Khương Hà Nhi ôm cổ anh, cô chỉ biết bản thân bị làm đến không còn sức. Nơi h.uyệt động vô cùng lầy lội, trên bệ rửa mặt tràn lan một vũng nước.
Lê Tử Trung thấy hai chân cô mở rộng, tiểu hoa phun d.âm dịch còn có cả t.inh dịch liền xấu xa mà nhếch cười. Anh nhét hai ngón tay vào hoa h.uyệt.
"Aa...không cần" Cô nũng nịu
Lê Tử Trung đưa hai ngón tay ra ngoài, từ h.uyệt t.hịt móc ra được t.inh dịch với chút d.âm thủy. Anh xoa xoa tay kiểm tra độ nhớp nháp, bôi lên một bên nhũ hoa của cô:
"Được rồi, tắm thôi"
Lê Tử Trung bế cô rời khỏi bệ rửa mặt, đặt cô xuống bồn tắm rồi xả nước ấm. Anh coi cô như bảo bối, sợ cô lạnh mà để cô ngồi trên đùi mình. Ôm cô như vậy. Nước ấm trong bồn nhanh chóng dâng lên:
"Anh tắm nhanh lên, còn đi làm" Cô nhắc nhở
"Hôm nay anh có thể nghỉ, ở lại chăm sóc em"
Khương Hà Nhi biểu cảm không hiện rõ, cô chỉ biết nếu anh đi rồi thì cô sẽ phải chịu cô đơn, không ai nói chuyện cùng.
"Hay là anh thả em ra được không? Em hứa sẽ quay về, sẽ ngoan ngoãn nghe lời. Không bỏ chạy"
Lê Tử Trung cũng không muốn bắt nhốt cô như vậy, nhưng anh không thể cho cô ra ngoài.
"Không được. Anh đã nói chờ đến khi tìm được Tạ Đình Sâm sẽ thả em ra"
Khương Hà Nhi cụp hai mắt buồn tủi, đã một năm, một năm cô không được ra ngoài, một năm cô sống với anh như vậy. Chắc gì anh còn đang tìm Tạ Đình Sâm chứ?
Thấy rõ biểu tình của cô, Lê Tử Trung đánh trống lảng:
"Thế nào? Tiểu h.uyệt Hà Nhi còn muốn ăn t.inh dịch của anh nữa không?"
"Anh xấu xa!" Khương Hà Nhi đỏ mặt
Lê Tử Trung cười nhìn cô. Đã nhiều làm nhiều lần rồi sao cô gái này vẫn còn xấu hổ vậy chứ? Anh biết lúc đó cô chỉ muốn anh bắn nhanh một chút, nhưng lại không chịu được sự nhiệt tình của cô mà bắn ra.
"Sưng hết rồi" Khương Hà Nhi uất ức trách anh, mới sáng sớm đã ức hiếp cô.
Anh nghe cô nói liền đặt cô xuống, mở rộng chân cô một chút. Đúng là có chút sưng, chỉ là khởi động buổi sáng mà đã sưng lên.
"Hà Nhi, của em không tốt?" Anh nhướng mày, nhìn chằm chằm nơi đó
Khương Hà Nhi khép chân, cô không nhìn anh. Nếu không tốt anh đã không cuồng nhiệt ngày ngày đều muốn đâm vào.
"Của anh mới là không tốt. Lớn quá!"
"Được rồi, được rồi! Anh không tốt" Lê Tử Trung cũng chả phản bác: "Để anh tắm cho em"
Lê Tử Trung kéo Khương Hà Nhi vào lòng, bắt đầu tẩy rửa cơ thể cho cô. Khương Hà Nhi thoải mái vì được mát xa, nhắm mắt hưởng thụ.
"Ah..." Khương Hà Nhi mở mắt vì cảm nhận được bàn tay anh mò xuống nơi nhạy cảm nhất của mình
Cô liền giãy, Lê Tử Trung giữ cô lại:
"Ngoan, chỗ này cần phải rửa sạch t.inh dịch bên trong. Anh rửa giúp em"
"Tử Trung, không cần...a"
Khương Hà Nhi thầm mắng, anh rửa cái gì chứ? Rõ ràng là lấy cớ trêu cô.
Ngón tay anh trong nước tìm đến hoa h.uyệt Hà Nhi mà ra sức đùa bỡn. Ngón tay day day tiểu hạch, đè lên h.ạt đ.ậu nhỏ. Khương Hà Nhi rùng mình rên nhẹ. Nếu không phải ở trong nước thì đã thấy tiểu hoa chảy mật dịch.
"Hà Nhi, em lại ướt rồi. Có phải ăn chưa no không?"
Anh thật không biết xấu hổ, bị trêu đùa như vậy sao có thể không ướt? Lê Tử Trung nhận ra rõ đâu là nước đâu là d.âm thủy, d.âm thủy của cô sẽ không giống nước, có mùi của cô.
Hai ngón tay thuôn dài nhanh chóng cắm vào tiểu hoa đang co rút. Anh nhận thấy bên trong đang gấp gáp bao vây lấy ngón tay anh, từng chút từng chút nuốt hai ngón tay anh vào sâu hơn.
"Ưm...không cần rửa mà" Khương Hà Nhi tay chân bủn rủn.
"Phải rửa, sẽ sạch ngay thôi"
Ngón tay anh cắm vào lại rút ra, bọt nước văng tung tóe. Tay anh nét nào ra nét đó, phác họa rõ ràng bên trong, mỗi lần đâm vào khiến Khương Hà Nhi run lên vì khoái cảm.
"Ha...Tử Trung...nhanh lên..."
Lê Tử Trung ra sức đâm chọc, ngón tay nhanh chóng ra vào:
"Là như này à?"
Khương Hà Nhi lắc đầu, rõ ràng anh biết không phải nói tốc độ. Anh dùng ngón tay đâm chọc vậy mà thật sự giống như đang rửa bên trong, thỉnh thoảng hai ngón lại moi móc giống như đang muốn lấy t.inh dịch ra. Nhưng làm sao lấy được thứ gì? Chỉ có xuân thủy chảy ra.
Đợi Khương Hà Nhi cao trào phóng thích, anh nghiêm túc tắm rửa cho cô và chính mình, bế cô ra khỏi bồn tắm, lau khô người cho cô. Anh biết cô gái nhỏ đã mệt muốn chết rồi.
Lê Tử Trung đặt Khương Hà Nhi nằm trên giường, đắp chăn cho cô. Anh tìm đồ mặc cho mình.
Khương Hà Nhi nằm đó, cô mệt. Lê Tử Trung đúng là xấu xa, trong lúc tắm vẫn không quên lợi dụng cô.
Một lát sau anh bỏ đi, Khương Hà Nhi than thở trong lòng, thế là hỏng bét, anh nghĩ mình là con gái dễ dãi, sẽ chán mình... Nước mắt tủi thân cũng theo đó chảy ra, bất quá không nhanh không chậm anh đã quay lại, nụ cười hớn hở, người đàn ông đem chân cô lần nữa tách mở rộng ra, tiểu hoa sưng tấy phơi bày trước mắt anh.
"A!" Cô thấy một cỗ mát lạnh chà sát vào nơi riêng tư của mình. "Em không cần! Tử Trung, để em tự làm"
Hành động của Lê Tử Trung vô cùng tỉ mỉ, nơi hai cánh hoa đỏ hồng bị hành hạ tới sưng phồng, một ngón tay nhét vào cũng khó khăn, anh dùng ngón trỏ cùng ngón cái tách mở u h.uyệt, một ngón tay khác mang theo thuốc mỡ lành lạnh xâm nhập vào bên trong nơi u nộn, nhẹ nhàng mát xa, Khương Hà Nhi bị động mà cả cơ thể bị kích thích tới run rẩy, d.âm thủy không nén được chảy tí tách.
Cô vùi mặt vào gối không dám nhìn người đàn ông đang chuyên chú ma sát tiểu hạch đỏ hồng nộn của mình.
Xong việc anh đưa bàn tay đầy chất dịch ướt át kia đi rửa. Anh quay lại hỏi cô:
"Bữa sáng em muốn ăn gì?"
"Gì cũng được, nhưng phải có sữa bò" Cô nhẹ giọng
Lê Tử Trung liền rời đi, anh chuẩn bị đồ ăn sáng. Khương Hà Nhi nhìn đồng hồ, bây giờ nên là bữa đầu trưa, à không, là bữa cuối sáng. Thật không hiểu sao anh lại có sức lực như vậy. Mỗi lần làm xong đều không mất sức giống cô, còn chuyên tâm hầu hạ cô.
Lê Tử Trung thấy hai chân cô mở rộng, tiểu hoa phun d.âm dịch còn có cả t.inh dịch liền xấu xa mà nhếch cười. Anh nhét hai ngón tay vào hoa h.uyệt.
"Aa...không cần" Cô nũng nịu
Lê Tử Trung đưa hai ngón tay ra ngoài, từ h.uyệt t.hịt móc ra được t.inh dịch với chút d.âm thủy. Anh xoa xoa tay kiểm tra độ nhớp nháp, bôi lên một bên nhũ hoa của cô:
"Được rồi, tắm thôi"
Lê Tử Trung bế cô rời khỏi bệ rửa mặt, đặt cô xuống bồn tắm rồi xả nước ấm. Anh coi cô như bảo bối, sợ cô lạnh mà để cô ngồi trên đùi mình. Ôm cô như vậy. Nước ấm trong bồn nhanh chóng dâng lên:
"Anh tắm nhanh lên, còn đi làm" Cô nhắc nhở
"Hôm nay anh có thể nghỉ, ở lại chăm sóc em"
Khương Hà Nhi biểu cảm không hiện rõ, cô chỉ biết nếu anh đi rồi thì cô sẽ phải chịu cô đơn, không ai nói chuyện cùng.
"Hay là anh thả em ra được không? Em hứa sẽ quay về, sẽ ngoan ngoãn nghe lời. Không bỏ chạy"
Lê Tử Trung cũng không muốn bắt nhốt cô như vậy, nhưng anh không thể cho cô ra ngoài.
"Không được. Anh đã nói chờ đến khi tìm được Tạ Đình Sâm sẽ thả em ra"
Khương Hà Nhi cụp hai mắt buồn tủi, đã một năm, một năm cô không được ra ngoài, một năm cô sống với anh như vậy. Chắc gì anh còn đang tìm Tạ Đình Sâm chứ?
Thấy rõ biểu tình của cô, Lê Tử Trung đánh trống lảng:
"Thế nào? Tiểu h.uyệt Hà Nhi còn muốn ăn t.inh dịch của anh nữa không?"
"Anh xấu xa!" Khương Hà Nhi đỏ mặt
Lê Tử Trung cười nhìn cô. Đã nhiều làm nhiều lần rồi sao cô gái này vẫn còn xấu hổ vậy chứ? Anh biết lúc đó cô chỉ muốn anh bắn nhanh một chút, nhưng lại không chịu được sự nhiệt tình của cô mà bắn ra.
"Sưng hết rồi" Khương Hà Nhi uất ức trách anh, mới sáng sớm đã ức hiếp cô.
Anh nghe cô nói liền đặt cô xuống, mở rộng chân cô một chút. Đúng là có chút sưng, chỉ là khởi động buổi sáng mà đã sưng lên.
"Hà Nhi, của em không tốt?" Anh nhướng mày, nhìn chằm chằm nơi đó
Khương Hà Nhi khép chân, cô không nhìn anh. Nếu không tốt anh đã không cuồng nhiệt ngày ngày đều muốn đâm vào.
"Của anh mới là không tốt. Lớn quá!"
"Được rồi, được rồi! Anh không tốt" Lê Tử Trung cũng chả phản bác: "Để anh tắm cho em"
Lê Tử Trung kéo Khương Hà Nhi vào lòng, bắt đầu tẩy rửa cơ thể cho cô. Khương Hà Nhi thoải mái vì được mát xa, nhắm mắt hưởng thụ.
"Ah..." Khương Hà Nhi mở mắt vì cảm nhận được bàn tay anh mò xuống nơi nhạy cảm nhất của mình
Cô liền giãy, Lê Tử Trung giữ cô lại:
"Ngoan, chỗ này cần phải rửa sạch t.inh dịch bên trong. Anh rửa giúp em"
"Tử Trung, không cần...a"
Khương Hà Nhi thầm mắng, anh rửa cái gì chứ? Rõ ràng là lấy cớ trêu cô.
Ngón tay anh trong nước tìm đến hoa h.uyệt Hà Nhi mà ra sức đùa bỡn. Ngón tay day day tiểu hạch, đè lên h.ạt đ.ậu nhỏ. Khương Hà Nhi rùng mình rên nhẹ. Nếu không phải ở trong nước thì đã thấy tiểu hoa chảy mật dịch.
"Hà Nhi, em lại ướt rồi. Có phải ăn chưa no không?"
Anh thật không biết xấu hổ, bị trêu đùa như vậy sao có thể không ướt? Lê Tử Trung nhận ra rõ đâu là nước đâu là d.âm thủy, d.âm thủy của cô sẽ không giống nước, có mùi của cô.
Hai ngón tay thuôn dài nhanh chóng cắm vào tiểu hoa đang co rút. Anh nhận thấy bên trong đang gấp gáp bao vây lấy ngón tay anh, từng chút từng chút nuốt hai ngón tay anh vào sâu hơn.
"Ưm...không cần rửa mà" Khương Hà Nhi tay chân bủn rủn.
"Phải rửa, sẽ sạch ngay thôi"
Ngón tay anh cắm vào lại rút ra, bọt nước văng tung tóe. Tay anh nét nào ra nét đó, phác họa rõ ràng bên trong, mỗi lần đâm vào khiến Khương Hà Nhi run lên vì khoái cảm.
"Ha...Tử Trung...nhanh lên..."
Lê Tử Trung ra sức đâm chọc, ngón tay nhanh chóng ra vào:
"Là như này à?"
Khương Hà Nhi lắc đầu, rõ ràng anh biết không phải nói tốc độ. Anh dùng ngón tay đâm chọc vậy mà thật sự giống như đang rửa bên trong, thỉnh thoảng hai ngón lại moi móc giống như đang muốn lấy t.inh dịch ra. Nhưng làm sao lấy được thứ gì? Chỉ có xuân thủy chảy ra.
Đợi Khương Hà Nhi cao trào phóng thích, anh nghiêm túc tắm rửa cho cô và chính mình, bế cô ra khỏi bồn tắm, lau khô người cho cô. Anh biết cô gái nhỏ đã mệt muốn chết rồi.
Lê Tử Trung đặt Khương Hà Nhi nằm trên giường, đắp chăn cho cô. Anh tìm đồ mặc cho mình.
Khương Hà Nhi nằm đó, cô mệt. Lê Tử Trung đúng là xấu xa, trong lúc tắm vẫn không quên lợi dụng cô.
Một lát sau anh bỏ đi, Khương Hà Nhi than thở trong lòng, thế là hỏng bét, anh nghĩ mình là con gái dễ dãi, sẽ chán mình... Nước mắt tủi thân cũng theo đó chảy ra, bất quá không nhanh không chậm anh đã quay lại, nụ cười hớn hở, người đàn ông đem chân cô lần nữa tách mở rộng ra, tiểu hoa sưng tấy phơi bày trước mắt anh.
"A!" Cô thấy một cỗ mát lạnh chà sát vào nơi riêng tư của mình. "Em không cần! Tử Trung, để em tự làm"
Hành động của Lê Tử Trung vô cùng tỉ mỉ, nơi hai cánh hoa đỏ hồng bị hành hạ tới sưng phồng, một ngón tay nhét vào cũng khó khăn, anh dùng ngón trỏ cùng ngón cái tách mở u h.uyệt, một ngón tay khác mang theo thuốc mỡ lành lạnh xâm nhập vào bên trong nơi u nộn, nhẹ nhàng mát xa, Khương Hà Nhi bị động mà cả cơ thể bị kích thích tới run rẩy, d.âm thủy không nén được chảy tí tách.
Cô vùi mặt vào gối không dám nhìn người đàn ông đang chuyên chú ma sát tiểu hạch đỏ hồng nộn của mình.
Xong việc anh đưa bàn tay đầy chất dịch ướt át kia đi rửa. Anh quay lại hỏi cô:
"Bữa sáng em muốn ăn gì?"
"Gì cũng được, nhưng phải có sữa bò" Cô nhẹ giọng
Lê Tử Trung liền rời đi, anh chuẩn bị đồ ăn sáng. Khương Hà Nhi nhìn đồng hồ, bây giờ nên là bữa đầu trưa, à không, là bữa cuối sáng. Thật không hiểu sao anh lại có sức lực như vậy. Mỗi lần làm xong đều không mất sức giống cô, còn chuyên tâm hầu hạ cô.