___
Nhưng Tô Mộ Cẩn không lộ chút xúc động nào, trên mặt thậm chí còn không có một chút gợn sóng, giống như dù 'vợ' hắn có bị người đàn ông khác cướp đi thì cũng là chuyện không liên quan tới hắn vậy.
Cũng phải, cuộc hôn nhân của bọn họ cũng chẳng khác gì chưa kết hôn, mỗi người có một cuộc sống riêng, đối phương muốn ở bên ai hay ngoại tình đi chăng nữa thì hầu như cũng không quan trọng lắm.
"Dĩ Hàm? Dĩ Hàm cậu sao vậy?"
Lâm Ngữ Tình hoảng hồn, nói với người trong điện thoại: "Không có gì đâu."
Liêu Thanh Thanh vẫn không chịu bỏ qua trai đẹp Lâm Ngữ Tình nhắc tới, "Cậu vừa mới nói trai đẹp là ai thế, mau nói đi!"
Lâm Ngữ Tình bất đắc dĩ: "Thật ra chỉ là một vị khách hàng thôi."
"Phù, mình còn tưởng là cậu muốn ngoại tình cơ đấy."
Lâm Ngữ Tình đi đến cửa thang máy, nói với người trong điện thoại: "Tình trạng hôn nhân bây giờ của mình khác ngoại tình chỗ nào?"
Liêu Thanh Thanh thở dài một hơi, "Lúc trước mình đã khuyên cậu rồi, cậu cứ nhất quyết muốn gả cơ, bây giờ biết sai rồi chứ."
"Biết từ lâu rồi." Cửa thang máy mở ra, Lâm Ngữ Tình bước vào, ấn tầng một, "Thôi không nói nữa, hẹn ngày mai nha."
"Ok, ngày mai chúng ta đi đạp xe đi."
"Ừm, được."
Bắt xe đến nhà hàng Phó Đông Minh đã đặt trước, vừa kịp lúc, nhưng đối phương đã chờ cô từ sớm.
"Thật xin lỗi, anh chờ lâu chưa?"
Phó Đông Minh đứng dậy, mười phần thân sĩ kéo ghế giúp cô, "Không lâu, vừa mới tới thôi."
Lâm Ngữ Tình ngồi xuống cái ghế anh kéo cho, "Cảm ơn anh."
Sau khi ngồi xuống, Lâm Ngữ Tình hỏi: "Dự án lần trước nói với Frank như thế nào rồi?"
Phó Đông Minh mỉm cười, "Rất thành công, hôm nay đã nhận được tiền đặt cọc của ông ấy."
"Chúc mừng anh."
"Thật ra, hợp đồng này đàm phán thành công cũng nhờ một phần công lao rất lớn của cô." Phó Đông Minh lấy từ trong túi âu phục ra một cái hộp hình chữ nhật, đưa tới trước mặt cô, "Món quà nhỏ này, xem như thay lời cảm ơn của tôi."
Lâm Ngữ Tình có chút sững sờ, hoàn toàn vượt ngoài dự đoán của mình, cô xua tay, "Quà thì thôi đi, tôi chỉ giúp phiên dịch một chút thôi mà, cũng không có tác dụng gì lớn."
"Trong mắt tôi, tác dụng của cô cực kì lớn."
Lâm Ngữ Tình cười cười, "Vậy tối nay anh mời tôi ăn cơm xem như đáp lễ là được."
Phó Đông Minh nói: "Ăn cơm là một chuyện, nhưng món quà này là được đặc biệt mua cho cô, nếu cô không muốn thì tôi cũng chỉ có thể vứt đi vậy."
Nhìn vỏ hộp cũng biết là món quà này không hề rẻ, vậy mà anh ta lại nói muốn vứt đi, rốt cuộc là nghĩ cái gì vậy? Lâm Ngữ Tình nói: "Anh có thể tặng lại cho vợ hoặc bạn gái anh mà."
"Tôi không có vợ, cũng không có bạn gái." Phó Đông Minh chăm chú nhìn Lâm Ngữ Tình, khóe môi có chút cong lên, mang theo nụ cười tự tin của kim cương vương lão ngũ (*), "Mà tôi đây, từ trước tới nay sẽ không tặng những món quà không xứng với phẩm chất của người được tặng. Món quà này đã được chọn cho cô thì tức là trong mắt tôi chỉ có cô mới xứng với nó."
(*) Kim cương vương lão ngũ: Chỉ những người đàn ông độc thân có tiền, hoặc gia đình có tiền có thế. Kim cương tượng trưng cho sự cao quý và khan hiếm.
Lâm Ngữ Tình cười bất đắc dĩ, "Anh đã nói như vậy thì món quà này tôi không thể không nhận được rồi."
"Nếu cô thật sự không thích, tôi sẽ không ép buộc cô."
"Không có đâu." Lâm Ngữ Tình cầm lấy chiếc hộp ở trên bàn, "Vậy tôi không khách sáo nữa nhé, cảm ơn anh."
Phó Đông Minh cười cười, "Bình thường khi con gái nhận được quà, phản ứng đầu tiên sẽ là vui mừng, sau đó nói cảm ơn. Nhưng cô lại để tôi nói một tràng dài thì mới bằng lòng nhận."
Lâm Ngữ Tình bưng cốc nước trên bàn uống một ngụm, "Bình thường tôi nhận quà của bạn bè cũng rất trực tiếp."
"Vậy tại sao lúc nhận quà của tôi thì không dứt khoát như thế."
Lâm Ngữ Tình nghĩ, "Nói chung là nhận lấy thì thấy hơi ngại ấy mà."
Phó Đông Minh nói: "Tôi lại cảm thấy bình thường."
Hai người đều cười cười.
Chọn món xong, trong lúc đợi, Lâm Ngữ Tình đảo mắt nhìn cách trang trí của nhà hàng, giản dị nhưng không mất vẻ xa hoa. Chung quanh có không ít cặp đôi, mắt đi mày lại liếc mắt đưa tình, bong bóng màu hồng bay đầy trời.
Nơi này hình như không thích hợp để bàn chuyện làm ăn cho lắm.
Lâm Ngữ Tình thu hồi ánh mắt, nhìn Phó Đông Minh đối diện, phát hiện anh cũng đang nhìn cô. Cô hỏi: "Sao thế?"
Phó Đông Minh lắc đầu, "Không có gì."
Hai người bọn họ không có nhiều chủ đề chung, Lâm Ngữ Tình đành phải đi thẳng vào mục đích chính, bàn chuyện kinh doanh với anh, "À phải rồi, dự án mà anh bảo là dự án gì vậy?"
Phó Đông Minh nói: "Các nhà thiết kế tại trụ sở công ty đã thiết kế ra được một loạt sản phẩm mới. Trước mắt tôi đang tìm kiếm nhà cung cấp phía Trung Quốc, muốn tìm được bên OEM phù hợp nhất."
Lâm Ngữ Tình bưng cốc nước uống một ngụm, "Nhu cầu hàng năm thế nào vậy?"
"Một loạt sản phẩm này sẽ trở thành đề xuất chính của Duy Ân trong năm tới, cho nên phải ước tính cẩn thận, mỗi món có thể cần hơn năm ngàn bộ trở lên hàng năm."
Lâm Ngữ Tình yên lặng nhẩm trong lòng, năm ngàn bộ hàng năm, mà còn là một loạt sản phẩm, vậy thì một năm ít nhất cũng phải có mấy ngàn vạn.
Lâm Ngữ Tình nói: "Vậy anh có thể cung cấp bản thiết kế không, tôi sẽ để kĩ sư báo giá, nếu như kế tiếp anh cảm thấy giá cả chấp nhận được thì tôi sẽ thu xếp đưa cho anh bản thiết kế trong vòng một tuần tới."
Phó Đông Minh nói: "Được, không thành vấn đề, tối nay tôi sẽ gửi bản thiết kế vào hòm thư của cô."
"Ừm, cảm ơn."
Phó Đông Minh nhìn cô, cong khóe môi, "Cô còn chuyên nghiệp hơn so với tưởng tượng của tôi."
Lâm Ngữ Tình cười cười, "Vậy lúc trước tại sao anh lại thấy tôi không chuyên nghiệp?"
"Tuổi tác." Phó Đông Minh nói thẳng với cô, "Trông cô có vẻ như còn chưa đến 25."
Tuổi thật của Lâm Ngữ Tình là 28, nhưng thể xác Tô Dĩ Hàm trẻ hơn cô, mới 24 tuổi. Cô trả lời: "Mắt nhìn người của anh không tệ."
Phó Đông Minh cười nhạt một tiếng.
Nhân viên phục vụ lần lượt bưng thức ăn lên, món bọn họ chọn là bò bít tết và mì Ý, còn có rượu đỏ.
Hai người vừa ăn vừa tiếp tục trò chuyện liên quan tới nội dung hạng mục. Lâm Ngữ Tình hỏi anh về thị trường và phạm vi kinh doanh của Duy Ân, Phó Đông Minh đều trả lời rất tự nhiên, hoàn toàn không có chút câu nệ nào.
Phó Đông Minh cắt một miếng bò bít tết, nhìn cô, "Nói chuyện phiếm với cô, tôi cảm thấy rất thoải mái."
"Tôi cũng cảm thấy rất dễ nói chuyện với anh."
Phó Đông Minh đặt dĩa xuống, giơ ly rượu đỏ lên, cười một tiếng, "Hi vọng chúng ta có thể hợp tác."
Hôm qua uống vài ly đã say, giờ Lâm Ngữ Tình có chút sợ rượu, nhưng lúc này không uống thì có vẻ không lễ phép lắm, thế là cũng nâng ly rượu lên, cụng ly với anh, nhấp một ngụm.
Ăn cơm xong, Phó Đông Minh đưa cô về nhà, thả cô xuống xe tại cổng khu biệt thự.
Xuống xe, Lâm Ngữ Tình vẫy tay với anh, "Ngủ ngon."
Phó Đông Minh trên xe mỉm cười, "Ngủ ngon."
Lâm Ngữ Tình cầm túi xách về nhà, đi được nửa đường, Liêu Thanh Thanh đã chạy tới từ phía biệt thự nhà cô ấy, trên tay còn cầm xâu thịt nướng.
"Dĩ Hàm, lại đây ăn đồ nướng đi!"
Lâm Ngữ Tình không chút phòng bị nào bị Liêu Thanh Thanh kéo đến biệt thự Liêu gia. Giá nướng được dựng lên ở vườn hoa trong biệt thự, bên cạnh bày hai cái bàn dài, hai anh em nhà họ Liêu phụ trách nướng thịt, còn những người khác phụ trách việc ăn.
Lâm Ngữ Tình lễ phép chào hỏi với cha mẹ Liêu. Liêu Thanh Thanh kéo cô đến cạnh giá nướng, Liêu Chí Thành đưa xiên thịt bò vừa mới nướng xong tới trước mặt cô, "Đây, cái này chín rồi."
Lâm Ngữ Tình nhận lấy, đưa lên miệng, "Em cảm ơn."
"Cẩn thận kẻo bị bỏng." Liêu Chí Thành như người lớn dạy dỗ trẻ em.
"Anh, không cần phải nhắc, người ta cũng đâu phải trẻ con ba tuổi đâu."
Lâm Ngữ Tình và Liêu Thanh ngồi xuống cái bàn ở bên cạnh, vừa ăn đồ nướng vừa nói chuyện phiếm. Liêu Thanh Thanh hóng hớt lại gần, "Khách hàng hôm nay đẹp trai cỡ nào vậy. Có ảnh không? Cho mình xem một cái đi."
"Không có đâu." Lâm Ngữ Tình đột nhiên nhớ đến hai người vừa kết bạn Wechat với nhau, cô mò tay vào trong túi lấy điện thoại, "Để mình xem vòng bạn bè của anh ấy có ảnh không."
Lúc cô cầm điện thoại lên, một cái hộp nhỏ tự nhiên rơi ra từ trong túi, Liêu Thanh Thanh tinh mắt lập tức nhìn thấy, nhặt lên từ dưới đất, "Đây là cái gì vậy, cái hộp đẹp quá."
"Mình cũng không biết, chưa mở ra xem nữa."
Liêu Thanh Thanh lập tức nghĩ đến cái gì đó, dùng bả vai đụng cô, "Không phải là do anh đẹp trai hôm nay tặng đấy chứ."
"Ừm, lần trước mình giúp anh ấy phiên dịch, anh ấy nói muốn đáp lễ mình nên tặng quà này."
"Ồ, soái ca này không tệ nha." Liêu Thanh Thanh tò mò muốn mở ra, "Mau mở ra xem là cái gì đi."
Tháo dây cột trang trí trên cái hộp, mở nắp ra, một đôi khuyên tai màu trắng toả ra ánh sáng lẳng lặng nằm ở bên trong. Liêu Thanh Thanh nhìn đôi khuyên tai, "Mình cảm thấy anh ta có ý với cậu đó."
Lâm Ngữ Tình cạn lời, "Cậu nghĩ nhiều rồi."
"Nghĩ nhiều cái gì? Người ta còn tặng cả khuyên tai cho cậu rồi kìa. Đàn ông tặng khuyên tai có ý nghĩa gì, chắc chắn là có hứng thú với cậu mới tặng."
Lâm Ngữ Tình đóng hộp lại, nhét vào trong túi, "Đừng suy nghĩ quá nhiều, người ta là kim cương vương lão ngũ đó, sao có thể coi trọng người đã có gia đình được."
"Phụt!" Liêu Thanh Thanh suýt chút nữa phun nước ra ngoài, "Người đã có gia đình?"
"Không phải sao?"
"Không phải." Liêu Thanh Thanh lau miệng, "Dĩ Hàm, mình nói này, nếu giờ cậu cũng không còn cảm giác với chồng cậu nữa thì chi bằng ly hôn luôn đi. Cậu còn trẻ như thế, gia cảnh lại tốt nữa, không sợ không tìm được người tốt hơn anh ta."
Lâm Ngữ Tình cầm xâu thịt nướng cắn một miếng, "Mình cũng đang có ý định này."
"Thật sao? Cậu thật sự nghĩ vậy à?"
"Ừm." Lâm Ngữ Tình ăn xong xâu thịt, rút một tờ giấy ra lau miệng, "Có điều, mình chưa biết nên nói sao với cha mẹ cho nên vẫn trì hoãn tới giờ."
"Vậy có gì mà phải nghĩ, cậu xem, cái tên Tô Mộ Cẩn đó lạnh nhạt với cậu như vậy, chẳng lẽ cha mẹ cậu không nhận ra sao? Khi đó là cậu muốn gả cho anh ta trước, giờ cậu hết hứng thú với anh ta rồi, chẳng phải ly hôn rất đơn giản sao."
"Gì? Ai muốn ly hôn cơ?" Một giọng nam đột nhiên chen vào.
Lâm Ngữ Tình và Liêu Thanh Thanh đồng thời quay đầu lại, thấy Liêu Chí Thành đang hóng hớt hỏi han.
Liêu Thanh Thanh đẩy đầu Liêu Chí Thành ra, "Anh, con gái đang nói chuyện không được xen vào!"
"Anh chỉ là tình cờ nghe được mới không nhịn được tò mò muốn hỏi thôi." Liêu Chí Thành kéo cái ghế ra ngồi cạnh Lâm Ngữ Tình, nghiêng người ngồi xuống, khuỷu tay chống lên mặt bàn, nhìn cô, "Sao vậy, em rốt cục đã nghĩ thông suốt rồi, muốn ly hôn à?"
Lâm Ngữ Tình nhìn hắn một cái, lại nhìn Liêu Thanh Thanh, "Sao mình cứ cảm thấy tất cả mọi người đều đang chờ mình ly hôn vậy."
Liêu Chí Thành lấy một lon bia, ực một hớp, "Ngốc, cái này gọi là đang chờ em thoát ra khỏi vũng bùn."
Lâm Ngữ Tình dở khóc dở cười.
Ở nhà Liêu Thanh Thanh đến mười giờ, Lâm Ngữ Tình mới về.
Về đến nhà, trong phòng khách đã không còn ai, có lẽ đều đi ngủ rồi. Lâm Ngữ Tình cầm túi lên tầng, vặn vẹo xoay nắm cửa, không mở được.
Bình thường lúc ra ngoài cô sẽ không khóa cửa, chẳng lẽ là cửa hỏng rồi? Thử rồi lại thử, vẫn không mở được.
"Tiểu thư, là phu nhân đã khoá cửa." Dì Phan thấy cô dùng sức mở cửa, có lòng tốt nhắc nhở.
Lâm Ngữ Tình không hiểu, "Sao lại khóa ạ?"
"Hôm nay phu nhân đã chuyển hết hành lý của cô vào trong phòng thiếu gia rồi, phu nhân nói là để cô ở chung với thiếu gia."
Lâm Ngữ Tình cứng đờ, sao lại cẩu huyết như thế? Vì sao không nói trước cho cô một tiếng.
Liễu Mỹ Chi mặc đồ ngủ từ trong phòng bước ra, nhìn Lâm Ngữ Tình, "Tại sao con lại về muộn như vậy."
Lâm Ngữ Tình muốn khóc, "Mẹ, sao mẹ khóa phòng con."
Liễu Mỹ Chi nói: "Là tự con nói cần một tháng làm quen, bây giờ vừa tròn một tháng, con cũng nên về phòng mình rồi."
"Không... nhưng mà..."
"Sao vậy, con còn vấn đề gì à?"
"Con..." Lâm Ngữ Tình có nỗi khổ mà không thể nói được, cô thật sự không muốn chung phòng với Tô Mộ Cẩn đâu! ~~o(>_<)o~~
Liễu Mỹ Chi gõ cửa phòng Tô Mộ Cẩn, chỉ chốc lát sau, Tô Mộ Cẩn liền mở cửa.
Lâm Ngữ Tình và Tô Mộ Cẩn liếc nhau, suýt chút nữa hộc máu, "Mẹ, chuyện này, chúng ta bàn bạc lại đi ạ."
Liễu Mỹ Chi đẩy Lâm Ngữ Tình vào phòng, "Không có gì để nói nữa, muộn rồi, mau về phòng tắm rửa rồi đi ngủ sớm đi."
Lâm Ngữ Tình cứ như vậy bị đẩy tới phòng Tô Mộ Cẩn, tiện thể đóng cửa lại.