triền miên hôn từ đường cái vào đến phòng, thực ra ngoài đêm tân hôn hai người có tiếp xúc cơ thể ra thì sau đó chưa từng tiếp xúc lần nào nữa.

Rất lâu sau đó trong chăn vẫn nhấp nhô như cũ, giường lớn vẫn còn rung chuyển, nhưng âm thanh của Lâm Ái lại nhỏ xuống, bởi vì người đàn ông đang hôn cô ấy, cầm lấy tay cô ấy đặt trên cơ thể vạm vỡ của mình…

Giờ khắc này Lâm Ái cảm thấy tâm hồn cô và Giang Hựu Nam như tương thông, cũng là lần đầu tiên cảm thấy quan hệ của cô ấy và Giang Hựu Nam tiến thêm một bước.

Cùng dưới một bầu trời, có người xích lại gần nhau, có người lại cách xa nhau.

Nam Cung Phong ngồi trong phòng sách, trên bàn làm việc đặt rượu vang làm say lòng người, anh cầm một bức ảnh chụp chung với Âu Dương Vân trong tay, đó là bức ảnh đầu tiên bọn họ chụp chung, cũng là bức ảnh cuối cùng.

Trong hình, người đẹp nở nụ cười trong sáng, giống như nước suối rót vào tim của anh, cô đi rồi, nhưng những ký ức liên quan đến cô vẫn trong tim anh.

Anh rót một ly rượu vang, đau lòng uống, đặt bức hình chụp chung duy nhất trong tay vào ngăn kéo, trong đó có một chồng ảnh của Âu Dương Vân anh sưu tầm.

Đều là chụp một mình cô, đa số đều tìm được từ trong căn phòng bí mật của cô, trong đó có mấy bức chụp lúc cô học đại học, ánh mắt tuổi trẻ dào dạt khiến người ta không dời mắt được, Nam Cung Phong nhìn Âu Dương Vân như vậy không khỏi có chút đau lòng, kể từ khi kết hôn cùng anh, trên mặt cô cũng rất ít khi có thể nhìn thấy nụ cười như vậy, rốt cuộc tình yêu của anh dành cho cô là một niềm hạnh phúc hay là một sự tổn thương?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK