Tên này người toàn xương, nhìn qua thì tầm mười sáu mười bảy tuổi, dung mạo cũng bình thường, nhưng điều khiến anh chú ý chính là màu tóc... xanh lè!
Mà lại là màu xanh lá cơ! Nhìn từ xa cứ tưởng cỏ mọc trên đầu người này ấy!
"Người anh em, chúng ta ngồi cùng bàn chính là định mệnh! Tôi tên Huy Thái Lang! Cậu cứ gọi tôi là Thái Lang! Từ giờ trở đi, ở lớp 12-9 này, tôi sẽ bao kê cho cậu!", Huy Thái Lang kiêu ngạo nói, nhưng giữ giọng nói rất nhỏ, vì sợ người khác nghe thấy.
Huy Thái Lang?
Này là muốn chăn gà à?
"Hóa ra là anh Thái Lang, rất vui được gặp anh! Mặc dù đây là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng chỉ nhìn màu tóc của Thái Lang….cũng có thể thấy anh Thái Lang rất là tài giỏi", Tần Long khen ngợi.
Huy Thái Lang nghe vậy thì mắt sáng lên: "Tri kỉ! Bố tôi cũng nói như vậy về tôi!", nói xong, cậu ta hùng hồn vuốt tóc một cái.
Khóe miệng Tần Long giật giật.
Nhân tài!
"Mà này, Tần Long, lát nữa tan học, cậu phải nhanh chân đi cửa sau ra ngoài, nghỉ giữa các tiết học là mười phút, cậu phải căn đúng giờ mà vào lớp", Huy Thái Lang đột nhiên xích lại gần, mắt dán vào vị trí hàng đầu của tổ 1.
“Tại sao?”, Tần Long vẻ mặt khó hiểu.
"Cậu chưa từng nghe à?"
"Nghe gì?"
"Hồng nhan họa thủy!", Huy Thái Lang lắc đầu và thì thầm: "Tư Khả Hân và Diệp Viên Viên là điều cấm kỵ trong suy nghĩ của nhiều người, bất cứ ai chạm vào điều cấm kỵ này sẽ trở thành cái gai trong mắt họ và phải bị loại bỏ!"
Tần Long nhíu mày: "Vậy ý của cậu là lớp chúng ta..".
"Đương nhiên là có người thích Diệp Viên Viên rồi, đó chính là người ngồi ở hàng thứ ba của tổ thứ nhất, tên là Trương Hồng Cường... Nhìn kìa, nhìn đi! Hắn cầm điện thoại ra rồi kìa! Tần Long, mau đi đi! Sau giờ học mau đi đi! Tuyệt đối không thể ở lại lớp sau giờ học!", Huy Thái Lang thấp giọng nói, có vẻ hơi lo lắng.
"Cậu ta cầm điện thoại ra thì sao?"
"Cậu thật ngu ngốc, hắn đang điều động người, sau giờ học anh họ của hắn sẽ tới, cậu không rời đi, nhất định sẽ gặp rắc rối lớn!", Huy Thái Lang lo lắng nói: "Rất nhiều nam sinh của lớp của chúng ta đều mắc bệnh của Trương Hồng Cường, cậu phải cẩn thận".
“Ồ?”, Tần Long híp mắt, lắc đầu nói: “Vào học rồi, tan học nói tiếp nhé”.
"Cậu…Haizzz, không nghe lời tôi mà, thôi bỏ đi, mãi mới có người ngồi cùng bàn, tan tiết tôi sẽ nói chuyện với Trương Hồng Cường, ở lớp 12-9 này, hắn nhất định phải nể mặt Huy Thái Lang tôi ít nhiều! Tôi cũng xưng vương trong lớp này chứ bộ!", Huy Thái Lang lắc đầu thở dài, trưng ra vẻ ngoài bất cần và cô độc.
Vương?
Tần Long sửng sốt.
Đúng là không thể đánh giá con người qua vẻ bề ngoài! Không ngờ người bạn cùng bàn của mình lại tuyệt vời như vậy.
Reng!
Chuông tan tiết vang lên ngay lập tức.
Tuy nhiên, Tần Long lại bất động như bàn thạch.
"Tần Long, cậu còn chưa đi sao?", Huy Thái Lang lo lắng hỏi.
“Không cần”, Tần Long lắc đầu: “Có anh Thái Lang che chở, tôi còn sợ gì nữa?”
Huy Thái Lang nghe thấy vậy, vẻ mặt kỳ lạ, nhất thời không nói nên lời.
Trương Hồng Cường nhìn chằm chằm vào giáo viên, khi ông ấy rời đi, hắn lập tức đứng dậy và cùng hai bạn học đi tới.
"Cậu là Tần Long phải không? Phiền đi ra đây chút", mắt Trương Hồng Cường sáng như đuốc nhìn chằm chằm Tần Long, trong đôi mắt đen láy kia hiện lên một tia lạnh.
"Bạn Trương, nếu cậu có điều gì muốn nói, thì nói luôn ở đây đi. Chúng ta đều là bạn học, nên có gì thì từ từ nói", Huy Thái Lang dũng cảm đứng lên và gượng cười.
"Cút, vua tuần lộc, mày có quyền sủa chắc?", Trương Hồng Cường hừ một tiếng.
(ở Trung Quốc, đầu xanh = bị cắm sừng, có thể gọi là tuần lộc)
Tần Long sửng sốt.
Vua tuần lộc?
Quả đúng là xưng vương nhỉ!
Nghe thấy Trương Hồng Cường nói vậy, sắc mặt Huy Thái Lang đỏ lên, dặn mãi không ra nổi 1 chữ.
Sở dĩ cậu ta dám khoác lác là vì cậu ta biết chắc Tần Long sẽ bỏ chạy, không ngờ bạn cùng bàn mới cũng cứng đầu, lại đối đầu trực diện với Trương Hồng Cường.
Trương Hồng Cường không thèm nói chuyện với Huy Thái Lang, hắn lớn tiếng vỗ bàn, hung hăng trừng mắt nhìn Tần Long: “Cậu Tần Long, cậu phải biết quốc có quốc pháp, gia có gia huy. Nếu cậu đã chuyển đến 12-9, cậu phải tuân thủ các quy tắc ở đây, giờ đi ra ngoài cho tôi , đừng để tôi phải lặp lại lần thứ ba”.
"Ồ... Vậy ok thôi", Tần Long không chút do dự đáp ứng.
Huy Thái Lang sững sờ.
Bạn cùng bàn của mình không sợ hay ngu thật vậy?