---Chương 17---
Trong căn phòng làm việc xa hoa, Cố Trình ngồi trên ghế bành chậm rãi lắc ly rượu vang trong tay.
Trợ lý Trương đứng ở trước bàn làm việc im lặng cúi đầu, cơ thể run bần bật như bị bệnh. Không khí ngột ngạt căng thẳng bao trùm toàn bộ bầu không khí.
Cạch! Cố Trình chỉ mới đặt ly rượu xuống mặt bàn, trợ lý Trương đã sợ đến mức trắng bệch mặt.
"Lại thất bại rồi", Cố Trình nhẹ nhàng nói, ánh mắt tựa như một cái hố đen muốn ăn tươi nuốt sống người khác găm thẳng vào người đối diện.
"...", cổ họng Trương Hàn như bị bóp nghẹt, một âm thanh nhỏ cũng không phát ra nổi.
"Thất bại lần đầu cũng đành thôi, coi như hắn mạng lớn. Nhưng mà, đến lần thứ hai ra tay, không những hỏng việc, lại còn để cho hắn bắt được con chuột..."
Cố Trình cong ngón tay gõ nhẹ từng nhịp xuống mặt bàn. Lọt vào trong mắt trong tai của Trương Hàn lại như từng phát búa đập vào tim gã. Mồ hôi lạnh tuôn ướt lưng áo, Trương Hàn cố gắng ép bản thân bình tĩnh.
"Thiếu chủ, xin hãy cho tôi một cơ hội cuối cùng".
Trương Hán không gọi 'Cố tổng' như bình thường, mà đổi sang gọi "thiếu chủ", muốn dùng chút tình nghĩa "đàn em" cầu xin Cố Trình. Gã thừa biết Cố Trình là kẻ tàn nhẫn cỡ nào, hắn nhất định sẽ không để một người làm hỏng việc đi theo mình. Vật không dùng được nữa, thì chỉ có thể bị vất bỏ.
Cố Trình bật cười, nụ cười đầy trào phúng. Hắn đứng dậy đi đến trước mặt Trương Hàn, lạnh lùng đưa một con dao gấp cho gã.
Con dao không nặng nhưng lại khiến Trương Hàn như cầm vật ngàn cân.
"Thiếu, chủ...?"
"Lần cuối cùng, Bạch Hiển biến mất hoặc người biến mất, sẽ là cậu", Cố Trình nói xong, vẻ mặt đầy ác ý nhìn chằm chằm vào trợ lý Trương, "Hiểu rồi chứ?".
"...Vâ,ng".
Trương Hàn không nói nổi thành lời, sự sợ hãi và hối hận trào lên trong lòng. Ý tưởng "diệt trừ" nhà họ Bạch là chính gã tự bày ra, còn tự tin hứa hẹn với Cố Trình có thể làm được. Giờ nó lại trở thành cái dây siết vào chính cổ gã.
Đợi Cố Trình cho rời đi, thoát khỏi căn phòng làm việc. Hai chân Trương Hàn nhũn ra không nhấc lên nổi, gã há miệng thở dốc như con chó vừa thoát chết.
Rõ ràng mọi chuyện gã sắp xếp đều vô cùng hoàn hảo, với cú tông như thế sao Bạch Hiển lại vẫn có thể sống sót được chứ! Trương Hàn điên cuồng vò đầu bứt tai, hình tượng tinh anh nhã nhặn của gã hoàn toàn sụp đổ, lộ ra bản chất của một tên điên nguy hiểm.
"Tao sẽ không chết, lũ Bạch gia chúng mày, đợi đó", Trương Hàn úp mặt vào hai bàn tay lầm bầm, ánh mắt nhìn qua kẽ tay của gã long sòng sọc đảo loạn như một con thú mất trí khiến người ta rợn tóc gáy.
Lần này, gã sẽ đích thân ra tay, Trương Hàn bỏ con dao gấp vào túi áo. Nếu gã thành công, chắc chắn Cố Trình sẽ không ngần ngại giúp gã thoát tội. Trương Hàn nghĩ thế, mang theo nụ cười lững thững rời đi.
- --
Một đêm nữa lại trôi đi, lúc Bạch Hiển tỉnh đã nghe tiếng loắng thoắng nói chuyện đầy hưng phấn của em trai.
"Thanh Vân, em ăn cái này đi, cái này cũng ngon lắm".
"...".
"Em đừng chỉ ăn thịt, không tốt cho dạ dày đâu. Ăn món rau này nữa, nha", giọng nói như đang "làm nũng" của Bạch Vũ Tri bay vào tai Bạch Hiển.
Nghe cái tên quen thuộc Bạch Hiển bật dậy, nhìn sang giường bên cạnh trống không. Y muốn đứng dậy đi ra ngoài nhưng không được. Bạch Hiển nhấn vào chuông trên đầu giường, lập tức Bạch Vũ Tri cùng người bên ngoài đều nghe thấy.
"Anh hai, anh tỉnh rồi mau ra ăn sáng thôi. Tối qua anh đã thức đến mấy giờ vậy hả?", Bạch Vũ Tri ngăn y tá ở cửa, tự mình xồng xộc chạy vào giúp nâng giường dậy. Kê thêm gối vào lưng cho anh, nhanh nhẹn cầm bàn chải cùng chậu nước đã chuẩn bị sẵn mang ra.
Kiểu phục vụ tận giường thế này Bạch Hiển không quen, y cản lại "Anh tự làm, lấy xe lăn cho anh".
"Được em phục vụ không thích hả? Trăm năm mới được một lần đó anh", Bạch Vũ Tri nhanh miệng, nhưng vẫn làm theo lời Bạch Hiển kéo xe lăn tới.
"Em ấy đâu?"
Bạch Hiển không hỏi rõ Bạch Vũ Tri vẫn hiểu, đáp ngay, "Ở phòng ngoài á anh, đang ăn sáng"
"Vết thương của em ấy thì sao?"
"Em ấy nói không có đau, nhìn cũng khỏe hơn rồi".
Hai anh em câu được câu chăng nói chuyện.
Lúc giúp anh mình đi vệ sinh, Bạch Vũ Tri trợn tròn mắt, "Sao cái của anh nhìn như hung khí vậy! Khổ cho chị dâu tương lai của em rồi".
Vừa nói dứt câu lập tức bị Bạch Hiển lạnh mặt cho ăn một phát cốc vào đầu, đau đến mức ứa nước mắt.
Có lẽ là vì hai anh em cùng chung dòng máu nên chẳng có chút ngại ngùng nào, vô cùng thoải mái tự nhiên. Bạch Vũ Tri trước đây có sợ anh trai, thì cũng chỉ là sợ bị anh hai túm cổ áo kéo vào công ty làm chân chạy vặt thôi.
"Tuần sau anh sẽ về công ty, em mấy hôm nay chịu khó giúp đỡ cha đi", Bạch Hiển lâu rồi mới nói chuyện với em trai, cảm giác này đã lâu lắm rồi mới lại có. Từ khi y tiếp quản công ty liền bận đến tối mặt tối mày, nói chuyện với cha mẹ còn ít nữa là.
Bạch Vũ Tri xị mặt nhưng vẫn gật đầu, "Em biết rồi. Mấy hôm nay em chạy mỗi ba nơi công ty, bệnh viện với nhà đây".
"Em đó, cha mẹ kì vọng vào em nhiều chẳng kém gì anh đâu. Đừng có rong chơi mãi, lần này đụng trúng cái tên kia cũng là bài học nhớ đời cho em".
Không nhắc thì thôi, vừa nhắc đến Cố Trình, Bạch Vũ Tri lập tức nhảy dựng lên "Aaa, em biết rồi, biết rồi mà. Anh đừng nhắc cái tên điên đó nữa. Giờ đi ngủ em vẫn còn mơ ác mộng nè! Em mà biết hắn như thế từ đầu, có đánh chết em em cũng không dám ghẹo hắn".
Bạch Hiển mím môi, thấy vẻ mặt khó ở của Bạch Vũ Tri, y liền thôi không nói nữa.
Làm xong vệ sinh cá nhân, Bạch Hiển ngồi trên xe lăn được đẩy đi ra gian ngoài của phòng bệnh.
Mái tóc đỏ chóe ngồi trên xe lăn khác lập tức lay động, đầu nhỏ quay qua nhìn.
"Anh tỉnh rồi à. Cảm thấy cơ thể thế nào?", giọng nói mang chút giọng mũi của trẻ con, mềm mại vô cùng nhưng lại cố tình nghiêm giọng như người lớn. Sự tương phản khiến người ta cảm thấy thật đáng yêu.
Bạch Hiển nhìn cậu bé trước mặt, đuôi mắt hơi nhếch lên đúng như y nghĩ. Tròng mắt đen láy linh hoạt cuốn hút ánh mắt của người khác. So với sắc mặt tái nhợt hôm qua, đúng là hồng hào lên rất nhiều.
Lại nghe câu hỏi mang sự quan tâm, trái tim Bạch Hiển cảm thấy thật ấm áp.
Y gật đầu, "Không đáng ngại. Em thì sao? Có đau không?".
Cố Thanh Vân nhìn cái người ngồi trên xe lăn mà lưng vẫn thẳng như ngồi trên ghế giám đốc trước mặt, cậu gật đầu thậm chí còn lấy tay vỗ bồm bộp vào trước ngực chứng minh bản thân hoàn toàn ổn.
"Em đừng làm thế!", cả hai anh em nhà họ Bạch hoảng hốt ngăn lại hành động của Cố Thanh Vân, khẩn trương quan sát sắc mặt của cậu. Chỉ cần bắt được chút biểu hiện đau đớn nào chắc chắn sẽ tập hợp đoàn bác sĩ đến ngay.
"Chậc, hai người cứ làm quá. Tôi là...yêu quái đấy nhé!".
Cố Thanh Vân thấy vẫn không trấn an được hai người này đành âm thầm thở dài. Thực ra vết thương của cậu đã sớm khỏi rồi. Hôm qua sau khi hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống, cậu được tặng một viên đan trị thương. Vị hơi kinh một tý nhưng hiệu quả lắm, xương gãy lẫn mấy vết xước da đều đã lành hết.
Ngồi xe lăn là vì Bạch Vũ Tri lèo nhèo quá, nên cậu cũng đành chiều theo.
Bạch Vũ Tri cố định chân xe lăn cho anh trai xong liền ngồi xuống ghế lấy mấy cái hộp đóng gói tinh xảo từ trong túi mở ra.
"Anh ăn sáng đi. Em hỏi bác sĩ rồi, đều là những món không quá dầu mỡ, sẽ không kích ứng dạ dày".
Bạch Vũ Tri nhìn thì bất kham khó bảo nhưng thực ra lại rất ngoan. Cố Thanh Vân gật gù cảm thán.