• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

.....Nàng cũng biết hắn không muốn chạm vào bất cứ ai.

——

Yến Khuynh chỉ nhẹ nhàng lấy tay che cho Từ Thanh Viên, sau đó liền dời đi. Hắn chỉ là ám chỉ rằng nàng không nên gây ra tiếng động.

Từ Thanh Viên tự nhiên sẽ không phát ra tiếng động.

Nàng đột nhiên bị hắn kéo vào sau gốc cây, nàng hoàn toàn sững sờ. Khi nghe thấy tiếng bước chân từ hai hướng khác nhau, hơn nữa Lương Khâu còn hỏi nàng đã đi đâu, tim nàng như muốn bay khỏi lồng ngực——nàng không thể giải thích rõ ràng, nàng và Yến Khuynh là đang trốn cái gì.

Lan Thời lớn giọng nói: "Sao Lương lang quân lại trở về rồi ạ? Ai, vị lang quân này...... Ngài là Lâm lang quân! Lang quân, lúc ngài vào kinh chúng ta đã từng gặp nhau rồi đó."

Lâm Tư Niên cười như không cười: "Tiểu nha đầu, ngươi lớn tiếng như vậy, là muốn để cho ai nghe hả?"

Giọng Lan Thời vẫn cao như cũ: " Hồi bẩm lang quân, giọng nói của nô tỳ trời sinh đã lớn như vậy rồi!"

Thanh Viên đang trốn ở sau cái cây, nàng hơi ngẩn ra: Là Lâm Tư Niên ở phủ Trung Thư Lệnh, người mà nàng đã từng muốn cầu cứu?

Sự xuất hiện của Lâm lang quân này làm Lương Khâu cảm thấy có chút ngoài ý muốn, hỏi han một hai câu, hắn mới hỏi Lan Thời: "Nương tử nhà ngươi đâu?"

Lâm Tư Niên cười nhạo một tiếng: "Không phải đang trốn sau cái cây kia sao?"

Từ Thanh Viên ở sau cây suýt nữa thì nhảy lên.

Nàng chưa bao giờ khẩn trương như vậy, trong lúc nàng đang hoảng loạn, Yến Khuynh cách tay áo nắm lấy cổ tay nàng. Từ Thanh Viên hoang mang ngước mắt lên, thấy vẻ mặt bình tĩnh của hắn, hắn không hoảng sợ chút nào. Mặc dù nàng không biết sự tự tin của Yến Khuynh đến từ đâu, nhưng ánh mắt dịu dàng của Yến Khuynh nhìn nàng lắc đầu, nàng đành cắn môi kìm lại.

Mà ở bên ngoài, Lâm Tư Niên muốn vượt qua lan can, nhưng Lan Thời kiên trì chặn đường hắn đến cùng.

Lâm Tư Niên: "Tránh ra!"

Giọng nói hắn cà lơ phất phơ, trên mặt còn nở một nụ cười, nhưng đôi mắt hắn lại cực kì nghiêm túc.

Giọng nói mềm mại của Từ Thanh Viên từ sau gốc cây truyền đến: "Lang quân, không được!"

Mặt Lâm Tư Niên không đổi sắc, hắn vẫn đi về phía gốc cây. Hắn nhìn thấy vạt áo và bóng dáng của ai đó, nhưng Lương Khâu nghe thấy giọng nói kia, hắn kịp phản ứng, liền cất bước ngăn Lâm Tư Niên lại.

Lương Khâu ôn nhu nói: "Lâm lang quân, ngài làm như vậy có vẻ như không được hay cho lắm?"

Lan Thời vội vàng nói: "Đúng đó!"

Lương Khâu nhìn về phía sau cây: "Lộ Châu Nhi?"

Giọng nói của Từ Thanh Viên mềm yếu: "Lương lang quân, ta làm rớt trâm cài tóc rồi, nên còn đang ở chỗ này tìm trâm. Dáng vẻ bây giờ của ta đã bị tổn hại, không dám đi ra ngoài. Không bằng hai vị lang quân đi đến sân khấu kịch trước đi, rồi lát nữa ta sẽ tới."



Lâm Tư Niên vẫn còn muốn xông vào, Lương Khâu quay sang giúp Từ Thanh Viên ngăn hắn lại: "Nghe nói hồi còn bé Lâm lang quân đã bị thất lạc, gần đây mới được Tể tướng tìm thấy, không biết như thế nào mà lang quân lại tới đây xem diễn kịch?"

Lâm Tư Niên phớt lờ hắn ta.

Lương Khâu lại thử thăm dò: "Từ xưa đến nay, nghe kinh kịch là chuyện tình của đôi nam nữ. Ta nghe nói công chúa điện hạ đại giá quang lâm, còn nghe nói Vi Trạng Nguyên cũng tới đây, không biết lang quân là từ phương nào?"

Hắn ngụ ý rằng Lâm Tư Niên đến chùa để xem chuyện tình duyên với công chúa.

Ai cũng đều biết, Bệ hạ và Lâm tể tướng là quan hệ thông gia thân thiết, không biết các hậu bối sau này có ý định đến kết làm thông gia hãy còn chưa biết được.

Lâm Tư Niên nghe vậy, ánh mắt hắn bắn về phía trước, cực kì âm trầm.

Hắn không phải là loại người có tướng mạo cao sang quyền quý như các công tử ở Trường An, lông mày hắn đứt đoạn, mũi diều hâu, là loại người hung ác nhất, người đã từng lăn lộn qua cuộc sống hỗn tạp trong phố phường. Khi Lâm Tư Niên thâm trầm nhìn chằm chằm Lương Khâu, ánh mắt hắn dữ tợn mà lạnh lùng, lại kiêm cả dáng người cao lớn vạm vỡ, tựa hồ chỉ cần trong nháy mắt tiếp theo, hắn sẽ coi Lương Khâu như một con mồi mà giết chết.

Vẻ mặt Lương Khâu hơi sợ hãi.

Từ Thanh Viên ở sau gốc cây buồn bã nói: "Lang quân......"

Nàng không nói gì thêm, nhưng sự lạnh lùng trên khuôn mặt của Lâm Tư Niên đã giảm bớt đi một chút.

Lâm Tư Niên: "Từ nương tử, ta chỉ tới đây để chào hỏi."

Lương Khâu: "Chúng ta hãy đến xem kịch trước đi."

Lâm Tư Niên và Lương Khâu đang trò chuyện ở bên ngoài, Lan Thời nhìn đến mức vừa khẩn trương vừa hoang mang.

Đây là nơi có phong thuỷ gì vậy? Yến Khuynh tìm nương tử thì thôi đi, Lương Khâu đi tìm nương thì thôi cũng được, còn cái tên Lâm Tư Niên này ở đâu ra chui ra thế? Lại còn hung dữ như vậy......

Trong lúc mấy người ở hành lang còn đang tranh cãi, sự chú ý của nàng còn đang đặt ở nơi đó, lại đột nhiên cảm thấy lòng bàn tay mình cách ống tay áo Yến Khuynh bị nắm lấy tê dại.

Nàng cúi đầu, thấy Yến Khuynh đặt chiếc khăn vào lòng bàn tay nàng, ngón tay hắn đặt lên chiếc khăn, dùng khăn tay để viết chữ lên bàn tay nàng.

Từ Thanh Viên nhìn hàng mi rũ xuống của thanh niên kia: "......"

Nàng phải tập trung để xác định được Yến Khuynh đang viết gì để nói với nàng.

Nhưng cứ một lúc nàng lại sợ hai vị lang quân ở bên ngoài xông vào đây, lúc lại sợ Lan Thời không khuyên giải được hai người kia, trong lúc đó, nàng còn phải chịu đựng cảm giác ngứa ngáy trong lòng bàn tay...... Chiếc khăn mềm mại dán vào lòng bàn tay nàng, cọ sát vào da thịt, Yến Khuynh viết rất nhẹ, trên trán nàng lấm tấm mồ hôi.

Thật khó để nàng phân biệt được những chữ mà Yến Khuynh viết.

Yến Khuynh ngẩng đầu nhìn nàng, muốn hỏi nàng có hiểu hay không.

Hắn thấy sắc mặt nàng tái nhợt, trên trán lấm tấm mồ hôi. Nữ tử trước mặt mở to đôi mắt đen láy, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn hắn.

Nàng mở miệng làm khẩu hình với hắn, rồi nói cái gì đó, sau đó Từ Thanh Viên kéo chiếc khăn ngăn cách giữa bàn tay của hai người, nàng tiến lên một bước, nắm lấy bàn tay hắn ấn vào trong lòng bàn tay nàng.

Hai gò má nàng ửng hồng, ngượng ngùng và xấu hổ, nhưng nàng vẫn kiên quyết nắm lấy ngón tay hắn lắc lắc, sau đó ngước lên nhìn hắn.

Đôi mắt đẹp của nàng khẽ chớp, ý bảo hắn đừng viết chữ cách qua lớp khăn nữa, mà hãy viết trực tiếp lên lòng bàn tay nàng. Yêu cầu hắn hãy chịu đựng sự kì quặc của bản thân mình trong giây lát.

Những ngón tay của Yến Khuynh bị nàng nắm lấy, theo những đốt ngón tay bắt đầu dâng lên sự nóng rát.

Hắn rất bình tĩnh làm theo chỉ dẫn của nàng, đợi một lúc sau, Yến Khuynh mới chậm chạp phản ứng lại, Từ Thanh Viên dần nhận ra khẩu hình mà hắn làm kia là có ý gì —— "Đắc tội".

.....Nàng cũng biết hắn không muốn chạm vào bất cứ ai.

- -

Như vậy có hơi mất thời gian, lúc Từ Thanh Viên đến được sân khấu kịch phía trước, chiêng trống đã nổi lên.

Các nữ ni và các nữ tử trẻ tuổi vây quanh nơi công chúa điện hạ ngồi xuống, nàng thở hổn hển, thoáng thấy Giang sư thái cùng Đỗ sư thái đều đứng trong hành lang, còn có một số nam nhân xa lạ mặc thường phục cũng đang đứng dưới sân khấu.

Từ Thanh Viên liếc nhanh một cái, nàng đang muốn xem xem người nào là Vi Phù mà Yến Khuynh đã dặn dò.



Giữa tiếng hí khúc ê a, nàng nghe Lương Khâu cao giọng cười khẽ: "Tổ mẫu, Lộ Châu Nhi tới rồi."

Nghe giọng nói này lại mang theo một cảm giác nhẹ nhõm mơ hồ.

Từ Thanh Viên nhìn thấy Lương Khâu, nàng cũng nhìn thấy Lương lão phu nhân thất thần ngồi bên cạnh Lương Khâu. Lúc nàng đi ngang qua, vẻ mặt lãnh đạm của lão phu nhân biến mất, tươi cười kéo nàng lại:

" Lộ Châu Nhi, đây là Quảng Ninh công chúa điện hạ."

Chiếc váy dài màu vàng của Mộ Minh Xu kéo lê trên mặt đất, nàng ta nhướng đôi mắt xinh đẹp và trang nghiêm lên khi nghe thấy những lời này.

Xuất phát từ quan hệ tương trợ giữa hoàng thất và danh gia vọng tộc nên nàng đối với người Lương gia rất có lễ độ, nàng sẵn lòng nể mặt Lương lão phu nhân. Nhưng khi Lương lão phu nhân đã mấy lần ngắt lời nàng đang nghe kịch, lông mày và ánh mắt đều ánh lên vẻ lạnh lùng.

Mộ Minh Xu thản nhiên liếc Từ Thanh Viên một cái, chỉ nói: "Lão phu nhân, chúng ta trước hết hãy xem kịch đi."

Lương Khâu ngồi ở bên kia lão phu nhân, vẻ mặt hơi ảm đạm, thậm chí càng lúc càng thấy lo lắng hơn.

Từ Thanh Viên ngồi bên cạnh Phùng Diệc Châu. Phùng Diệc Châu kìm nén sự hưng phấn thì thầm vào tai nàng: "Ngươi nhìn xem, phía bên kia sân khấu có nhiều lang quân tuấn tú lắm đó!"

Từ Thanh Viên nhìn sang, liếc mắt một cái đã thấy Lâm Tư Niên.

Vị lang quân này đang ngồi trong tư thế tuỳ tiện, thản nhiên chống cằm nhìn về nơi các nữ tử đang ngồi. Ánh mắt tràn đầy vẻ giễu cợt, nhìn người khác chỉ bằng nửa con mắt, hắn nhìn thẳng vào Từ Thanh Viên.

Phùng Diệc Châu kích động: "Có phải hắn đang nhìn ta không? "

Từ Thanh Viên khó khăn nhìn đi chỗ khác, nhỏ giọng nói: "Có lẽ là nhìn công chúa điện hạ."

Từ Thanh Viên rất không thích ánh mắt mang tính xâm lược của Lâm Tư Niên, vì thế nàng khó chịu lướt qua Lâm Tư Niên, lúc này mới thấy được nhân vật quan trọng Yến Khuynh đã dặn dò.

Huyện lệnh Trường An của phủ Kinh Triệu tên là Vi Phù.

Đó cũng là ngày nàng vào Trường An, một ngày mà nàng được ngắm phong cảnh Trường An hết sức hoa lệ và Tân Khoa Trạng Nguyên năm nay.

Vi Phù mặc cẩm bào, thắt lưng ngọc, mặt mày thanh nhuận, hắn giống như đang nghiêm túc xem kịch. Yêu hận tình thù của đôi nam nữ si tình trên sân khấu phản chiếu vào trong mắt hắn, nhưng rồi lại như nước chảy trôi qua không chút lưu tình, không để lại dấu vết.

Hắn khẽ ngước mắt lên, ánh mắt như tuyết xuân phá vỡ những lớp băng lạnh lẽo, hắn cách rất nhiều người, gật đầu cười với Từ Thanh Viên.

Tất cả các công tử trẻ tuổi đang có mặt ở đây không xuất thân quý tộc thì cũng là người có địa vị danh giá, nhưng chỉ có hắn là giống con cháu của danh môn thế gia nhất—— trông khiêm tốn mà cao quý.

Yến Khuynh nói rằng Vi Phù sớm sẽ gia nhập vào môn hạ của Lâm Tể tướng, trở thành đệ tử của ông ta.

- -

Chế độ khoa cử triều Đại Ngụy quy định: Cho dù đỗ đạt thì cũng phải chờ cuộc tuyển cử mới được phong làm quan.

Tuy nhiên, Vi Phù được Nguỵ gia ở Lạc Dương chống lưng, lại sắp bái Lâm Tể tướng làm sư phụ, tháng trước hắn vừa mới đỗ Trạng Nguyên, tháng này đã là Huyện lệnh Trường An dưới trướng phủ Kinh Triệu. Huyện lệnh trong thành Trường An là chức quan lục phẩm, khác hoàn toàn so với Huyện lệnh ở các huyện nhỏ thông thường.

Vi Trạng Nguyên này mặc thường phục đến Tích Thiện Tự còn mang theo các tiểu quan viên phủ Kinh Triệu đến đây.

Hắn nói rắng hắn sẽ cùng Lâm Tư Niên đến đây gặp công chúa, trên thực tế là muốn điều tra vụ côn đồ xảy ra ở Tích Thiện Tự đêm hôm trước, cướp đi vụ án từ trong tay Đại Lý Tự.

Yến Khuynh không quan tâm đến việc phủ Kinh Triệu muốn tiếp quản vụ án nhỏ này, nhưng vì vụ án này có liên quan đến vụ án giết người của Lương Viên, nếu phủ Kinh Triệu tiếp nhận vụ án này, giải quyết không được thoả đáng, e rằng vụ án Lương Viên sẽ không bao giờ được nhìn thấy ánh sáng nữa.

Nhưng lúc này, vẻ mặt Vi Phù chỉ ân cần nhìn Từ Thanh Viên mỉm cười.

Tạm thời hắn không có ý định gây khó dễ đi lục soát Tích Thiện Tự, hắn lấy thẻ bài đeo ở thắt lưng ra.

Các quan viên phía sau hắn đều đè nén sự tức giận, nói đi ở ẩn với nhau cũng không sai biệt lắm.

- -

Tiếng hát ê a của vở kịch vang lên không chỉ làm cho tất cả các vị khách đến đây đều dừng chân mà còn khiến các nữ ni Tích Thiện tụ tập ở tiền viện.



Khi trai phòng ở hậu viện Tích Thiện tự trống không, Yến Khuynh dẫn theo các quan viên Đại Lý Tự lục soát từng phòng.

Yến Khuynh ra lệnh: "Vỏ đao, quần áo và thư từ đều quan trọng."

Cánh tay Yến Khuynh vẫn còn lưu lại cảm giác nóng ran khi tiếp xúc với nàng, hắn buộc mình không để ý đến điều đó: "Chúng ta có một canh giờ. Sau một canh giờ, vụ án Tích Thiện Tự sẽ kết thúc."

Mọi người trong Đại Lý Tự đều không nghi ngờ gì, họ chỉ làm theo những gì Yến lang quân phân phó, và di chuyển đi nhanh hơn.

Kể từ Long Thành năm thứ hai, Yến Khuynh được thăng chức quan thành Thiếu Khanh Đại Lý Tự. Chính Khanh Đại Lý Tự đã lớn tuổi, hầu hết thời gian chỉ vào triều vào giờ Mão. Người chân chính xử lí các vụ án của Đại Lý Tự, đều luôn là Yến Khuynh.

Bọn họ tin vào khứu giác của Yến Khuynh.

Mà Yến Khuynh chậm rãi lấy con dao găm ở Lương Viên được bọc kỹ trong lòng mình ra, hắn liếc qua từng chiếc vỏ đao ở đây.

Những người khác đang tìm chứng cứ về vụ côn đồ kia, nhưng cũng chính hắn biết rõ, thứ mà hắn đang tìm kiếm lại là chứng cứ cho thấy vụ án giết người Lương Viên liên quan đến Tích Thiện Tự.

Tiếng hí khúc ở bên ngoài đã ngừng, Yến Khuynh quay đầu nhìn.

- -

Tiếng trống cùng với tiếng sáo đã ngừng lại một lúc, các diễn viên bước xuống sân khấu hành lễ, vở diễn ở tiền viện đã kết thúc.

Công chúa điện hạ đang chờ vở kịch tiếp theo bắt đầu, trong thời gian tạm nghỉ, nàng ta mới có thể tự do tiếp nhận những lời chào hỏi của mọi người.

Ở đầu bên kia, Vi Phù khẽ mỉm cười đứng dậy, hắn chào hỏi Lâm Tư Niên đã ngồi đấy nãy giờ, sau đó nháy mắt với người phía sau, tuỳ tùng phủ Kinh Triệu đều chuẩn bị rời khỏi đây cùng hắn.

Linh hồn nhỏ bé của Từ Thanh Viên sắp bay đi mất rồi.

Nàng nghe thấy Lương lão phu nhân nói chuyện với công chúa: "Công chúa, người cứ từ từ xem kịch đi nhé, chúng ta về trước, lão già ta không thích loại kịch si nam oán nữ này lắm..."


Ngón tay Từ Thanh Viên bấm vào lòng bàn tay.


Nàng không thể để Vi Phù rời khỏi đây tiến vào hậu viện được. Nơi này nhất định phải xảy ra chuyện gì đó để thu hút sự chú ý của phủ Kinh Triệu, nàng mới có thể tranh thủ được thêm chút thời gian cho Yến Khuynh.


Nàng hít một hơi thật sâu, bỗng dưng đứng dậy, nàng dũng cảm nói: "Tổ mẫu, con cảm thấy vở kịch này rất hay. Vở kịch này—"


Tất cả mọi người đều khó hiểu nhìn Từ Thanh Viên đột nhiên đứng lên.


Từ Thanh Viên vội vàng liếc nhìn kịch bản từ nữ ni bên cạnh đưa tới, hai mắt nàng dán chặt vào kịch bản.


Tên vở kịch là《Thuyết lương duyên》.


Đây là một... vở kịch nữ tử bỏ trốn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK