______
Lâm Ngữ Tình nhìn khuôn mặt có vài phần xa lạ trong gương, vẫn không có cách nào tiếp thu được chuyện cô trọng sinh trên cơ thể của một người khác.
Buổi tối ba ngày trước, thời tiết dông tố đan xen, cô lái chiếc xe Honda của mình vững vàng đi ở trên đường cái. Bỗng nhiên ở ngã tư đường xuất hiện một chiếc siêu xe bị mất khống chế, 'rầm' một tiếng vang lớn, chiếc Honda nhỏ bị đâm nát, ngay cả cô cũng bị bất tỉnh nhân sự.
Đến tận ngày hôm qua, cô mới tỉnh lại được, đứng vây xung quanh cô đều là những người mà cô không quen biết. Có một vị phu nhân tuổi trung niên hốc mắt đỏ bừng còn thập phần kích động nói với cô, "Dĩ Hàm, cuối cùng thì con cũng đã tỉnh lại, thật là hù chết mẹ rồi."
Khi đó cô mới biết được, mình đã không còn là chính mình nữa. Cô đã chết, mà còn trọng sinh trên người chủ nhân của chiếc siêu xe kia. Cô ấy tên là Tô Dĩ Hàm, con gái duy nhất của chủ tịch công ty Hối Cẩm.
Về phần ký ức của Tô Dĩ Hàm, một chút cô cũng không có, thậm chí trước khi xảy ra tai nạn xe cộ cô cũng chưa từng gặp qua người này.
Bác sĩ giải thích rằng phần đầu của cô bị thương nặng nên dẫn đến việc mất trí nhớ.
"Ai da, tiểu thư, tại sao cô lại xuống giường? Chân cô vẫn còn đang bị thương kia mà." Người đi vào là một người phụ nữ trung niên hơi hơi mập, mái tóc được búi ở sau đầu, đây là bảo mẫu của Tô gia, dì Phan.
Chủ nhân của cơ thể này đúng thật là bị thương, trên đầu quấn một lớp băng vải dày, chân còn phải bó thạch cao.
Dì Phan đỡ cô nằm lên giường, còn chu đáo đắp chăn cho cô, sau đó ôn nhu hỏi, "Cô có muốn uống nước không?"
Lâm Ngữ Tình lên tiếng, "Có ạ."
Dì Phan xoay người rót một ly nước cho cô, Lâm Ngữ Tình cầm ly nước ở trên tay, cảm thụ độ ấm từ cái ly. Có thể cảm nhận được độ ấm, chứng tỏ rằng cô vẫn còn sống, chỉ là thân thể đã không phải là của cô nữa rồi mà thôi.
Lúc này, có một vị phu nhân đi vào từ phía ngoài cửa, đó cũng chính là mẹ của Tô Dĩ Hàm, Liễu Mỹ Chi.
Sắc mặt bà rất không tốt, con gái xảy ra tai nạn xe cộ, chồng mình cũng bởi vì nghe tin con gái xảy ra chuyện nên bệnh tim tái phát, bây giờ đang nằm ở phòng bệnh bên cạnh. Mấy ngày nay bà phải đi qua đi lại chăm sóc cả hai bên, cũng không kịp nghỉ ngơi. Trên mặt bà không trang điểm, nhìn qua có vẻ tiều tụy đi rất nhiều.
Bà mới đi thăm chồng ở phòng bên cạnh sau đó lại sang đây.
"Vết thương trên người con có còn đau không?" Liễu Mỹ Chi ôn nhu hỏi.
Lâm Ngữ Tình lắc lắc đầu, "Không đau nữa ạ."
"Nếu đau nhất định phải nói nhé."
"Vâng ạ."
Ngay sau đó, Liễu Mỹ Chi dường như nghĩ đến cái gì, bà khẽ nhíu mi quay đầu lại hỏi dì Phan, "Dì Phan, Mộ Cẩn nó đi đâu rồi? Dĩ Hàm xảy ra chuyện lớn như vậy, thế mà cũng chưa thấy bóng dáng nó đâu là sao."
Dì Phan trả lời: "Thưa phu nhân, tôi đã gọi điện cho thiếu gia rồi, hôm nay là lễ đám tang của vị Lâm tiểu thư kia, cho nên thiếu gia phải qua đó để xử lý chút chuyện."
Vị Lâm tiểu thư kia chắc là cô đi.
Tay Lâm Ngữ Tình run lên, vài giọt nước trong ly bị đổ ra, nhưng những giọt nước nhỏ nhanh chóng bị chiếc chăn trên người thấm khô. Liễu Mỹ Chi cầm lấy cái ly trên tay cô, trấn an nói: "Con yên tâm đi, buổi tối hôm nay mẹ sẽ bắt nó trở về chăm sóc con."
Lâm Ngữ Tình theo phản xạ hỏi: "Ai ạ?"
"Mộ Cẩn a." Liễu Mỹ Chi nghĩ đến việc cô đã mất trí nhớ, vội vàng bổ sung thêm: "Chính là chồng của con đó."
"Chồng ạ?"
"Đúng vậy." Liễu Mỹ Chi kiên nhẫn nói với cô, "Năm nay hai người các con kết hôn... Về sau rồi mẹ sẽ từ từ kể lại cho con nghe, không cần phải vội."
Lâm Ngữ Tình ngủ một giấc tỉnh dậy, cho tới hôm nay đã tròn một ngày, nhưng người chồng trong truyền thuyết kia vẫn chưa thấy lộ mặt, cô hoàn toàn không biết đối phương là dạng người gì.
Nghĩ đến đây, Lâm Ngữ Tình không khỏi có chút lo lắng. Cô không bài xích việc sử dụng thân thể này để tiếp tục sống, cũng không bài xích 'người mẹ' này, nhưng còn chồng thì...
Cô vẫn cần thêm chút thời gian.
Cô là một cô nhi, trong ký ức từ nhỏ chỉ có khoảng thời gian ở cô nhi viện mà thôi. Mãi đến năm cô mười tuổi mới được một bác gái nhận nuôi. Mẹ nuôi là vướng bận duy nhất trên thế giới này của cô.
Cô bắt đầu tự ra ngoài kiếm tiền từ 5 năm trước, trong lòng vẫn luôn muốn nỗ lực kiếm tiền báo hiếu cho bà, cho bà ấy được sống một cuộc sống tốt nhất.
Nhưng vẫn không đánh lại được vận mệnh an bài.
Buổi tối, Liễu Mỹ Chi đi sang phòng bên cạnh thăm Tô Bân Hà, để một mình Lâm Ngữ Tình ở lại trong phòng bệnh. Ban ngày cô nằm quá nhiều, cho nên bây giờ không thấy buồn ngủ nữa.
Trong phòng bệnh một mảnh đen tối, bên ngoài trời bắt đầu đổ mưa, thanh âm 'rầm rầm' của tiếng mưa truyền vào trong tai.
Lâm Ngữ Tình nhắm mắt lại, lẳng lặng nghe tiếng mưa rơi.
Tiếng tay nắm cửa được vặn mở vang lên, cửa phòng bệnh bị đẩy ra, ánh đèn từ hành lang chen qua khe cửa chiếu sáng một góc phòng. Lâm Ngữ Tình thấy được một hình dáng cao lớn đứng ở cửa, là một người đàn ông. Nhưng xung quanh quá tối, cô không thấy rõ được khuôn mặt của người đàn ông đó.
Người này chắc là chồng của Tô Dĩ Hàm.
Người đàn ông không bật đèn lên, bước từng bước một tới gần. Lâm Ngữ Tình chưa kịp chuẩn bị tâm lý để đối diện trực tiếp với 'người chồng' này, vì thế dứt khoát nhắm hai mắt lại giả bộ ngủ.
Sau khi nhắm mắt lại, thính giác lại trở nên nhanh nhạy dị thường. Cô nghe thấy tiếng bước chân càng ngày càng lại gần, còn có thể ẩn ẩn cảm nhận được có một người đang đứng ở mép giường.
Hắn muốn làm cái gì? Sẽ giống như mấy anh nam chính trong phim truyền hình cúi xuống hôn cô sao?
o(>_<)o Không cần a. Bị một người không quen biết hôn, quá xấu hổ.
"Tại sao người chết lại không phải là cô."
Một âm thanh trầm thấp truyền đến từ đỉnh đầu, mang theo sự lạnh lùng và căm hận, không hề phòng bị gì cả. Cô chỉ cảm thấy sau lưng bất chợt lạnh xuống, toàn thân đều cứng đờ.
Cô chắc chắn vừa rồi mình không phải nghe lầm, hắn nói: Tại sao người chết lại không phải là cô.
Ngụ ý chính là, hắn hy vọng người chết là vợ của mình ư?
Nếu như chính tai Tô Dĩ Hàm nghe được, cô ấy sẽ thương tâm biết bao nhiêu.
Lúc này, tiếng bước chân lại vang lên lần nữa, càng ngày càng xa, cuối cùng là tiếng đóng cửa lại.
Lâm Ngữ Tình mở to mắt, hàn ý trên người vẫn chưa rút đi, trái tim nhảy mạnh liên tục. Cô cũng không biết Tô Dĩ Hàm và chồng cô ấy trước kia sống chung với nhau như thế nào, nhưng chỉ dựa vào câu nói vừa rồi thì có thể kết luận, người đàn ông kia, cũng không yêu cô ấy.
Tiếng mưa ở ngoài cửa sổ cũng không có ngừng lại, mưa xuyên suốt cả đêm.
Lâm Ngữ Tình thức trắng đêm, đến lúc trời rạng sáng thì mới bắt đầu ngủ.
Buổi sáng hôm sau, ánh nắng mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ chiếu lên giường, Lâm Ngữ Tình bị ánh nắng chiếu vào nhất thời không thể mở được mắt, một hồi lâu sau mới thích ứng được độ sáng này.
"Tiểu thư, có phải là do quá nắng nên ảnh hưởng tới việc cô nghỉ ngơi hay không?" Dì Phan vội vàng muốn kéo rèm lên.
Lâm Ngữ Tình ngăn lại, "Dì Phan, đừng kéo lên, cứ để đó đi ạ."
Lâm Ngữ Tình có thói quen thích ngắm ánh nắng mặt trời. Mỗi lần nhìn thấy chùm tia nắng sáng chói kia, lại cảm thấy có chút đáng yêu. Sau khi cô trọng sinh, vẫn không bỏ được thói quen này.
Ánh nắng mặt trời khiến cho cô cảm thấy, thế giới này thật tốt đẹp.
Dì Phan bưng một chậu nước ấm lại đây, định vắt khăn cho cô rửa mặt, Lâm Ngữ Tình vội chen ngang: "Cháu có thể tự mình làm được mà."
Nói xong, cô liền xuống giường, đi vào toilet rửa mặt.
Nhìn mình trong gương, trong lòng cô có hơi phát run, vội vàng cúi đầu.
Dì Phan đứng bên cạnh đỡ cô thấy cô cúi đầu liền vội hỏi: "Tiểu thư sao vậy, không thoải mái sao?"
"Không phải ạ." Lâm Ngữ Tình lắc lắc đầu, lấy hết can đảm lại giương mắt nhìn vào người trong gương.
Cô thuyết phục chính mình, cần phải mau chóng tiếp thu dung mạo mới này.
Cô rửa mặt xong. Bảo mẫu múc cháo tổ yến vừa được đem đến vào trong chén nhỏ, muốn đút cho cô ăn. Lâm Ngữ Tình không có thói quen để người khác bón ăn, đành phải tự mình làm.
Ăn cháo xong, Liễu Mỹ Chi đẩy xe lăn đi vào, người ngồi trên chiếc xe lăn chính là một người đàn ông có mái tóc hoa râm, cũng chính là cha của Tô Dĩ Hàm, Tô Bân Hà.
*Hãy đọc tại trang chính chủ để ủng hộ editor nhe♡ ( ̄З ̄)*
Lâm Ngữ Tình nhận ra ông ấy, lúc cô mới tỉnh lại đã từng gặp. . Truyện Đoản Văn
Nếu cô muốn lấy thân phận của Tô Dĩ Hàm để sống, vậy cha mẹ của Tô Dĩ Hàm cũng chính là cha mẹ của cô.
Sau khi Tô Bân Hà nghe được tin con gái xảy ra chuyện, bệnh tim liền tái phát, chứng tỏ chuyện này đối với ông ấy là một đả kích rất lớn. Sau khi cô tỉnh lại, Tô Bân Hà bị bệnh nặng cũng muốn sang đây thăm cô, chứng minh rằng ông ấy thực sự yêu đứa con gái này.
Lâm Ngữ Tình thử mở miệng, "Cha, cha đã khá hơn chút nào chưa ạ?"
Trên khuôn mặt của Tô Bân Hà xuất hiện một nụ cười, "Khá hơn nhiều rồi, con tự lo cho bản thân mình đi, cha không sao đâu."
Liễu Mỹ Chi đẩy Tô Bân Hà đến mép giường, nhìn quanh phòng bệnh một vòng, "Mộ Cẩn đâu? Tối hôm qua không phải ở đây ư, tại sao giờ lại không thấy bóng người nữa rồi."
Dì Phan cung kính trả lời: "Gần đây ở công ty có rất nhiều việc nên thiếu gia quay lại công ty ạ."
Liễu Mỹ Chi than nhẹ một tiếng, "Đứa nhỏ này cũng thật là, bây giờ Dĩ Hàm và cha nó đều đang ở bệnh viện, vậy mà nó còn có tâm tư đến công ty."
Tô Bân Hà bất mãn cách nói của vợ, "Mộ Cẩn hiện tại là tổng tài của công ty, việc trong công ty nhiều, mà tất cả đều phải qua tay nó. Bà muốn nó ở cả ngày trong bệnh viện mới là kỳ cục ấy."
"Nhưng ít ra..." Liễu Mỹ Chi nói một nửa, lại không nói thêm gì nữa.
Tô Bân Hà ngồi ở trên xe lăn nhìn con gái, "Hai ngày này Mộ Cẩn đúng là có rất nhiều chuyện cần phải xử lý, con cũng đừng oán trách nó không tới thăm con."
"Con biết rồi, không sao đâu ạ." Nhớ tới giọng nói lạnh băng ngày hôm qua, Lâm Ngữ Tình cũng không có ấn tượng tốt với 'người chồng' kia.
Tô Bân Hà trầm giọng nói: "Về vụ tai nạn xe cộ kia, đã giám định được là do chiếc xe xảy ra vấn đề, chỉ là chuyện xảy ra ngoài ý muốn mà thôi, cho nên không thể hoàn toàn trách con được. Những thứ nên bồi thường chúng ta đều sẽ bồi thường, con cũng đừng tự trách mình quá."
Lâm Ngữ Tình trầm mặc một lát, kỳ thật xảy ra chuyện như vậy, nội tâm của cô tất nhiên cảm thấy không công bằng, nhưng ai cũng không muốn phát sinh chuyện như này.
Cô cũng không muốn đi tính toán rốt cuộc ai đúng ai sai, hiện tại cô chỉ cần sống sót mà thôi, dùng thân thể của Tô Dĩ Hàm, nhưng linh hồn là của Lâm Ngữ Tình.
Coi như là, cả hai người đều vẫn còn sống ở trên thế giới này.