"Chính mình còn không bảo vệ được, lấy cái gì bảo vệ cho thằng này?"
Mấy người cười to.
Trương Hồng Cường không sợ thanh thép trong tay Huy Thái Lang, nhặt một hòn đá bên đường và giận dữ đi về phía Huy Thái Lang.
"Mẹ kiếp, loại phế vật như mày mà dám kɧıêυ ҡɧí©ɧ tao như vậy sao?"
"Cậu muốn làm gì?", Huy Thái Lang hết lần này đến lần khác lùi lại, cực kỳ khẩn trương.
"Làm gì? Gϊếŧ chết mày!"
Trương Hồng Cường gầm lên một tiếng và ném một viên đá vào trán Huy Thái Lang.
Muốn lấy mạng người ta hay gì!
Huy Thái Lang tái mặt, vội vàng né sang một bên, nhưng động tác của cậu ta quá chậm, hòn đá rơi mạnh xuống vai, cậu ta nhe răng vì đau đớn.
"Đồ chó, cút! Dám thách thức tao hả? Bố mày đã là phế vật, mày còn phế vật hơn bố mày! Hôm nay tao sẽ cho mày phế như bố mày! Đồ phế vật!!!"
Trương Hồng Cường nhặt đá và tiếp tục ném vào Huy Thái Lang.
Tuổi trẻ nông nổi, không biết nặng nhẹ, nhà giàu có quyền thế, lại không biết pháp luật là gì! Có lẽ một ngày nào đó chúng sẽ hối hận về những gì mình đã làm, nhưng khi ngày đó đến, hối hận có ích gì?
Nếu muốn hối hận, nhất định phải hối hận hôm nay!
Tần Long lạnh lùng đi về phía trước.
"Mày muốn làm gì?"
Chu Thao ngay lập tức ngăn anh lại, cau mày.
Nhưng vào lúc này, có một tiếng gầm kinh thiên động địa vang lên.
"Cha tao không phải phế vật!!"
Mọi người giật mình, đó là Huy Thái Lang.
Cậu ta nắm lấy ống thép và bất ngờ nhảy lên, thừa lúc Trương Hồng Cường không chuẩn bị trước, đã đánh một gậy vào trán hắn.
Đoang!
Trương Hồng Cường không ngờ rằng Huy Thái Lang yếu ớt cũng dám đánh trả, hắn bị một cây gậy vào trán, bị choáng váng, đưa tay chạm vào trán, thứ chất lỏng hơi nóng chảy xuống ...
"Hả?"
Trương Hồng Cường sắc mặt tái nhợt, tràn đầy hoảng sợ, thân thể lảo đảo, ngồi phịch xuống đất.
Huy Thái Lang đứng dậy, hai mắt đỏ ngầu, khuôn mặt vặn vẹo, như sắp ăn tươi nuốt sống Trương Hồng Cường.
Cậu ta đã bị chạm đến danh giới cuối cùng.
Đó là bố của cậu ta.
"Thằng này bị điên à?", một đồng phạm nói.
"Không cần biết nó có điên hay không, nếu nó dám đánh em họ của tao, hôm nay tao sẽ cho xe cứu thương chở nó về!"
Chu Thao giận dữ gầm lên và chạy về phía Huy Thái Lang.
Huy Thái Lang cũng không né, bị Chu Thao đấm vào mặt, ngã phịch xuống đất.
"Đánh, đánh chết cho tao!"
Chu Thao gầm lên, nhóm người bao vây Huy Thái Lang hết đấm rồi đá.
“Anh họ, báo thù cho em, chặt đứt tay nó!!”, Trương Hồng Cường bừng tỉnh, phát ra một tiếng rống gần như điên cuồng.
Huy Thái Lang mặc dù phát điên, nhưng thể chất của cậu ta không phải là đối thủ của đám Chu Thao, đặc biệt là Chu Thao, người gã cao và to, người bình thường không thể chịu nổi một cú đấm của gã. Nếu cứ tiếp tục, Huy Thái Lang nếu không bị đánh chết thì cũng bị tàn tật.
Nhưng vào lúc này, một người đang vây đánh Huy Thái Lang đột nhiên bay ra.
Loảng xoảng!
Người kia va vào hàng rào của trường, ngã xuống và liên tục lăn lộn trên mặt đất, kêu rên không ngừng.
"Cái gì?"
Những người còn lại đều bị sốc.
"Là học sinh chuyển trường!", Trương Hồng Cường hô to.
"Cùng lên cho tao!"
Chu Thao tức giận chạy về phía Tần Long.
“Thằng nhãi, tao chưa động đến mày mà mày lại dám ra tay với bọn tao trước à?”, nói xong liền giơ nắm đấm lên.
Nhưng nắm đấm còn chưa tới, Tần Long đã đá vào bụng gã.
Rầm!
Chu Thao cao 1,78 mét bay vυ"t đi như diều đứt dây.
"Gì?"
Trái tim của các sinh viên xung quanh thót lại.
Đậu xanh, đây vẫn là người sao? Đá một cái mà làm người ta bay đi được? Cần bao nhiêu sức để làm được thế chứ?
"Thái Lang, đứng lên, ai đánh cậu, cậu đánh lại, nói cho bọn hắn biết, bố cậu không phế vật, cậu cũng không phế vật!", Tần Long lạnh lùng nói.
Anh không hành động ngay lập tức vì anh muốn biết người bạn cùng bàn mới của mình máu đến mức nào. Trên thực tế, từ khi Huy Thái Lang đến, Tần Long đã quyết định kết bạn với tên này rồi, nhưng ...
Làm bạn của Tần Long tôi, nhất định không được mềm yếu!
Như bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, Huy Thái Lang bò lên, hung dữ nhìn Trương Hồng Cường bên cạnh, giơ ống thép lên và đập mạnh tới.
"Đừng có quá phách lối!", Trương Hồng Cường không có lối thoát, nghiến răng và bắt đầu đánh nhau với Huy Thái Lang.
Những tên xung quanh đều lao về phía Tần Long.
Sự uy hϊếp của Tần Long đã vượt xa Huy Thái Lang.
"Chúng mày đã mười tám tuổi rồi, làm chuyện gì cũng phải chịu trách nhiệm đi, chắc chắn trước kia cũng bắt nạt không ít bạn học đúng không?"
Tần Long bình tĩnh nói, giơ tay lên, như tia chớp tát những người trước mặt.
Bốp bốp bốp...
Một chuỗi bạt tai vang dội cả con ngõ.
Mấy tên đó ngay lập tức choáng váng, trên má của họ nổi đầy những dấu tay đỏ tươi.
"Quỳ xuống".
Tần Long lạnh lùng nói.