Mục lục
Trọng Sinh Chi Làm Bé Ngoan - Bạch Nhất Hàm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kỳ thật ngay lần đầu gặp Mục Tĩnh Viễn, Hứa Du Nhiên đã cảm thấy phong thái trên người anh không giống người bình thường, chỉ là sau khi tiếp xúc anh ta lại thường lộ ra một mặt ở nhà, tỷ như Bạch Nhất Hàm thích ăn trái cây, thì Mục Tĩnh Viễn sẽ lột sạch vỏ, hay gọt vỏ rửa sạch cắt hạt lựu, tất cả đều là tự tay anh làm lấy. Có đôi khi còn sẽ bị Bạch Nhất Hàm sai xử đi qua đi lại, giống như tất cả đôi vợ chồng ân ái trên đời, nên y cũng không có nghĩ tới chuyện này, nhưng nếu Mục Tĩnh Viễn là hôn phu của vị con út Bạch gia, nói vậy chính là gia chủ Mục gia đi.

Lúc ấy tin hai người muốn đính hôn vừa được công bố, toàn bộ Hoa Thành đều chấn động, tin tức trên mạng cũng là che trời lấp đất, nhưng y không có hứng thú với mấy chuyện này nên chỉ nhìn lướt qua, biết là hai nhà Bạch, Mục liên hôn. Vốn cứ nghĩ là cuộc liên hôn thương nghiệp bình thường thôi, lại không ngờ rằng, cặp đôi này lại ở ngay sát gần mình, hơn nữa tình cảm còn nồng nhiệt như vậy.

Giữa Bạch Nhất Hàm và Mục Tĩnh Viễn ở bên nhau ấm áp tự nhiên, cảm tình chân thành tha thiết lại cuồng nhiệt, hai người tự hình thành một cái thế giới nhỏ, thật giống như giữa họ có một mối dây liên kết nào đó không thể chạm tới được, chặt chẽ đến mức không thể thoát khỏi, và cũng không muốn thoát.

Bạch Nhất Hàm trong miệng ngậm quýt, không cách nào mở miệng nói chuyện được, chỉ có thể không ngừng gật đầu.

Hứa Du Nhiên quay đầu hỏi Nghiêm Nham: “Cậu họ Nghiêm, lại là bạn quen lâu của Nhất Hàm, vậy cũng là người của năm đại gia tộc sao?”

Nghiêm Nham có chút khẩn trương nói: “A, đúng vậy, tôi là con thứ hai của Nghiêm gia.”

Hứa Du Nhiên gật gật đầu, lại nói: “Con thứ hai của nhà họ Nghiêm, sao lại tới loại tiểu khu nửa cũ này ở?” .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. TruyenHD

2. TruyenHD

3. TruyenHD

4. TruyenHD

=====================================

Trên gáy Nghiêm Nham trượt xuống một giọt mồ hôi lạnh, nhưng mặt trấn định nói: “Tôi thích phong cảnh nơi này, yên tĩnh giữa phố nhộn nhịp, không bị quấy rầy, thấy một mình ở rất thuận tiện.”

Hứa Du Nhiên vậy mà thật sự không hoài nghi, cười khẽ một tiếng nói: “Cậu như vậy, có thể coi là ẩn cư không? Là ẩn dật với thành phố?”

Nghiêm Nham hơi cứng đờ gật đầu.

Hứa Du Nhiên nghĩ nghĩ, nói với Bạch Nhất Hàm: “Thảo nào một đại thiếu gia như cậu lại chạy đến Nhã Viên, là tới giúp cậu ấy xem nhà sao?”

Bạch Nhất Hàm đứng hình, nghĩ đến lần đầu gặp mặt Hứa Du Nhiên, vội nuốt thứ trong miệng xuống, gật đầu không ngừng: “Đúng vậy đúng vậy, Nghiêm Nham muốn tìm một căn nhà thanh tịnh để ở một mình, ngày đó hiệu sách của anh Chương khai trương, sau khi em đi qua đó thì thấy còn sớm nên ra ngoài đi dạo, thuận tiện giúp cậu ấy xem nhà luôn, sau đó thì mới thấy nơi này, cảm thấy hoàn cảnh không tồi, nên liền trở về nói với Nghiêm Nham, cậu ấy mới chú ý tin tức nhà ở đây, khụ khụ.”

Mục Tĩnh Viễn vỗ nhẹ vào lưng Bạch Nhất Hàm, ôn thu nói: " Từ từ, đừng để sặc.”



Hứa Du Nhiên hiểu rõ gật gật đầu, nói: “Thế giới này thật nhỏ mà.”

Bạch Nhất Hàm cười cười: “Đây cũng là duyên phận.”

Mục Tĩnh Viễn nhàn nhạt nói: “Nghiêm Nham ra ở riêng, đi đến đâu đều sẽ có hàng xóm, nhưng cậu ấy tình cờ ở đây, thành hàng xóm của vị tác giả mà mình yêu thích, thật ra là một chuyện rất đáng mừng.”

Tông giọng anh trầm thấp, mang theo năng lực thuyết phục người khác, Hứa Du Nhiên không tự giác gật gật.

Bạch Nhất Hàm cùng Nghiêm Nham đồng thời quay đầu, nhẹ nhàng thở phào.

[…]

Tiệc đính hôn được tổ chức ở dinh thự Bạch gia, màn đêm buông xuống, đèn trong dinh thự sáng rực. Trong sảnh lầu một tổ chức tiệc y hương tấn ảnh*, ăn uống linh đình, các danh hào ở Hoa Thành cơ bản đều tới, đương nhiên còn có rất nhiều da mặt dày không mời mà tự đến.

(*y hương tấn ảnh: Miêu tả sự lộng lẫy đẹp đẽ của phục sức trên người, cũng có ý ám chỉ phụ nữ hoặc chỉ những thứ hay thấy ở những yến hội xa hoa)

Trong lúc nhất thời các ông lớn ở Hoa Thành tề tụ một chỗ, từng người mang theo không phải là bạn gái xinh đẹp thì cũng là bạn trai tuấn lãng, rất nhiều minh tinh tai to mặt lớn mà nhà nhà đều biết có mặt. Hiện tại đã gần đến mùa đông, tiết trời rất lạnh, nhưng các tuấn nam mỹ nữ vẫn như cũ quần áo đơn bạc, nhìn xung quanh đều là một mảnh vai ngọc đùi đẹp khiến lòng người chao đảo, may mà sảnh tiệc rất ấm áp, không đến mức đông lạnh hư luôn các mỹ nhân.

Hứa Du Nhiên là đi cùng Nghiêm Nham tới, Bạch Nhất Hàm biết y không thích hoàn cảnh náo nhiệt như vậy, nên đã đặc biệt bố trí một góc an tĩnh cho y ngồi, cũng sai Phan Văn Ngụy Võ canh gác gần đó, phòng ngừa có người đi quấy rối y.

Trong sảnh tiệc, các ông lớn tốp năm tốp ba hoặc đứng hoặc ngồi, nâng chén nói chuyện với nhau, thỉnh thoảng phát ra từng đợt cười hào sảng. Khi Bạch Nhất Hàm cùng Mục Tĩnh Viễn song song xuất hiện, phía dưới tức khắc vang lên một mảnh âm thanh tán thưởng, sôi nổi khen duyên trời tác hợp gì đó, hai người chớp mắt đã bị vây đến chật như nêm cối, cha mẹ Bạch gia cũng không thoát thân được, không ngừng có người nâng chén chúc mừng.

Bạch Bác Nhân đưa Bạch Nhất Hàm và Mục Tĩnh Viễn đến trước đài đọc diễn văn, tuyên bố tin hai người kết hôn, lại nói vài lời cảm tạ.

Vị trí Hứa Du Nhiên ngồi tuy rằng kín đáo, nhưng tầm nhìn rất tốt, y nhìn hai người đứng ở trên đài, mỉm cười nói: “Hai người họ thật sự rất xứng đôi.”

Nghiêm Phái ngồi bên cạnh y uống mấy ngụm nước trái cây, cười nói: “Đúng vậy đó, bọn họ rất yêu nhau, ha ha, đại thần anh không biết đâu, em vừa thấy kĩ năng thay đổi sắc mặt của Mục tổng liền muốn cười. Anh ấy khi đối mặt với Nhất Hàm và đối mặt người khác đều dùng bộ mặt không giống nhau, ha ha, bọn họ thật sự vô cùng tốt, cả hai đều là khăng khăng một mực. Nếu có một ngày bọn họ tách ra, em nghĩ mình sẽ không bao giờ có thể tin vào tình yêu nữa đâu.”

Nghiêm Nham nói: “Bọn họ đính hôn là một ngày lành, đừng nói bậy.”

Nghiêm Phái thè lưỡi, nhìn khung cảnh hòa thuận vui vẻ trong đại sảnh, bĩu môi cười nói: “Con người ngày nay chính là thực tế như vậy, quy củ gì, quan niệm gì đó, đặt trước lợi ích đều không đáng là gì cả. Luật hôn nhân đồng tính tuy rằng đã được thông qua nhiều năm rồi, nhưng rốt cuộc thì nó vẫn chưa phải là chủ lưu, rất nhiều người vẫn không tiếp thu được, đặc biệt là những người của thế hệ trước. Ở trong cái đại sảnh này, bảo thủ mà nói thì cũng có hơn phân nửa người cảm thấy đồng tính yêu nhau là dị loại, nhưng anh nhìn bọn họ kìa, một đám đều cười đến giống như một đóa hoa nhỏ, không ngừng khen anh Mục với Nhất Hàm là ông trời tác hợp, tốt đẹp giống như nói lời thật lòng vậy, một chút áp lực đều không có. Suy cho cùng, cũng chỉ là chuyện thực lực, anh Mục là chủ Mục thị, Nhất Hàm là tiểu công tử của Bạch gia, ở Hoa Thành, bọn họ là nhóm ít người đứng ở đỉnh kim tự tháp, có tầng thân phận này đè ở đó, ai dám nói ra nói vào, dù cho trong lòng không tiếp nhận nhưng trên mặt cũng sẽ cười tươi như hoa.”

Nghiêm Nham nói: “Đó là lẽ tự nhiên, ai sẽ bởi vì trong lòng có chút ghê tởm mà đi đắc tội hai nhà Bạch, Mục đâu? Trừ phi là đứa ngốc, thật ra quan hệ Tĩnh Viễn và Nhất Hàm từ nhỏ đến lớn vẫn luôn rất thân mật, nhiều người đối với chuyện bọn họ đều trong lòng biết tường tận, nhưng đương sự không làm rõ, một chút nhàn ngôn toái ngữ cũng chưa ai dám nói. Một khi họ tuyên bố đính hôn, tất cả mọi người nhào lên giành nhau đưa lời chúc phúc, mặc kệ là thiệt tình hay là giả ý, ít nhất trên mặt đều tràn đầy tán dương, đây là hiện thực.”

Hứa Du Nhiên thờ ơ nói: “Người chết vì tiền, chim chết vì mồi, trong xã hội hiện thực luôn đặt lợi ích hàng đầu, đó cũng không có gì đáng trách " Ánh mắt y nhàn nhạt từ đám người trong sảnh đảo qua, đột nhiên đồng tử co rụt lại, cả người đều cứng đơ.



Nghiêm Nham vẫn luôn chú ý đến Nam Sơn, thấy y có điểm lạ thì theo tầm mắt y nhìn qua, ánh mắt anh ngưng lại, sắc mặt nháy mắt liền âm trầm.

Nghiêm Phái cảm giác bầu không khí không đúng, cũng nhìn theo. Hóa ra là Hạ Nguyên và Nghiêm Miểu, Hạ Nguyên mặc một bộ vest thủ công màu xám, trên khuỷu tay là cánh tay của kiều thê quàng lên, trên mặt mang theo nụ cười khéo léo, đang trên đường chào hỏi mọi người xung quanh. Nghiêm Miểu đã ngoài 30 nhưng bảo dưỡng rất khá, nhìn qua tựa như thiếu nữ hơn đôi mươi, mặc một thân lễ phục trễ vai màu xanh ngọc, bờ vai ngọc trắng như tuyết lộ ra một nửa, dáng người phập phồng quyến rũ, hơi nâng cằm lên, mỹ diễm trên mặt mang theo một chút ngạo nghễ.

Kỳ thật màu xanh ngọc này tương đối khó kiểm soát, một chút không cẩn thận liền sẽ có vẻ thô tục, thế nhưng Nghiêm Miểu lại khống chế rất tốt chiếc váy này, khiến da bà nhìn còn trắng hơn tuyết, phú quý ung dung.

Nghiêm Phái nhìn bọn họ, lại nhìn sắc mặt trở nên trắng bệt của Hứa Du Nhiên, lặng lẽ chọc chọc Nghiêm Nham, anh ba rốt cuộc sao vậy? Sắc mặt khó coi vậy, là sợ đại thần Nam Sơn không nhìn ra bọn họ đã biết chuyện này sao? Cũng may đại thần Nam Sơn hiện tại đều dồn hết sự chú ý trên người tên cặn bã Hạ Nguyên kia, nên chưa chú ý tới bọn họ.

Nghiêm Nham bị cô chọc một cái mới phục hồi tinh thần, nắm chặt nấm đấm qua lại vài lần, rồi nở một nụ cười tươi nói: “Đại thần quen bọn họ sao?”

Hứa Du Nhiên cả kinh, thu hồi ánh mắt, cố gượng cười nói: “Sao tôi có thể quen được người có thân phận cao như vậy, chỉ là tùy tiện nhìn thôi.”

Nghiêm Nham vẫn duy trì nụ cười nói: “Người đó là chủ Hạ gia, thân phận quả thật rất cao, còn có quan hệ thông gia với Nghiêm gia chúng tôi.”

Hứa Du Nhiên nhắm mắt lại, nói: “Gia chủ Hạ gia? Tên ông ta là gì?”

Nghiêm Nham nói: “Ông ta tên Hạ Nguyên.”

Giọng nói Hứa Du Nhiên khô khốc “A” một tiếng, nói: “Hạ…… Nguyên sao? Vợ ông ấy thật đẹp.”

Hai nắm đấm của Nghiêm Nham siết chặt, nhìn thoáng qua hai người ở bên kia, dùng ngữ điệu bình thường nói: “À, vợ ông ấy là cô nhỏ tôi, ông ấy là tên thê nô, đối với cô nhỏ tôi từ trước đến nay nói gì nghe nấy. Mấy năm nay bởi vì quan hệ với cô nhỏ mà Nghiêm gia đã giúp đỡ ông ấy rất nhiều, hiện tại ngoại trừ năm gia tộc lớn chúng tôi, Hạ gia ở Hoa Thành cũng là số một số hai.”

Sắc mặt Hứa Du Nhiên tái nhợt như tuyết, Hạ Nguyên sao? Anh cũng chịu khó lừa tôi thật, thì ra đến cả cái tên của anh cũng là giả, trên thế giới này căn bản không có người nào là Hạ Dao cả. Cũng tốt, người y đã từng yêu là Hạ Dao, không hề dính líu gì tới gia chủ Hạ gia ngăn nắp hào nhoáng trước mắt này, mà Hạ Dao, từ thời khắc này trở đi cũng đã chết rồi.

Nghiêm Phái nhìn vào mắt y, thật sự không đành lòng, nhịn không được oán hận liếc nhìn

Hạ Nguyên như muốn róc thịt gã. Nhưng Mục Tĩnh Viễn nói cũng đúng, chuyện này tuy rằng không thể để công chúng biết, nhưng trong nội bộ sớm hay muộn gì cũng sẽ bị vạch trần. Thay vì để Hứa Du Nhiên không hề phòng bị đối mặt với sự thật đẫm máu này thì chi bằng sớm một chút để y phát hiện, như vậy y cũng có thêm thời gian để tự điều chỉnh bản thân, nghĩ kĩ về mọi chuyện, cũng sẽ không còn lưu lại một chút ảo tưởng với Hạ Nguyên nữa.

Phần thịt thối rửa trên miệng vết thương khi bị cắt đi xác thật rất đau, nhưng giữ nó lại sẽ chỉ làm vết thương càng thêm tồi tệ hơn thôi.

Hứa Du Nhiên khẽ cười tự giễu một chút, rũ đôi mắt xuống.

Nghiêm Nham nhìn y, ngực bỗng cảm thấy đau nhói không thể lí giải.

Hai anh em họ trao đổi một ánh mắt, cố gắng tìm chút chủ đề nhẹ nhàng để bắt chuyện, nhưng rõ ràng hiệu quả đạt được cực nhỏ, cả người Hứa Du Nhiên như thể bị rút hết năng lượng, mỗi một nụ cười đều là miễn cưỡng. Hai anh em trút hết thủ đoạn trên người cũng không có thể làm y cảm thấy tốt lên một chút, ngược lại còn khiến y uống mấy ly rượu.

Hứa Du Nhiên không có thường uống rượu, nên chỉ vài ly xuống bụng, sắc mặt liền bắt đầu phiếm hồng, ánh mắt cũng mê ly.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK