Phùng Huy giao thủ với Hồ Niên cũng không chút biến sắc trước tình thế hiện tại, mà ngược lại là Ô Thanh Hải phẫn nộ cùng sợ hãi chết, xâm chiếm tâm trí của hắn.
Phùng Huy ngừng chiến đấu chấp tay sau lưng liếc nhìn xung quanh, Ô Thanh Hải thấy đồng bạn ngừng giao thủ liền nóng lòng nói:
"Phùng Huy, ngươi không mau liên thủ đẩy lui hắn rồi 2 ta cùng chạy, nếu chậm e là toàn bộ đều chết."
Phùng Huy phất tay cuộn giấy màu lam lại xuất hiện trong tay, Tấn Dương cũng là đứng bên cạnh lão không chút biến sắc.
"Không nghĩ tới một quốc gia tàn phế lại sản sinh ra nhiều cường giả như vậy, lão phu kì thật phải xem lại kế hoạch của tên trưởng lão ngu xuẩn kia."
Phùng Huy không thèm chú ý tới Ô Thanh Hải mà thở dài nói với Tấn Dương, Ô Thanh Hải sắc mặt bắt đầu sợ hãi quát:
"Trẫm ra lệnh cho 2 ngươi giúp trẫm! Mau lên!"
Tấn Dương liếc nhìn Ô Thanh Hải với ánh mắt khinh thường nói:
"Ngay từ đầu ngươi chỉ là con tốt thí, được tên Ô Quân tiến cử mà thôi, nay lão tặc ấy đã chết, kế hoạch cũng đã thất bại, ngươi nghĩ mình vẫn còn là hoàng đế bệ hạ sao?"
"Hai ngươi cũng không thể."
Tiêu Hạo đột nhiên xuất hiện với thân thể hỏa long, hắn dùng vuốt cào tới phía thủ cấp của Phùng Huy.
Giao lão bị thụ thương chính là do Phùng Huy, dùng ra quỷ kế suýt nữa làm Giao lão mất mạng, Tiêu Hạo vẫn còn ghi hận chuyện đó, nên sẽ không để cho Phùng Huy có cơ hội trốn thoát.
Bởi vì Tiêu Hạo xem Giao lão như gia gia của mình, việc của Phùng Huy làm đã kích thích lửa giận trong lòng hắn, ban nãy còn bị cao thủ Tây Phỉ cản trở, bây giờ thì có cơ hội trả thù rồi.
"Chậm đã."
Phùng Huy quay đầu một ngón tay cong lên, lực đạo ngưng tụ bắn ra một tia sáng nhỏ như mũi kim, một đòn Tiêu Hạo không thể còn sống mà trở ra.
Một cái ma trảo không biết từ đâu xuất hiện nắm lấy cổ của Tiêu Hạo trong hình dáng chân long kéo xuống, quang đạo nhỏ như mũi kim cũng là hút mất, chỉ là làm rụng vài sợi lông bờm.
Phùng Huy trầm mặt liếc nhìn Hàn Vũ Thiên ở phía Vạn Niên cung, chỉ thấy hắn cũng là một thân sát ý nhìn tới mình.
"Một đạo phân thân mà thôi, còn muốn lấy mạng nhị trưởng lão của bản cung chủ sao?"
Hàn Vũ Thiên đạp không mà lên ánh mắt đối diện với Phùng Huy, lão cũng là nở ra một nụ cười nói:
"Ngươi nhìn ra lão phu là phân thân rồi à?"
Hàn Vũ Thiên híp mắt lại nói:
"Phát giác từ lúc Thổ Tương vừa mới xuất hiện."
— QUẢNG CÁO —
Phùng Huy kinh ngạc không giấu được vẻ mặt thất thố nói:
"Ngươi biết? Nhưng làm thế nào?"
Hàn Vũ Thiên giơ một ngón tay lên cười nói:
"Một lý do đơn giản là đại trưởng lão của bản cung chủ, từng có quen biết với Thổ Tương, cả 2 từ nhỏ cùng nhau vượt qua nhiều gian khổ, thiên tư Giao lão cao hơn cả Thổ Tương, lại thêm tài nguyên đồ sộ của Vạn Niên cung bồi bổ còn không lên được Thánh Tông."
"Một tên Thổ Tương không có thế lực chống lưng, chưa tới 150 năm lại đột phá Thánh Tông, ngươi nói thử điều này có phải rất bất thường không?"
"Mà lại không gian thuộc tính của Giao lão, ngay cả Thổ Tương hay tên Ô Quân kia còn chưa nắm bắt được một nửa, vậy mà ngươi lại dễ dàng đoán ra một đòn tiếp theo của Giao lão sẽ từ hướng nào, điều này chẳng phải nói lên ngươi còn cao thâm hơn 2 tên Thánh Tông kia à?"
#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}
Phùng Huy trầm mặt sau đó ngửa đầu cười lớn nói:
"Ha ha ha, hay, hay, ngươi nói rất hay."
"Lão phu đúng thật đã đánh giá thấp người của tiểu quốc này, sự chủ quan của lão phu lại làm lộ ra nhiều sơ hở như vậy, nhưng..."
"Hàn Vũ Thiên phải không? Ngươi sẽ làm như thế nào khi một cuộc chiến lớn hơn cả hiện tại ập tới?"
Hàn Vũ Thiên cau mày không trả lời, Phùng Huy gật đầu nói:
"Phải, lớn hơn như vậy gấp chục lần, Tây Phỉ quốc ức vạn quân, Thánh Tông có hơn 40 vị, trong đó có bản thể của lão phu và Tấn Dương."
"Ồ, là đang uy hiếp ta sao?"
Hàn Vũ Thiên ánh mắt đột nhiên trở nên thờ ơ tới lạ thường, hắn nâng tay hóa ra một chùm nho cho một quả vào miệng cười nói:
"Binh đánh tướng chặn, nước dâng đất ngăn thôi, bản cung chủ từ xưa nay không sợ đấu, chỉ sợ không kẻ đấu lại mà thôi."
Phùng Huy sắc mặt âm trầm sau đó là cười lớn:
"Tốt, lão phu hẹn ngươi trăm năm nữa, đợi tới khi Tây Phỉ chiếm xong một cái tiểu quốc gia khác, thì sẽ sớm tới lượt Nam Cương này."
Hàn Vũ Thiên nâng tay Cửu Hàn Kiếm xuất hiện, một phất thanh kiếm liền phi tới với tốc độ kinh người.
Thanh kiếm đột nhiên chém vào trong hư không, tạo thành một cái lồng giam không gian pháp tắc, cuộn giấy trong tay Phùng Huy vốn đang tụ một luồng không gian lực để tẩu thoát, nhưng đã bị một phi kiếm này của Hàn Vũ Thiên ngăn lấy.
"Tiếc thay, tiếc thay, lão phu biết ngươi sẽ nhìn ra điều này, nên đã có chuẩn bị từ trước rồi."
Phùng Huy một tay kéo vào trong hư không, Ô Thanh Hải như là thây ma lao tới, một lần lao tới liền tự bạo đẩy lui Hàn Vũ Thiên.
Một vụ tự bạo này cũng để cho Phùng Huy và Tấn Dương thoát khỏi sự giam cầm của kiếm man, nhanh phất cuộn giấy lên không trung.
Một cổng không gian mở rộng hút lấy 2 lão vào trong, cũng là tạo ra lực hút đối với các vị Chí Thánh và Thiên Thánh của Tây Phỉ, từng người chui vào trong không gian để mà chạy trốn. — QUẢNG CÁO —
Hàn Vũ Thiên lật tay một cái chuông nhỏ xuất hiện, hắn lắc nhẹ một cái, âm thanh trong vắt vang vọng khiến cho cổng không gian kia rạn nứt rồi tự đóng lại.
"Hự, Hàn Vũ Thiên!"
Phùng Huy bên trong bị phản phệ trọng thương lập tức giận dữ quát lớn.
"Ngươi đi rồi còn muốn lôi kéo người khác sao? Để bọn chúng ở đây tận trung vì Tây Phỉ đi."
Hàn Vũ Thiên một lần nữa rung chuông đồng, âm thanh vang vọng đánh sơ sát cuộn giấy màu lam của Phùng Huy, lão cũng không do dự mà bỏ lại những người không kịp chui vào cổng không gian, một cái lóe lên cuộn giấy đã bay mất.
2 vị Chí Thánh, 5 vị Thiên Thánh và 3 mấy vị ngụy Thánh Tông bị kẹt lại và bị cao thủ bốn thế lực vây công.
Hàn Vũ Thiên trở lại thành dẫn động năng lượng ẩn chứa bên trong cung điện thành pháp lực truyền vào cơ thể mình.
"Ngươi cơ hồ đã đủ điều kiện đột phá, nhưng một mực vẫn dừng ở cảnh giới này là sao?"
Lam Huyền quan sát một chút rồi dò hỏi hắn, Hàn Vũ Thiên nhắm mắt hấp thu pháp lực nói:
"Không phải ngươi còn chưa đột phá sao? Đừng có mà giả nai thăm dò ta, 4 người chúng ta đều biết bí mật của Nam Cương là gì mà, không cần phải thăm dò lẫn nhau."
Lam Huyền híp mắt, Hồ Niên thì mỉm cười, lão Quân thì thở dài, lời của Hàn Vũ Thiên trực tiếp khép màn vỡ diễn 3 người khác.
Hắn biết 3 người này sẽ tới đầu tiên, nhưng một mực ẩn nấp chờ đợi một điều gì đó ở Vạn Niên cung, đương nhiên chính là mong ngóng Hàn Vũ Thiên xuất thủ.
Đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi còn hơn là vệt hoa trên gấm, thay vì tiếp ứng sớm không bằng tiếp ứng kịp thời, chính là lúc Hàn Vũ Thiên suy yếu.
Lam Huyền thân là ma thần thời thượng cổ của Tô Lăng giới, dùng một số thủ đoạn liền có thể biết pháp tắc ở đây tổn hại nghiêm trong không thể sinh ra Thánh Tông.
Nhưng Hồ Niên chỉ là một lão già không có bất cứ trải nghiệm nào ở quốc gia khác, hay là có cao nhân chỉ điểm gì cả, sao lại có thể biết?
Không đúng, lão có lịch sử ghi chép của các đời tổ tiên Hồ gia để lại, từ lúc lập quốc cho tới hiện tại, lấy những manh mối từ đời đầu thì lão đã phân tích ra pháp tắc của quốc gia này đã vì chiến tranh mà tàn khuyết.
Về phần lão Quân vốn không thể nào từ đột phá Đại Thừa, nhưng sau mấy chục năm bị Tô Lăng giới đồng hóa, cuối cùng sợi xiềng xích mấy chục vạn năm nay trên người lão cũng được tháo gỡ, Đại Thừa đột phá chỉ còn một bước cuối là pháp tắc.
Đại Thừa hòa cùng thiên địa pháp tắc làm một thể, toàn bộ đều dựa vào pháp tắc mạnh yếu đột phá xem đó vị Đại Thừa như thế nào.
Nhưng lão Quân chuẩn bị đột phá thì phát hiện, pháp tắc nơi đây còn không đủ sinh ra một vị bán bộ Đại Thừa, nói gì tới Đại Thừa chân chính.
Hàn Vũ Thiên trên môi nở ra một nụ cười có chút thất vọng nói:
"Nếu là ta của khi xưa thì đơn giản rồi, một lời không hợp thì liền bỏ ra đại giới để trừ khử, nhưng bản cung chủ hiện tại đang trong mối quan hệ hợp tác với các ngươi."
Hắn chậm rãi mở mắt, trong ánh mắt đó là một vùng đất băng vĩnh cửu không kẻ nào dám tiến vào.
— QUẢNG CÁO —
"Nhưng khi quan hệ hợp tác này lụi tàn, cũng là lúc bản cung chủ lấy chuyện này ra để giải quyết đấy."
Một nụ cười lạnh lẽo tới xuyên thấu tâm cang, không ai ngờ tới cứu viện đã tới, nhưng Hàn Vũ Thiên lại buông lời cảnh báo tới 3 thế lực khác.
Tam ma đế, 5 tiên vương, 8 đại tướng đồng loạt muốn xuất thủ, nhưng đã bị thủ lĩnh bọn họ trừng mắt, Hàn Vũ Thiên lời nói đã nén giận tới cực điểm, nếu không e là dù có phải chết hắn nhất định sẽ giết 3 người này.
"Đúng là tự chuốc họa vào thân rồi."
Lão Quân trong lòng thở dài biết mình đã làm ra chuyện có chút không được lòng người.
"Về sau điện hạ lại gặp một rắc rối lớn rồi, lão phu cũng thật là ích kỉ."
Hồ Niên thở dài tiếp tục truy giết những kẻ đang bỏ trốn.
"Ta..."
Lam Huyền ánh mắt có chút hối hận nhìn theo bóng lưng của Hàn Vũ Thiên.
Kiều Nguyệt Nga nâng tay cánh hoa anh đao bay múa từng cái đều dịu dàng như dẫn dắt một thứ gì đó.
"Chậm đã."
Hàn Vũ Thiên đột nhiên nghiêng đầu nhìn Kiều Nguyết Nga, ánh mắt đã có chút ấm áp nói:
"Dùng Vạn Thụ Triều Thánh đi."
Kiều Nguyết Nga kinh ngạc không ngờ Hàn Vũ Thiên lại biết được một chiêu này của nàng, nhưng nàng ta nói:
"Dùng như vậy bọn họ có sao không?"
Hàn Vũ Thiên lắc đầu cười:
"Hấp thu linh hồn bọn họ về sau thì thánh thụ sẽ chuyển hóa bọn họ thành tinh linh, yên tâm đi."
Tinh linh tộc là người có tai nhọn thường có cánh của bướm hoặc cánh loài côn trùng nào đó tùy thuộc vào chủng tộc mà môi trường họ sinh sống.
Tinh linh tộc sở hữu năng lực thuộc tính thuần khiết nhất trong các tộc, nói về dùng pháp không ai có thể vượt qua tinh linh tộc, điểm yếu của họ chỉ có thể là nhục thân dễ bị tổn thương.
Chủng tộc này sinh sống khắp nơi trên toàn vũ trụ, phát triển phồn thịnh tới cực điểm, nhưng ở Tô Lăng giới này, tinh linh tộc mà một chủng tộc trong truyền thuyết, chưa ai gặp qua, hiển nhiên ngoại trừ Lam Huyền ra.
Kiều Nguyệt Nga nhẹ gật đầu phất tay lên không trung, một quả cầu hồng sắc bay lên trời cao, nó phát ra một đạo năng lực vô hình, thu hút linh hồn của những người đã khuất.