Thế là danh tiếng của trường Trần Hưng Đạo cứ thế bay lên như diều gặp gió vì là trường duy nhất có cả hai đội bóng được vào vòng chung kết.
Tuy nhiên có vẻ đối thủ kế tiếp của cả hai không phải bình thường. Của đội nam là Trần Quốc Đại – quán quân năm trước và đội nữ là Lê Hồng Phong – nổi tiếng với lối chơi xấu nhưng không thể cãi.
Lần này tới phen đội nam lo lắng. Không giống như Nguyễn Trãi, Trần Quốc Đại chiến thắng bằng chính năng lực nên tỉ lệ thắng của lớp A1 là không cao.
Lần này đến lượt sư tỷ ra tay, “miễn cưỡng” cho phép bọn nhốn nháo này đến nhà quậy phá dù gì thì ngày mai đội nữ tới trận thứ hai buổi sáng còn đội nam thi đấu trận thứ hai buổi chiều.
Cũng may là hôm nay mẹ có nhà phụ tiếp đãi nên bọn kia cũng không dám nổi loạn như lần trước nhưng cũng thật phiền. Nói là cùng tiếp đãi nhưng sau khi kéo cả lũ đến nhà, cô liền trốn biệt trong nhà để nhường hết công việc thiêng liêng đó cho mẹ.
Nhắc tới mẹ thì cũng nói thêm, từ khi Tiểu Kì tham gia đội bóng rổ, mẹ cô cũng tỏ ra vui vẻ, không ngại bọn nhóc kia mà tiếp đón rất nồng hậu. Còn với cô cũng không khó chịu nữa, cô muốn ngủ bao nhiêu cũng được (vì không phải đi học) và cũng không tỏ ra tức giận khi thấy những vết xước trên mặt và tay của cô. Tuy lịch thi đấu liên tiếp nhưng đối với Kì thật giống kì nghỉ hè đến sớm, thật là thoải mái.
Xem ra thì giải đấu năm nay trường Trần Hưng Đạo rất may mắn à phải nói là vô cùng may mắn, bách chiến bách thắng mà không tổn thương nhân lực nào mà cũng có thể do các đội bóng năm nay “không đạt chuẩn” cũng nên.
Mặc dù chật vật lắm mới thắng được trường Trần Quốc Đại nhưng cả bọn cũng biết đây không phải là đội mạnh nhất mà chính là Trần Phú, đội sẽ tranh giải nhất nhì với các cậu vào trận thứ hai sáng mai.
Xét về khó khăn thì đội nữ có phần nhọc hơn vì Trần Quốc Đại thiên về kỹ thuật còn Lê Hồng Phong lại nặng về “kỹ sảo”. Trận này hẳn là lành ít dữ nhiều. Những đội trước thi đấu với Lê Hồng Phong, đa phần là chấn thương, nghe tin này cả đội cũng có chút hoảng loạng nhưng “lỡ ăn” của đội trưởng rồi nên phải thi đấu hết mình.
Tiểu Kì sau mấy trận xem xét đối thủ thì cũng lo lắng không kém, đội này mặc dù thể lực không có nhiều nhưng kỹ thuật rất tốt. Đặc biệt trong khoản gian lận thì bách phát bách trúng mà người bị hại không thể tránh né hay thưa kiện được. Mà cô bạn đội trưởng với nốt ruồi đỏ ở đuôi mắt là người chỉ huy mấy trò này thì cũng không phải là người dễ đối phó.
Trận này sẽ là một trận hấp dẫn đây, lâu lắm rồi mới có đối thủ ngang tài ngang sức. Thú vị! Lần này Tiểu Kì quyết thắng cho bằng được.
Trận đấu bắt đầu, cả đội Lê Hồng Phong lẫn khán giả đều ngạc nhiên vì Tiểu Kì không ra sân mà nhường đội trưởng cho Như. Không chỉ cô mà bên đội bạn cũng không có cô bạn như những trận trước. Ngồi ở hàng ghế dự bị, cả hai dường như cùng chung suy nghĩ mà nhìn về phía đối phương. Có vẻ như tính toán của cả hai đã bị đối phương nắm được rồi, nhưng không sao như vậy thì càng thú vị.
Theo như ý của Tiểu Kì, ở hiệp 1, cả đội không cần “cố gắng”, thuận lợi được quả nào thì cứ lấy, không cần phải tranh chấp quá sức, quan trọng nhất là bảo toàn lực lượng mà hình như đội bạn cũng có chung cách đánh nhưng kỹ năng có phần kém hơn nên kết quả hiệp 1 bên cô tạm thắng.
Đến hiệp 2, cả hai cựu đội trưởng vẫn chưa ra sân. Lúc này thì tới phiên hai người phải trầm tư. Ở hiệp 1, cả hai vẫn chưa ai động tĩnh gì, đội Tiểu Kì vẫn phòng thủ là chính nhưng phía đội bạn vẫn không thấy “xuất chiêu”, nếu cứ theo tình hình này thì đến hết trận cũng không có gì hấp dẫn.
Đội Tiểu Kì mặc dù cũng thắc mắc nhưng nhìn vào hiện tại thấy đội mình vẫn chiếm ưu thế hơn nhưng cũng không dám khinh địch. Còn đội bạn mặc dù có lệnh của đội trưởng không được động thủ thì cũng ấm ức lắm, bọn họ đã quen với lối chơi “xấu”, nay lại buộc trở thành người tốt thì tinh thần cũng mất không ít nên kết quả không như ý muốn nhưng lại dám chống đối, đội trưởng làm vậy ắt sẽ có giải pháp hay.
Tại phần ghế khán giả, một nhóm đông những thành viên 11A1 đang lén lút xem những cô gái lớp mình thì đấu. Mặc dù đã có lệnh của lớp trưởng nhưng lần này cả đám thật muốn mở mang tầm mắt, xem Tiểu Kì thắng cái đội siêu bá đạo này ra sao.
Nhưng mới bắt đầu cả bọn đã phát buồn ngủ, thật ngoài dự đoán của mọi người, chẳng hào hứng tẹo nào. Duy những người trong đội bóng nam thì tỏ vẻ tư lự, Tiểu Kì quả cao tay. Còn đội cổ vũ có vẻ như không vui cho lắm.
Tiểu Kì không cho bọn họ đến thì ra ở đây đã có một đội cỗ vũ vô cùng chuyên nghiệp, chính vì thế mà đứa nào cũng uất. Hai vợ chồng chị Ngọc nhìn vào đám oắt con kia thì cũng đoán được tình hình nhưng khi nhìn đến một cậu nhóc từ nãy đến giờ vẫn ngồi im lặng xem thi đấu thì chị chợt khẽ cười rồi kéo tai chồng mình nói gì đó.