Tiếp viên trưởng Trần đi đến trước mặt Ngô Hà thì dừng bước, xoay người nhìn Ngô Hà.
Ngô Hà nhìn tiếp viên trưởng Trần, lúc trước, mấy cô là cùng cấp, nhưng bây giờ cô bị xuống cấp, trở lại làm khoang phổ thông, lẽ nào tiếp viên trưởng Trần muốn châm chọc cô?
Các tiếp viên khác đều nhìn sang Ngô Hà.
Tiếp viên trưởng Trần nói với Ngô Hà: “Sắc mặt của cô không tốt, chút nữa trang điểm lại một chút.”
Ngô Hà thở dài, gật đầu nói: “Được.”
Tiếp viên trưởng Trần tiếp tục đi, đi đến trước mặt La Xán Xán lại dừng bước. La Xán Xán đến bây giờ vẫn không biết vì sao Ngô Hà lại nhắm vào mình, hiện tại có một tiếp viên trưởng mới tới, không biết cô ấy thế nào.
Tiếp viên trưởng Trần nhìn kĩ La Xán Xán vài giây, không nói gì, rồi đi tiếp. La Xán Xán chớp mắt một cái, không rõ tính tình của tiếp viên trưởng này thế nào. Cô cùng Chu Thiến Di đứng bên cạnh liếc mắt nhìn nhau.
Sau khi đi qua tất cả các tiếp viên, tiếp viên trưởng Trần mới bắt đầu nói: “Tên tôi là Trần Dong, tiếp viên trưởng của chuyến bay lần này. Cuộc họp chính thức bắt đầu. Trước tiên, tôi muốn nói rằng chúng ta là một toàn thể, khi thực hiện nhiệm vụ cần phải hỗ trợ, hợp tác với nhau, như vậy mới có thể được thực hiện tốt nhiệm vụ, đảm bảo an toàn cho chuyến bay.”
Vẻ mặt của Trần Dong rất nghiêm túc. Mọi người đều nghĩ rằng cô ấy rất khó hòa đồng, nhưng cô ấy không làm khó với các tiếp viên hàng không khác. Cuộc họp của tổ tiếp viên do cô ấy chủ trì cũng rất ngắn gọn. Nó chủ yếu nhấn mạnh vào sự phân công công việc và chuyện phục vụ hành khách, không có một câu nói vô ích nào. Cuối cùng, cô kết thúc bằng một câu “Tôi hy vọng chúng ta có thể hoàn thành thành công nhiệm vụ này cùng nhau.”
Sau cuộc họp tổ tiếp viên, mọi người đi đến sân bay. Cuộc họp phi hành đoàn do cơ trưởng chủ trì sẽ mở tại sân bay. Sau khi cuộc họp chuẩn bị trước chuyến bay của phi hành đoàn kết thúc, mọi người bắt đầu lên máy bay.
Khi lên máy bay, Vương Cầm nhìn La Xán Xán đi sau tiếp viên trưởng Trần, cảm thấy có chút khó chịu. Cô thì thầm với Ngô Hà: “Chị họ, chị xem cô ta! Không phải là tiếp viên hàng không hạng nhất sao? Em thấy những gì em nói trước đó không hề sai, cô ta nhất định đã dụ dỗ vị khách khoang hạng nhất ấy nên anh ta mới viết cho cô ta một lá thư cảm ơn dài như vậy.” Lời này, cô đã nói với Ngô Hà ở khách sạn nhiều lần rồi.
Ngô Hà nhớ tới lúc ở trên máy bay cô đang giáo huấn La Xán Xán thì Nguyên Nghị nói cô im miệng, còn nói sẽ tìm cô nói chuyện. Sau khi xuống máy bay, anh ngược lại vẫn chưa tìm cô nói chuyện, sợ là trực tiếp nói với công ty chỗ không đúng. Hơn nữa anh lại vì La Xán Xán mà viết thư cảm ơn dài như vậy, cô cũng thấy việc này rất kì lạ, điều tra thân phận của Nguyên Nghị mới biết anh là một huấn luyện viên phi công, được rất nhiều cơ trưởng kính trọng, đó là giấc mơ của nhiều cơ trưởng. Nguyên Nghị là một nhân vật lợi hại. Mặc dù thân phận của anh không thể nói rõ bất cứ điều gì, nhưng ở Trường Cát, Ngô Hà chưa từng được hành khách nào viết thư cảm ơn. Tuy rằng Ngô Hà cảm thấy kỳ lạ, nhưng rốt cuộc có phải là nguyên nhân mà Vương Cầm nói, cô không có bằng chứng nào.
Thấy Ngô Hà không nói gì, Vương Cầm tiếp tục nói: “Chị họ, vì cô ta chị mới bị giáng cấp, chẳng lẽ cứ để như vậy?”
Ngô Hà liếc mắt nhìn Vương Cầm: “Không thì thế nào?”
Vương Cầm dừng lại, nhìn xung quanh, các nhân viên khác trong đội bay đều đi đến trước mặt. Cô nhỏ giọng nói: “Đem chuyện cô ta thông đồng với hành khách khoang hạng nhất phát tán ra ngoài.”
Ngô Hà cũng đứng lại, nói: “Em không có chứng cứ, em truyền ra ngoài thì nó cũng chỉ là tin đồn.”
Vương Cầm nói: “Trong giới tiếp viên có nhiều lời đồn.”
Ngô Hà hơi nhíu mày: “Trong giới tiếp viên không ai để ý đến lời đồn sai, chúng ta thân là tiếp viên cũng như vậy, còn là tổn hại đến hình ảnh của tiếp viên hàng không.”
“Bên ngoài mới làm tổn hại đến hình ảnh của tiếp viên hàng không, bên trong chính là làm xấu hình ảnh của chính cô ta. Chị họ của em, lúc này chị còn nghĩ mình là tiếp viên trưởng sao? Thay vì lo lắng cho người khác thì sao chị không lo chuyện đáng lo hơn?”
Ngô Hà nhíu: “Nửa năm sau chị vẫn là tiếp viên trưởng. Làm tiếp viên trưởng, chị phải có trách nhiệm…”
Vương Cầm cắt lời của Ngô Hà: “Được rồi, đừng nói mấy chuyện này nữa, chỉ cần chị không nói em cũng không nói.”
Đến thời gian lên máy bay của hành khách khoang hạng nhất, La Xán Xán và tiếp viên trưởng Trần cùng nhau ở cửa khoang chào đón khách. Khách ở khoang hạng nhất hết, La Xán Xán vẫn rất bận rộn. Lúc xuống máy bay, các hành khách ở khoang hạng nhất đều gật đầu hỏi thăm La Xán Xán. Tiếp viên trưởng Trần đều cho mỗi tiếp viên hàng không một điểm cao.
Trở về điểm xuất phát đều thuận lợi. Đến Bắc Thành lúc một giờ sáng, nhân viên đội bay đều tự kéo hành lý chuyên dụng quay về chỗ ở. La Xán Xán về nhà, rửa mặt sau đó nằm lên giường, bay đường dài nên rất uể oải, cô vừa nhắm mắt lại đã ngủ thiếp đi.
Mỗi lần bay, hầu như nhân viên trong đội bay đều không cố định. La Xán Xán biết lần sau lúc làm nhiệm vụ có thể không gặp lại chị em Ngô Hà. Ngô Hà bị giáng cấp, vì vậy những chuyện không hay trên máy bay lần trước cũng không điều tra nữa. Hơn nữa, Chu Thiến Di có để lại số điện thoại cho cô, thêm cô vào wechat, nói sau này sẽ là bạn.
Sau khi trở về, La Xán Xán và bạn thân từ nhỏ đến lớn, Vưu Châu Châu gặp mặt một lần. Vưu Châu Châu là nữ cơ trưởng xinh đẹp, giỏi nhất Bắc Hàng. Cô ấy yêu một cơ trưởng ở Trường Cát – Lương Tấn. Nhưng Vưu Châu Châu và cô không giống nhau, cô ấy dám yêu dám hận, thấy Lương Tấn vừa ý liền chủ động theo đuổi. Hai người lúc ăn cơm, Vưu Châu Châu lại nhắc đến thư cảm ơn của Nguyên Nghị, nói nếu như tảng băng Lương Tấn kia có thể viết cho cô một bức thư cảm ơn dài như vậy thì tốt rồi. La Xán Xán vẫn không kiềm chế được mà đỏ mặt: “Anh rể viết thư cảm tạ chỉ là để giúp tớ thôi, không có ý nghĩ gì khác.”
Sau đó, La Xán Xán và Vưu Châu Châu mỗi người thực hiện nhiệm vụ riêng của mình, rất khó để gặp nhau. Cô ấy và Nguyên Nghị cũng chưa gặp lại. Cô đang nghĩ, không biết Nguyên Nghị đã quay trở lại Bắc Thành chưa. Khi nói chuyện điện thoại với Tây Tây, cô nghe Tây Tây nói anh sắp quay lại Bắc Thành, nhưng cô lại có một nhiệm vụ bay bay đến Paris.
Vào ngày ở Paris, Chu Thiến Di đã gửi một tin wechat cho cô, nói mình đã bị phàn nàn.
La Xán Xán hỏi chuyện gì đã xảy ra. Chu Thiến Di nói rằng trong lúc máy cất cánh, một đứa trẻ muốn đi vệ sinh, cô ngăn cản, không mở cửa nhà vệ sinh và mẹ của đứa trẻ nói rằng cô sẽ khiếu nại cô. Kết quả, xuống máy bay mẹ đứa trẻ kia quả nhiên khiếu nại cô.
La Xán Xán nói: “Cô là vì lý do an toàn, khiếu nại này chắc chắn là một khiếu nại không hợp lệ. Đừng lo lắng quá.”
Chu Thiến Di nói: “Tôi hy vọng là như vậy.”
La Xán Xán bắt đầu ngủ, chỉ được một lúc, Chu Thiến Di trực tiếp gọi đến, nói cô ấy nghe một tin đồn trong phi hành đoàn là La Xán Xán đã thông đồng với hành khách khoang hạng nhất.
“Cái anh Nguyên gì đó nhỉ? Chính là người viết thư cảm ơn ngàn chữ cho cô đó. À, Nguyên Nghị!” Chu Thiến Di nói, “Tôi không biết ai là người tung tin đồn nữa.”
La Xán Xán nhíu mày, cô không nghĩ đến trong công ty sẽ có loại bàn luận như vậy.
Sau khi cô nghe Chu Thiến Di nói về tin đồn cô thông đồng với hành khách khoang hạng nhất, cô lại nghe thấy các tiếp viên trong phi hành đoàn của mình đang bàn tán về chuyện đó. Khi cô vừa đi tới, họ liền không nói gì nữa, chờ lúc cô đi, cô có thể cảm nhận được mọi người ở sau lưng mình chỉ trỏ.
Đến lúc cô trở về tới Bắc Thành, lời đồn như vậy càng nhiều hơn, cô đi tới chỗ nào cũng nghe được. Trong lúc làm nhiệm vụ, tiếp viên trưởng cũng nhìn cô vài lần. Trong quá trình bay, cô cố gắng không để phạm lỗi, đều cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, chờ đến lúc máy bay hạ cánh thì mệt mỏi nằm trên giường.
Ánh mắt nghi ngờ ở khắp mọi nơi. Trong khoang bếp ở máy bay, cô nghe thấy hai tiếp viên hàng không trò chuyện, không nhịn được nói: “Đây là chỉ là tin đồn! Xin đừng nghe lời đồn bậy!”
Hai tiếp viên kia lập tức im lặng, nhưng khi cô rời đi, hai tiếp viên kia lại tiếp tục nói.
Sau đó, La Xán Xán mỗi lần nghe người khác nói đến, cô đều giải thích rõ cho họ. Tuy nhiên, lời giải thích của cô cũng không có tác dụng gì. Thậm chí, cô còn vô tình gặp phải quản lý của bộ phận tiếp viên Cố Tử Hàng. Anh dừng lại, gọi cô lại rồi cười nói: “Cô có phải là La Xán Xán không?”
La Xán Xán gật đầu: “Vâng, quản lý Cố.”
Cố Tử Hàng lại cười một chút, không nói gì rồi rời đi.
Ánh mắt của người khác làm La Xán Xán áp lực đến không thở nổi.
*
Sau khi Nguyên Nghị từ San Francisco trở về, tìm Cố Tử Hàng lấy xe. Anh nói với La Xán Xán đem xe của mình cho một người bạn mượn, người này không phải là ai khác, chính là Cố Tử Hàng.
Cố Tử Hàng lái xe đến sân bay đón Nguyên Nghị. Chuyến bay của Nguyên Nghị hạ cánh, đi xuống máy bay, trực tiếp đi thẳng ra ngoài sân bay. Từ xa anh đã thấy Cố Tử Hàng đứng bên cạnh chiếc xe hút thuốc. Anh đi tới, liếc nhìn Cố Tử Hàng: “Đợi ở đây nửa tiếng, không phải cậu đi làm à.”
Cố Tử Hàng hút một hơi, sau đó nhả ra một vòng tròn khói, cười nói: “Bởi vì tôi có một chuyện muốn xác nhận.”
Nguyên Nghị không quan tâm hỏi: “Chuyện gì?” Anh đưa tay ra sờ vào mui xe, mui xe màu trắng xuất hiện vài dấu vân tay. Anh liền liếc Cố Tử Hàng, nói: “Cậu nên rửa xe trước tới đây chứ, đó mới là lịch sự.”
Cố Tử Hàng không trả lời Nguyên Nghị mà cười nói: “Tại sao cậu lại vì La Xán Xán mà viết thư cảm ơn dài như vậy?”
Nguyên Nghị nói: “Đương nhiên là cô ấy cần được cảm ơn.”
“Cậu quỷ quái thật! Thành thật đi, cậu có thích cô ấy không?” Cố Tử Hàng không tin.
Nguyên Nghị nói: “Đừng có nói nhảm.”
“Tôi vậy mà nói nhảm? Một người đàn ông làm như thế với một người phụ nữ, không phải là yêu thì là cái gì?”
Nguyên Nghị cau mày: “Tất nhiên là không, cô ấy là em gái của Tư Tư.”
“Tư Tư?” Cố Tử Hàng suy nghĩ một lúc lâu mới nhớ đến người vợ đã mất của Nguyên Nghị tên là La Tư Tư. Anh ta ngạc nhiên: “Em gái?”
Nguyên Nghị gật đầu.
Sau khi Cố Tử Hàng giật mình, anh ta lại ẩn ý cười: “Không phải em vợ đều rất tốt sao? Có câu nói gì đó? Em vợ một nửa là anh rể.”
Nguyên Nghị nhìn Cố Tử Hàng: “Cậu đang nói cái gì? Đừng có đùa với tôi như vậy!”
Cố Tử Hàng nhả ra một vòng tròn khói khác. Anh ta nhướn mày, nói: “Tin đồn La Xán Xán dụ dỗ cậu trong giới tiếp viên… Có phải là giả không?”
“Cậu nói cái gì? Ai tung tin?”
Giọng nói của Nguyên Nghị có phần hơi nặng nề.