La Xán Xán quay đầu nói: “Là khoang hạng nhất, tôi sẽ đi xem. Cô nghỉ ngơi đi.”
Chu Thiến Di “Ừ” một tiếng rồi nhắm mắt lại.
La Xán Xán vào đến khoang hạng nhất, hành khách nhấn chuông đã mở đèn lên. Cô đi tới, mở cửa, nhỏ giọng hỏi: “Thưa ông, ông có nhu cầu gì ạ?”
Đó là một người đàn ông Trung Quốc ngoài năm mươi tuổi. Ông ấy nói mình thức dậy và thấy đói, hỏi cô có gì để ăn hay không, bất cứ gì cũng được. La Xán Xán nói có cơm và súp móng. Ông ấy gật đầu: “Được.”
La Xán Xán làm nóng lại cơm và súp, rất nhanh đã dùng khay đem đến. Cô nói “Ông dùng từ từ ạ”, cầm khay đi. Cô dò xét lại khoang hạng nhất một lần, cuối cùng đến chỗ của Nguyên Nghị, dừng lại. Cô nhìn qua ánh đèn của vị khách đang ăn, Nguyên Nghị đang ngủ, cái mền đắp cũng rất kĩ. Cô suy nghĩ một chút, mở cửa, đi đến bên cạnh anh, rón rén đến nhét cái mền vào các mép, làm nó chắc chắn hơn.
La Xán Xán ra khỏi khoang hạng nhất, một lát sau quay lại thu dọn bàn ăn. Người đàn ông đó cảm ơn cô và nói: “Nó ngon đấy.”
Trời gần sáng, không có hành khách nào nhấn chuông nữa, La Xán Xán ngồi ở ghế chợp mắt một chút.
Một số tiếp viên khác đã ra khỏi phòng nghỉ ngơi, bao gồm có tiếp viên trưởng Ngô Hà, em họ Vương Cầm. Vương Cầm thấy La Xán Xán đang ngủ, “Hừ” nói: “Trời đã sáng mà vẫn còn ngủ.”
Chu Thiên Di đã thức dậy, vừa kiểm tra khoang phổ thông xong trở lại, nghe Vương Cầm nói vậy liền giải thích: “Cô ấy bận rộn cả đêm rồi, chỉ vừa mới nghỉ ngơi chút thôi.”
Vương Cầm phản biện: “Buổi tối các hành khách đều ngủ, có gì mà bận rộn?”
Chu Thiến Di định trả lời, La Xán Xán bị đánh thức, mở mắt ra, nhìn Vương Cầm nói: “Buổi tối cũng có hành khách nhấn chuông, tất nhiên không thể làm ngơ.”
“Khoang hạng nhất chỉ có một mình La Xán Xán.” Chu Thiến Di tiếp lời.
Vương Cầm nói: “Ban ngày đa số đều là do tiếp viên trưởng một mình phụ trách, buổi tối cho dù có khách gọi cũng không nhiều như vậy.”
La Xán Xán nhìn Vương Cầm, khẽ cười nói: “Khoang hạng nhất có nhiều quy định hơn khoang phổ thông, kể cả buổi tối.”
Lời nói của Vương Cầm bị chặn lại.
Chu Thiến Di gật đầu: “Đúng vậy, khoang hạng nhất không giống khoang phổ thông.”
Vương Cầm không nói nữa. Cô không vượt qua bài đánh gia của tiếp viên khoang hạng nhất, điều đó làm cô thấy lo lắng.
“Các cô đang làm cái gì ở đây? Sao không làm việc đi?”
Tiếp viên trưởng Ngô Hà từ phòng nghỉ đi ra, nhìn mọi người liếc mắt, dừng lại không nói tiếp. Ngô Hà nhìn về phía La Xán Xán: “Buổi tối có xảy ra chuyện gì sao?”
La Xán Xán trả lời: “Không có chuyện gì.”
Ngô Hà gật đầu: “Vậy thì tốt rồi. Trời đang sáng, một chút nữa khách sẽ tỉnh dậy sẽ ăn sáng, cô đi kiểm tra đồ ăn, sau đó sắp xếp lại, vệ sinh khoang bếp. Những người khác sẽ làm việc khác, làm theo những gì đã phân.”
La Xán Xán nói: “Khoang bếp rất ngăn nắp, tôi qua tôi đã sắp xếp hết rồi.”
Ngô Hà nói tiếp: “Sáng cũng cần phải chỉnh lại một chút.”
Đúng lúc đó, khoang hạng nhất có người nhấn chuông. La Xán Xán nhìn lướt qua, là 10L, cô nói với Ngô Hà: “Khách gọi, để tôi đi xem thử.”
Ngô Hà ngăn cản: “Tôi vừa nói rồi, cô đi làm đi. Để tôi đi xem.”
Ngô Hà nói xong quay lưng đi đến khoang hạng nhất.
La Xán Xán cau mày nhìn bóng lưng Ngô Hà rời đi.
Vương Cầm nhìn thoáng qua La Xán Xán, khóe miệng cong lên nở nụ cười và cùng hai tiếp viên khác đi đến khoang phổ thông.
Chu Thiến Di chưa đi, cúi đầu, thì thầm với La Xán Xán: “Tiếp viên trưởng là vậy…”
La Xán Xán nói: “Tôi còn không biết mình là mích lòng cô ấy lúc nào.” Nói xong, cô không thể làm gì ngoài đến khoang bếp.
Ngô Hà vào khoang hạng nhất, đi đến chỗ vị khách 10L đã gọi, mở cửa cười nói: “Anh Nguyên, anh cần gì ạ?”
10L chính là vị trí của Nguyên Nghị. Anh ngẩng đầu nhìn Ngô Hà, cười nói: “Tôi tìm tiếp viên số 3.”
Ngô Hà cười nói: “Anh Nguyên cần gì nói với tôi cũng như vậy thôi ạ.”
Nguyên Nghị nói: “Không giống nhau. Có thể giúp tôi gọi tiếp viên số 3 không? Cảm ơn.”
Ngô Hà không thể làm gì khác hơn là nói: “Được ạ, anh Nguyên chờ một chút, tôi sẽ đi gọi cô ấy.”
La Xán Xán đang sắp xếp lại bếp, ngạc nhiên khi thấy Ngô Hà đích thân gọi mình đi phục vụ khách 10L. Nhưng rất nhanh cô hiểu được không phải là Ngô Hà muốn cô đi mà là Nguyên Nghị. Sắc mặt của Ngô Hà trông rất khó coi.
La Xán Xán trang điểm lại một chút rồi đến trước mặt Nguyên Nghị, hỏi anh cần gì.
Nguyên Nghị ngẩng đầu nhìn cô hỏi: “Không có kỳ trước của San Francisco Chronicle sao?”
La Xán Xán đáp: “Kỳ trước không có ạ, những tờ báo chúng tôi cung cấp đều là mới nhất.”
Nguyên Nghị nói: “À, không sao.”
La Xán Xán cười: “Lần sau anh Nguyên có đi chuyến bay của Trưởng Cát, mà cũng là chuyến bay của tôi thì tôi nhất định sẽ chuẩn bị thêm những tờ báo kỳ trước.”
Nguyên Nghị gật đầu: “Được.” Anh tỉ mỉ quan sát cô, nhỏ giọng hỏi: “Em chưa ngủ à?”
La Xán Xán cũng nhỏ giọng trả lời: “Nghỉ ngơi được một lúc rồi.” Cô sờ mặt mình, hỏi: “Sắc mặt em không tốt sao?” Cô vừa trang điểm lại, hẳn là không nhìn ra.
Nguyên Nghị nhìn cô một lúc lâu. La Xán Xán bị làm cho không tự nhiên lắm nên anh mới nói: “Có một chút.”
Cô nhíu mày lại.
“Đi nghỉ ngơi một chút đi.” Nguyên Nghị nói.
“Không cần, sắp đến bữa sáng rồi.”
Nguyên Nghị nói: “Qua chuyện vừa rồi, khỏi cần nói, tiếp viên trưởng cũng sẽ không cho em ra đâu.”
Sự thật là vậy, La Xán Xán không thể cãi lại. Nhưng cô cũng muốn chờ cơ hội để làm ở khoang hạng nhất, giống như tối qua, không có ai trong đoàn bay ở đó nhưng có người muốn ăn và anh cần một ly nước.
“Em muốn trở thành người sắt à?” Nguyên Nghị thấy cô không muốn nghỉ ngơi, tìm cơ hội để nghỉ, cười nói.
La Xán Xán hơi chớp mắt, ở trên máy bay nói chuyện này không được tốt lắm. Cô lại nở một nụ cười chuyên nghiệp, “Anh Nguyên còn cần gì nữa không ạ?”
Nếu không cần gì nữa, cô sẽ đi ra ngoài. Đi ra ngoài rồi cô chỉ có thể làm những việc khác.
Nguyên Nghị suy nghĩ một chút, nói: “Giúp tôi lấy dao cạo, tôi muốn cạo râu.”. Truyện Ngược
Khách khoang hạng nhất được cung cấp dao cạo, ngay bên cạnh ghế ngồi.
La Xán Xán nói: “Được ạ.”
Cô lấy lưỡi dao, sau đó đến nhà vệ sinh xem bọt cạo râu còn mới hay không. Chưa có ai dùng đến, cô để Nguyên Nghị đi vào.
Nguyên Nghị cầm theo dao cạo đi vào, La Xán Xán đứng ngoài phòng vệ sinh. Cửa phòng vệ sinh không khóa, khi quay đầu thì thấy anh đang cạo đi lớp bọt màu trắng.
Tuy rằng nhìn lén rất nhiều lần. Nhưng cô chưa thấy anh cạo râu bao giờ, phong độ của người này khiến tim cô đập mạnh, có một cảm giác khó tả.
“Anh Nguyên, anh còn cần gì nữa không ạ?” Chờ Nguyên Nghị cạo râu xong đi ra, La Xán Xán hỏi.
Nguyên Nghị suy nghĩ một chút, nhỏ giọng cười nói: “Rất tiếc, tôi thật sự không cần gì nữa.”
La Xán Xán cong mắt cười: “Vậy anh hãy quay về chỗ ngồi thắt dây an toàn lại ạ. Bữa sáng sẽ nhanh có thôi.”
Nguyên Nghị trở về chỗ, La Xán Xán cũng ra khỏi khoang hạng nhất.
Nhưng cô chỉ vừa ra khỏi thì chuông lại vang lên. Đương nhiên cô không thể quay trở lại, bởi vì Ngô Hà bảo cô đi rửa lại dụng cụ ăn, nhất định phải để mọi thứ sạch sẽ, mặc dù đã được rửa sạch trước đó.
La Xán Xán đang lau sạch dụng cụ, Ngô Hà quay lại với gương mặt khó chịu, hỏi: “La Xán Xán, tối qua cô cho khách 9K ăn cơm đúng không?”
La Xán Xán quay đầu lại: “Có chuyện gì vậy?”
Ngô Hà nói: “Vị khách kia không thể ăn cơm tẻ, chỉ ăn được thức ăn lỏng thôi.”
La Xán Xán cau mày: “Tối hôm qua, vị khách đó cũng đâu nói không ăn được.”
Ngô Hà chỉ nói: “Lần này cô gặp rắc rối rồi!”