“Nếu như có thể một mình xuống núi thì tối qua anh đã không lên rồi, muốn xuống thì cùng xuống, muốn đợi thì cùng đợi.”
“Vậy thì không được nói chuyện, kiên nhẫn đứng đợi là được rồi.”
Âu Dương Vân nhìn chằm chằm lên bầu trời, cô có một niềm tin vững chắc rằng cô nhất định sẽ nhìn thấy tuyết kim cương trong truyền thuyết.
Một buổi sáng nhanh chóng trôi qua, Nam Cung Phong chán chường hỏi: “Em không đói à?”
Âu Dương Vân lắc đầu với mẻ mất mát: “Không đói.”
“Không phải chứ, chưa nhìn thấy được thứ em muốn nhìn thấy mà đã thất vọng đến thế này rồi à?”
“Chúng ta về đi.”
Cô mệt mỏi cất bước đi xuống núi một cách máy móc. Không ai có thể hiểu nổi rằng, không chỉ cảm thấy mất mát mà cô còn thất vọng nhiều hơn. Bởi vì không nhìn thấy tuyết kim cương chứng tỏ rằng cô và Nam Cung Phong không thể bên nhau mãi mãi.
Điểm mấu chốt chính là, mặc dù đây chỉ là một truyền thuyết nhưng nó vẫn có thể trở thành một tín ngưỡng đẹp nhất trong lòng cô.
Nam Cung Tình Tình nhận được điện thoại thông báo đã tìm thấy chị dâu của anh mình. Lúc này, trái tim đang treo lơ lửng của cả nhà mới được gỡ xuống.
Cô suy nghĩ về những lời mà chị dâu mình đã nói hôm đó, một người phụ nữ có thể không cần biết làm gì cả, nhưng nhất định phải giỏi bếp núc, phải nắm được dạ dày của đàn ông thì mới giữ được trái tim anh ta. Vì vậy, cô bắt đầu hạ quyết tâm, ngày nào cũng thức dậy lúc năm giờ chỉ để người giúp việc dạy cô làm bữa sáng.
Học nấu bữa sáng được hai buổi, cô cảm thấy quá đơn giản nên cô bắt đầu học nấu bữa tối. Mới chỉ học một buổi, cô đã cảm thấy mình giỏi rồi. Sau đó, cô điên cuồng chạy đến nhà trọ của Quý Phong, mang theo một túi thức ăn lớn để chuẩn bị nấu cơm cho anh.
Nam Cung Tình Tình nhấn chuông với trái tim tràn đầy nhiệt huyết của thiếu nữ. Một lát sau, cửa được mở ra, người mở cửa là một cô gái rất xinh đẹp. Nam Cung Tình Tình ngẩn người rồi thật thà hỏi: “Chị là ai?”
“Cô tìm ai?”
Người phụ nữ giống hệt như chủ nhân của ngôi nhà, cô mặc quần áo đơn giản, trước người quấn một chiếc tạp dề. Đôi mắt mê người mở to nhìn chằm chằm cô gái ít hơn mấy tuổi đang đứng trước mặt mình.
“Anh Quý Phong đâu ạ?”
Tình Tình hỏi với vẻ mặt tái nhợt.
“Quý Phong à, Quý Phong đang tắm, có chuyện gì à?”
“Chị là gì của anh ấy?”
Nam Cung Tình Tình không kiên trì nổi nữa, bây giờ cô rất muốn giết người.
“Tôi là bạn gái của anh ấy, tôi tên là Dương Văn Lệ, còn cô thì sao?”
“Chị nói vớ vẩn! Tôi mới là bạn gái của anh Quý Phong!”
Tình Tình đột nhiên mất kiểm soát, cô đẩy cô ta một cái rồi ném hết toàn bộ đồ ăn vừa mua lên người cô ta.
Đúng lúc này, Quý Phong xuất hiện, anh nhanh chân xông tới chắn trước mặt, che chở cho Dương Văn Lệ, sau đó mới tức giận trách mắng: “Tình Tình, em làm gì thế? Sao lại bất lịch sự thế hả?”
“Quý Phong, anh nói cho em biết, chị ta đang lừa em đúng không?”
“Cô ấy lừa em cái gì?”
“Chị ta nói chị ta là bạn gái của anh, chị ta đang lừa em đúng không?”
Quý Phong hơi khó xử, anh thở dài một tiếng rồi nói: “Tình Tình, cô ấy không lừa em, bọn anh đã yêu nhau hai năm rồi.”
Hai năm, Nam Cung Tình Tình cảm thấy choáng váng, bỗng nhiên cô cảm thấy cô chính là kẻ ngốc nhất thế gian: “Không thể nào, tuyệt đối không thế…”
Cô lảo đảo lùi về phía sau, miệng liên tục lẩm bẩm: “Tuyệt đối không thể… Em không tin…”
“Tình Tình.”
Quý Phong tỏ ra buồn bã, anh bước lên định vỗ về cô, nhưng cô lại ra sức tránh né, sau đó lảo đảo chạy ra ngoài.
Trong lòng mỗi người thiếu nữ đều có một tòa lâu đài xinh đẹp. Trong tòa lâu đài đó là chàng hoàng tử mà mình yêu. Nhưng bỗng nhiên có một ngày, hoàng tử nói rằng: “Công chúa không phải là em.” Vậy phải làm sao? Có phải bỗng nhiên cảm thấy lâu đài của mình sụp đổ, bỗng nhiên cảm thấy giấc mơ của bản thân vỡ tan, bỗng nhiên cảm thấy đau lòng đến mức không thiết sống?
Bây giờ, Nam Cung Tình Tình cũng có tâm trạng y như thế. Cả thế giới ai cũng biết cô thích Quý Phong, cô cũng luôn cho rằng người mà anh yêu thương nhất cũng chỉ là mình. Nhưng chỉ trong nháy mắt, tất cả đã thay đổi, tòa lâu đài của cô hoàn toàn sụp đổ, giấc mộng của cô bị phá hủy, còn trái tim cô cũng vỡ tan theo.
“Tình Tình, em đứng lại, em đứng lại cho anh.”
Quý Phong đuổi theo, anh vươn tay níu cô lại rồi thở hổn hển: “Anh rất xin lỗi vì đã làm em buồn, nhưng bây giờ em còn nhỏ, chưa hiểu được chuyện tình cảm đâu, chờ… “
“Em nói rồi, em không còn nhỏ nữa, từ lúc bắt đầu hiểu chuyện, em đã thích anh rồi, anh không biết ư?”
Nam Cung Tình Tình vừa khóc vừa hỏi.
“Anh biết.”
“Nếu như đã biết thì tại sao anh còn giấu em qua lại với người phụ nữ khác? Lẽ nào anh chưa bao giờ thích em ư?”
Quý Phong do dự một lát, chuyện gì nên đến cũng sẽ đến, anh không nên giấu giếm cô nữa: “Tình Tình, anh thích em, nhưng không phải là kiểu thích giữa đàn ông và phụ nữ mà là tình anh em.”
Ba chữ ‘tình anh em’ giống như thể một quả bom làm nổ tung toàn bộ tương lai tốt đẹp mà Nam Cung Tình Tình đã tưởng tượng ra. Bảo cô làm sao có thể chấp nhận đây, người cô luôn thích, hơn nữa cô còn cho rằng người đó cũng thích mình lại chỉ xem cô như em gái.
“Quý Phong, anh lừa em đúng không? Không thể như thế được, tình cảm giữa chúng ta tốt đẹp như thế kia mà, sao anh chỉ xem em như em gái được. Em biết, chắc chắn anh đang lừa em, anh chỉ sợ thân phận của anh kém xa em nên mới thế. Không sao mà, em không để ý, em chưa từng để ý đến chuyện đó. Em không để ý đến chuyện anh là trẻ mồ côi, em sẽ làm người nhà của anh, làm người thân duy nhất của anh. Em sẽ yêu anh, sẽ ở bên cạnh anh cả đời. Quý Phong, anh đừng đẩy em ra xa bằng cách này, được không?”
Từ nhỏ đến giờ, Thượng Quan Tình Tình chưa bao giờ đau lòng và tuyệt vọng đến vậy. Quý Phong cũng không khỏi đau lòng, nhưng anh không nhẫn tâm lừa cô nữa: “Tình Tình, em bình tĩnh lại đi. Em nghe anh nói này, không phải vì anh là trẻ mồ côi nên anh mới không chấp nhận em. Mà bởi vì người anh yêu là Dương Văn Lệ, anh thực sự rất yêu cô ấy.”
“Đủ rồi, em không muốn nghe, em không muốn nghe nữa!”
Cô bịt chặt tai lại rồi quay người lao vào bóng đêm. Câu chuyện cổ tích trong lòng cô đã hoàn toàn nát vụn trong chính khoảnh khắc này.
Nhìn bóng dáng từ từ biến mất của cô, trái tim Quý Phong vô cùng đau đớn. Mấy năm nay, sao anh không biết Nam Cung Tình Tình yêu mình chứ. Nhưng vì một số lý do nên anh không thể thẳng thắn nói với cô ấy chuyện anh đã có bạn gái. Vì anh đã thỏa thuận với Nam Cung Phong rằng, trước khi Tình Tình đủ hai mươi lăm tuổi, anh không được công bố chuyện yêu đương của mình, càng không thể kết hôn.
Về đến nhà, Dương Văn Lệ đã ngồi trên sô pha, gương mặt cô ta đanh lại: “Chuyện về cô bé đó là thế nào?”
“Đó là em gái của Nam Cung Phong, Tình Tình luôn cho rằng người anh thích chính là cô bé.”
“Là anh đã cho cô bé cơ hội mơ mộng ư?”
“Không phải anh cho Tình Tình cơ hội mơ mộng mà là anh không thể thẳng thắn với cô bé được.”
“Tại sao?”
Anh thở dài một hơi: “Có một số chuyện em không nên biết.”
Dương Văn Lệ đứng dậy đi đến trước mặt Quý Phong, cô ta ôm lấy cổ anh rồi nói: “Quý Phong, nhà họ Nam Cung rất giàu có, anh sẽ không vì thế mà vứt bỏ em chứ?”
“Em nói gì thế, anh không phải loại người đó.”
Quý Phong hôn lên trán cô ta: “Được rồi, em về đi, để anh yên tĩnh một lát.”
Dương Văn Lệ nhìn anh bằng ánh mắt sâu sắc. Mặc dù muốn ở lại nhưng cô ta là một người phụ nữ thông minh, biết dừng lại đúng lúc nên liền lặng lẽ xách túi ra về.
Sau khi cô ta đi, Quý Phong vội vàng gọi điện thoại cho Nam Cung Phong: “Sếp Phong, chuyện của tôi và Dương Văn Lệ đã bị Tình Tình phát hiện rồi.”
Trái tim Nam Cung Phong như bị bóp nghẹt, anh tức giận gầm lên: “Cậu sao thế hả? Sao lại để cho con bé biết?”
“Cô bé đột nhiên chạy đến nhà tôi, lúc đấy tôi đang tắm nên Ly đã mở cửa.”
“Được, tôi biết rồi, ngày mai tôi sẽ về!”
Sau khi tắt điện thoại, nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của anh, Âu Dương Vân nghi hoặc: “Sao thế?”
“Tình Tình đã biết chuyện Quý Phong có bạn gái rồi.”
“Quý Phong có bạn gái rồi ư?”
Âu Dương Vân giật nảy mình.
“Ừm.”
“Sao lại thế được chứ!” Âu Dương Vân bỗng nhiên tức giận ném đũa xuống bàn: “Nếu như đã có bạn gái rồi thì sao còn đùa giỡn với tình cảm của Tình Tình chứ. Tình Tình luôn cho rằng người anh ta yêu là con bé, sở dĩ nó không nói ra là bởi vì suy nghĩ đến khoảng cách quá xa giữa hai gia đình.”
“Chuyện này không thể trách Quý Phong, là anh bảo cậu ấy lừa nó đấy.”
“Vì sao?”
Âu Dương Vân lại càng không hiểu nổi.
“Bởi vì Tình Tình… “
“Tình Tình làm sao?”
Trong lòng Âu Dương Vân bỗng nhiên nổi lên dự cảm chẳng lành.
“Trong đầu Tình Tình có một khối u, nó được phát hiện từ lúc con bé bốn tuổi. Bởi vì lúc đó khối u còn quá nhỏ, lại còn nằm ở vị trí vô cùng nguy hiểm nên bác sĩ không thể phẫu thuật được. Phải đợi đến khi trường thành mới cắt bỏ được, hơn nữa giai đoạn phù hợp nhất là lúc hai mươi lăm tuổi. Trước lúc đó, con bé không thể chịu bất cứ sự đả kích tinh thần nào. Nếu không, mạch máu ở não bộ lưu thông quá nhanh sẽ nguy hiểm đến tính mạng.”
Âu Dương Vân không dám tin vào tai mình, cô ngẩn ra một lúc lâu rồi mới hỏi: “Anh bảo trong não của Tình Tình có một khối u à?”
“Ừm.”
Nam Cung Phong đau khổ gật đầu.
“Con bé có biết không?”
“Con bé không biết, sợ rằng sau khi biết, con bé sẽ phải chịu gánh nặng tâm lý nên cả nhà luôn giấu nó.”
Lúc này, Âu Dương Vân mới nhớ đến chuyện em chồng mình thường xuyên than đau đầu, mỗi lần đau đầu, cô bé lại uống một ít thuốc màu trắng. Lúc đó cô hỏi, cô bé cũng buồn bực lắc đầu rồi nói rằng chắc là di chứng để lại sau lần bị tai nạn xe lúc nhỏ.
Lúc này, khi bỗng nhiên biết được sự thật, cô cảm thấy rất buồn, rất thương cô bé xinh đẹp ngày nào cũng cười cười, nói nói kia.
“Vậy nên anh bảo Quý Phong lừa con bé tới lúc nó hai lăm tuổi, đến lúc con bé phẫu thuật thành công rồi mới nói chuyện đó cho nó biết ư?”
“Ừm.”
“Thế mẹ anh cũng biết à? Chuyện Tình Tình thích Quý Phong ấy?”
“Mẹ biết.”
Vành mắt Âu Dương Vân bỗng nhiên ươn ướt, cô đứng dậy: “Chúng ta về thôi.” Nghĩ đến chuyện tất cả mọi người đều biết rõ sự thật mà chỉ có mỗi Tình Tình chẳng hay biết gì, cô đau lòng đến nỗi muốn bật khóc.
“Bây giờ không có chuyến bay về nước nào cả, ngày mai chúng ta sẽ về.”
“Nhưng…”
“Không sao, mẹ anh sẽ động viên con bé ổn cả thôi, với tình hình này, có lẽ cuộc phẫu thuật sẽ phải tiến hành sớm.”
“Không thể tiến hành sớm được à?”
“Tiến hành sớm thì mức độ nguy hiểm khá cao.”
“Tại sao cứ nhất định phải là hai lăm tuổi? Không phải càng cắt bỏ khối u sớm thì càng tốt hay sao?”
“Khối u của con bé không giống vậy, nó là một khối u hiếm thấy, không thể quá lớn, cũng không thể quá nhỏ. Nhất định phải cắt bỏ trong giai đoạn trưởng thành thì mới có thể bảo đảm được tính mạng.”
Tối hôm đó, Sói Đen tổ chức một bữa tiệc chia tay họ, tâm trạng của Âu Dương Vân không tốt, cô không muốn tham gia, nhưng Nam Cung Phong cứ bắt cô đi. Trên đường đến chỗ tổ chức tiệc, cô nhìn dòng người đi lại ngoài cửa sổ, một cảm giác lạnh lẽo mơ hồ lan ra khắp cơ thể.
Em chồng yêu Quý Phong, Lâm Ái yêu Giang Hựu Nam, cô thì yêu Nam Cung Phong, mà Nam Cung Phong lại yêu Đường Huyên. Tình yêu của mỗi người trong số họ đều không dễ dàng.
Trách nhiệm, tình nghĩa giống như một ngọn núi đè nặng trong lòng họ, đè đến mức tất cả bọn họ đều không thở nổi.
Sau khi trở về từ bữa tiệc chia tay, cô ngâm mình trong suối nước nóng của khách sạn, rất lâu sau cũng không thấy đi ra. Mãi đến khi bà chủ đi vào gọi cô: “Cô gì ơi, chồng cô nhờ tôi đến bảo cô về phòng.”
Lúc này, cô mới ra khỏi suối nước nóng, mặc quần áo rồi quay về phòng mà cô và Nam Cung Phong thuê.
“Gọi em làm gì?”
Cô lơ đãng lấy khăn tắm lau nước đọng trên đầu.
“Có người gọi điện thoại cho em.”
Nam Cung Phong nói một cách thản nhiên, cô cũng không suy nghĩ nhiều nên tùy tiện hỏi: “Ai thế?”
“Triệu Diệc Thần.”
Cơ thể vốn đang trong trạng thái thư giãn bỗng nhiên cứng đờ lại, cô liếc mắt nhìn Nam Cung Phong: “Sao anh biết là anh ta?”
“Anh nhận điện thoại rồi.”
Âu Dương Vân cố gắng duy trì vẻ bình tĩnh: “À, thế anh ta nói gì?”
“Trước khi muốn biết anh ta nói gì, có phải em nên nói cho anh biết, vì sao em lại quen anh ta không? Hoặc là, hai người quen nhau từ khi nào?”