Trần Phong nghĩ nghĩ, vẫn là nói:
" Lúc vừa đến nhà, tôi có thấy Tiểu Trịnh ngăn cản tiểu thiếu gia đi vào, giống như xin cậu ấy đừng đem việc hắn đến trễ nói cho phu nhân biết, tiểu thiếu gia có vẻ là đáp ứng rồi."
Cho nên cậu không phải bị dọa không dám nói, mà là không để trong lòng, lại đáp ứng mà thôi.
Bạch Bác Nhân nói:
"Vậy cũng không đúng, lấy tính cách của Hàm Hàm, khi nào lại lo lắng cho người khác? Chọc nó không thoải mái, nó như thế nào sẽ nhẹ nhàng bỏ qua việc này?"
Ông ngẩng đầu nói với Trần Phong:
"Được rồi, cậu lui xuống đi."
Trần Phong nói: "Vâng."
Cáo trạng xong Trần Phong thỏa mãn xoay người đi ra ngoài.
Mẹ Bạch nhắm mắt lại, nỗ lực suy nghĩ trong khoảng thời gian này con trai nhỏ làm việc và nghỉ ngơi, hành tung, cùng với người đã tiếp xúc. Nhưng vẫn không có manh mối gì, bà đè nặng giận dữ nói:
"Em thấy Tuyết Tình nói đúng, Hàm Hàm nhất định là bị ủy khuất lớn gì đó, mới có thể đột nhiên trở nên ngoan như vậy. Nó hôm nay buổi sáng thức dậy muộn, lúc mới vừa xuống lầu còn ôm em khóc một hồi, em cùng Tuyết Tình hỏi nó, nó chỉ nói là gặp ác mộng, bị dọa sợ."
Bạch Bác Nhân nhíu mày nói:
"Hàm Hàm khóc? Nó sáng sớm hôm nay khóc, ra ngoài lại biểu hiện tính tình tốt mà xưa nay chưa từng có,về đến nhà còn ôm em, nói nó yêu em......"
"Không, không dừng ở đó."
Mẹ Bạch nỗ lực nhớ lại:
"Buổi sáng thằng bé ăn cháo tôm bóc vỏ, bởi vì nó phát ngốc lúc lâu, cháo có chút nguội, đặt trong trường hợp bình thường nó tuyệt đối sẽ không đụng vào. Kết quả hôm nay lại đem một chén cháo đều uống sạch."
Bạch Tuyết Tình bổ sung:
"Hôm nay lúc con ra cửa, em ấy còn dặn dò con lái xe phải cẩn thận, con vì thế mà vui vẻ cả ngày. Còn nghĩ tên tiểu tử thúi này rốt cuộc cũng biết quan tâm chị già của nó. Hơn nữa vừa rồi lúc ăn cơm, chúng ta gắp đồ ăn cho nó, vậy mà nó đều ăn sạch, còn bởi vậy no căng đến khó chịu.
Nếu là thường ngày, thằng bé như thế nào sẽ bởi lo nghĩ cho người khác mà miễn cưỡng bản thân? Ai! Sớm biết rằng nó sẽ như vậy, con đã không gắp nhiều đồ ăn đến thế."
Mẹ Bạch thầm chấp nhận gật gật đầu.
Bạch Bác Nhân nhắm mắt lại, tựa lưng vào sô pha suy nghĩ trong chốc lát, nói:
"Hôm nay Hàm Hàm thay đổi quá lớn, đây có thể là chuyện nhỏ cũng có thể là chuyện lớn. Lòng tự trọng nó mạnh, nếu thật là ở bên ngoài bị ủy khuất gì, chúng ta cố rặng hỏi sẽ chỉ làm nó phản cảm.
Như vầy, chúng ta coi như cái gì cũng không biết, lưu tâm quan sát nhất cử nhất động của nó, cũng cho người đi theo bảo vệ. Sắp tới cũng không thể để nó đi đâu một mình, chúng ta còn phải làm như bình thường, đừng để nó phát hiện sơ hở."
Ông ngưng một chút lại nói tiếp:
"Nếu nó chỉ là trưởng thành nên hiểu chuyện cũng liền thôi, nhưng nếu là thực sự có người dám đụng đến con trai tôi, người nhà họ Bạch cũng không phải dễ đối phó!"
Mẹ Bạch gật mạnh
Bạch Tuyết Tình nói:
"Vậy anh hai bên kia......"
Bạch Bác Nhân dùng hai ngón tay xoa huyệt Thái Dương, nói:
"Anh con thì để ba đây đi nói với nó."
Đang nói chuyện, hai anh em đi ra ngoài tiêu thực cũng đã trở lại, ba người trên sô pha điều chỉnh lại biểu tình
Mẹ Bạch cười nói:
" Thế nào Hàm Hàm, còn khó chịu không? Con, cái đứa nhỏ này cũng thật là, ăn không vô thì không cần ăn, sao lại làm cho bản thân khó chịu. "
Bạch Nhất Hàm ngồi kế bên bà, cũng cười nói:
"Vốn dĩ cũng không có gì, chính là ăn có hơi nhiều một chút, giờ cũng đã tiêu hóa gần hết rồi."
Bạch Tuyết Tình cùng Bạch Bác Nhân liếc nhau, cười nói:
" Em trai đã bao lớn rồi? Ăn no hay không đều phân biệt không rõ sao?"
Bạch Nhất Hàm hừ một tiếng nói:
"Mọi người đều gắp đồ ăn cho em, em không đành lòng lãng phí tâm ý mọi người. Chị vậy mà còn không cảm kích!"
Bạch Tuyết Tình vội xin tha nói:
"Chị sao lại không cảm kích? Chị rất cao hứng nha"
Bạch Nhất Hàm bĩu môi một cái, lại hừ một tiếng.
Bạch Ngạn sờ sờ đầu tóc cậu, khóe môi lại cười nói:
"Em trai anh đã trưởng thành."
Bạch Nhất Hàm cười cười, em là nên trưởng thành, là người đã chết đi một lần, sao có thể không lớn lên.
Ban đêm, Bạch Ngạn gõ cửa thư phòng Bạch Bác Nhân, bước vào đi thẳng vấn đề nói:
" Ba, con muốn cùng ba nói về chuyện của em trai. Bộ dáng thằng bé hôm nay không đúng lắm, có thể đã xảy ra chuyện gì."
" Lúc vừa đến nhà, tôi có thấy Tiểu Trịnh ngăn cản tiểu thiếu gia đi vào, giống như xin cậu ấy đừng đem việc hắn đến trễ nói cho phu nhân biết, tiểu thiếu gia có vẻ là đáp ứng rồi."
Cho nên cậu không phải bị dọa không dám nói, mà là không để trong lòng, lại đáp ứng mà thôi.
Bạch Bác Nhân nói:
"Vậy cũng không đúng, lấy tính cách của Hàm Hàm, khi nào lại lo lắng cho người khác? Chọc nó không thoải mái, nó như thế nào sẽ nhẹ nhàng bỏ qua việc này?"
Ông ngẩng đầu nói với Trần Phong:
"Được rồi, cậu lui xuống đi."
Trần Phong nói: "Vâng."
Cáo trạng xong Trần Phong thỏa mãn xoay người đi ra ngoài.
Mẹ Bạch nhắm mắt lại, nỗ lực suy nghĩ trong khoảng thời gian này con trai nhỏ làm việc và nghỉ ngơi, hành tung, cùng với người đã tiếp xúc. Nhưng vẫn không có manh mối gì, bà đè nặng giận dữ nói:
"Em thấy Tuyết Tình nói đúng, Hàm Hàm nhất định là bị ủy khuất lớn gì đó, mới có thể đột nhiên trở nên ngoan như vậy. Nó hôm nay buổi sáng thức dậy muộn, lúc mới vừa xuống lầu còn ôm em khóc một hồi, em cùng Tuyết Tình hỏi nó, nó chỉ nói là gặp ác mộng, bị dọa sợ."
Bạch Bác Nhân nhíu mày nói:
"Hàm Hàm khóc? Nó sáng sớm hôm nay khóc, ra ngoài lại biểu hiện tính tình tốt mà xưa nay chưa từng có,về đến nhà còn ôm em, nói nó yêu em......"
"Không, không dừng ở đó."
Mẹ Bạch nỗ lực nhớ lại:
"Buổi sáng thằng bé ăn cháo tôm bóc vỏ, bởi vì nó phát ngốc lúc lâu, cháo có chút nguội, đặt trong trường hợp bình thường nó tuyệt đối sẽ không đụng vào. Kết quả hôm nay lại đem một chén cháo đều uống sạch."
Bạch Tuyết Tình bổ sung:
"Hôm nay lúc con ra cửa, em ấy còn dặn dò con lái xe phải cẩn thận, con vì thế mà vui vẻ cả ngày. Còn nghĩ tên tiểu tử thúi này rốt cuộc cũng biết quan tâm chị già của nó. Hơn nữa vừa rồi lúc ăn cơm, chúng ta gắp đồ ăn cho nó, vậy mà nó đều ăn sạch, còn bởi vậy no căng đến khó chịu.
Nếu là thường ngày, thằng bé như thế nào sẽ bởi lo nghĩ cho người khác mà miễn cưỡng bản thân? Ai! Sớm biết rằng nó sẽ như vậy, con đã không gắp nhiều đồ ăn đến thế."
Mẹ Bạch thầm chấp nhận gật gật đầu.
Bạch Bác Nhân nhắm mắt lại, tựa lưng vào sô pha suy nghĩ trong chốc lát, nói:
"Hôm nay Hàm Hàm thay đổi quá lớn, đây có thể là chuyện nhỏ cũng có thể là chuyện lớn. Lòng tự trọng nó mạnh, nếu thật là ở bên ngoài bị ủy khuất gì, chúng ta cố rặng hỏi sẽ chỉ làm nó phản cảm.
Như vầy, chúng ta coi như cái gì cũng không biết, lưu tâm quan sát nhất cử nhất động của nó, cũng cho người đi theo bảo vệ. Sắp tới cũng không thể để nó đi đâu một mình, chúng ta còn phải làm như bình thường, đừng để nó phát hiện sơ hở."
Ông ngưng một chút lại nói tiếp:
"Nếu nó chỉ là trưởng thành nên hiểu chuyện cũng liền thôi, nhưng nếu là thực sự có người dám đụng đến con trai tôi, người nhà họ Bạch cũng không phải dễ đối phó!"
Mẹ Bạch gật mạnh
Bạch Tuyết Tình nói:
"Vậy anh hai bên kia......"
Bạch Bác Nhân dùng hai ngón tay xoa huyệt Thái Dương, nói:
"Anh con thì để ba đây đi nói với nó."
Đang nói chuyện, hai anh em đi ra ngoài tiêu thực cũng đã trở lại, ba người trên sô pha điều chỉnh lại biểu tình
Mẹ Bạch cười nói:
" Thế nào Hàm Hàm, còn khó chịu không? Con, cái đứa nhỏ này cũng thật là, ăn không vô thì không cần ăn, sao lại làm cho bản thân khó chịu. "
Bạch Nhất Hàm ngồi kế bên bà, cũng cười nói:
"Vốn dĩ cũng không có gì, chính là ăn có hơi nhiều một chút, giờ cũng đã tiêu hóa gần hết rồi."
Bạch Tuyết Tình cùng Bạch Bác Nhân liếc nhau, cười nói:
" Em trai đã bao lớn rồi? Ăn no hay không đều phân biệt không rõ sao?"
Bạch Nhất Hàm hừ một tiếng nói:
"Mọi người đều gắp đồ ăn cho em, em không đành lòng lãng phí tâm ý mọi người. Chị vậy mà còn không cảm kích!"
Bạch Tuyết Tình vội xin tha nói:
"Chị sao lại không cảm kích? Chị rất cao hứng nha"
Bạch Nhất Hàm bĩu môi một cái, lại hừ một tiếng.
Bạch Ngạn sờ sờ đầu tóc cậu, khóe môi lại cười nói:
"Em trai anh đã trưởng thành."
Bạch Nhất Hàm cười cười, em là nên trưởng thành, là người đã chết đi một lần, sao có thể không lớn lên.
Ban đêm, Bạch Ngạn gõ cửa thư phòng Bạch Bác Nhân, bước vào đi thẳng vấn đề nói:
" Ba, con muốn cùng ba nói về chuyện của em trai. Bộ dáng thằng bé hôm nay không đúng lắm, có thể đã xảy ra chuyện gì."