• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi Phong Nhược rời đi để chấp hành nhiệm vụ, trong phòng chỉ còn lại Từ Thanh Viên và Yến Khuynh đang ngồi ngay ngắn đối diện nhau.

Nàng có thể nhìn ra Yến Khuynh có chút mệt mỏi, trong lòng nàng rối như tơ vò, Yến Khuynh mở mắt ra, chàng vịn vào tường để đứng lên.

Từ Thanh Viên tiến lên muốn đỡ lấy chàng, nhưng khi nhớ lại biểu hiện kỳ lạ của chàng lại dừng lại. Yến Khuynh khẽ gật đầu với nàng, ánh mắt hàm chứa ý xin lỗi:

"Chỉ là ta chưa kịp uống thuốc, nên nhìn bệnh tình trông có vẻ nghiêm trọng như vậy mà thôi. Thật ra, là Phong Nhược hắn lo lắng quá mức, ta thật sự không sao cả, nương tử chớ để tâm đến lời hắn nói."

Từ Thanh Viên ngây người nhìn chàng.

Chàng dường như sợ chính dáng vẻ căng thẳng của mình sẽ dọa nàng sợ nên khẽ vòng qua nàng rồi bước ra bên ngoài, giọng điệu nhẹ nhàng, dịu dàng:

"Nương tử cứ bận việc của mình đi, tính tình Phong Nhược vội vàng lại dễ bị xao động, cứ hấp ta hấp tấp khiến nương tử hiểu lầm rồi. "

Một bàn tay từ phía sau túm chặt lấy ống tay áo chàng, nàng hết sức kiên định mà kéo chàng lại.

Cả người Yến Khuynh cứng đời lại, nhưng chàng cũng không quay đầu lại. Mùi đàn hương được xông trong khuê phòng nữ lang tỏa ra vô cùng ấm áp. Giống như bàn tay đang cố níu giữ lấy ống tay áo của chàng vậy.

Chàng trầm mặc không nhúc nhích, chăm chú nhìn vào bóng hình mảnh khảnh, yểu điệu của nữ tử đang chiếu rọi ở trên tấm bình phong.

Giọng nói của Từ Thanh Viên dịu dàng: "Ta đã nghe hiểu được ý tứ của Phong thị vệ rồi. Đêm qua Tích Thiện Tự xảy ra vụ án đạo tặc đả thương người, còn có Kinh Triệu phủ phái người tới truy hỏi không ngừng. Tuy rằng lang quân đã đem sự việc được giao phó giải quyết một cách rất thỏa đáng, nhưng lang quân là quan viên lớn nhất ở đây, bọn họ sẽ không ngừng đi tìm lang quân, làm phiền lang quân. "

" Đã đến lúc lang quân người cần phải được nghỉ ngơi rồi. Nếu những chuyện đó không cần thiết để cho lang quân phải ra mặt, thì không bằng ngài hãy thuận theo nguyện vọng của Phong thị vệ, ở lại chỗ ta nghỉ ngơi một lúc. "

Nàng thẹn thùng: " Sẽ không có ai ngờ đến việc lang quân lại đang ở chỗ ta đâu. Lang quân cứ nghỉ ngơi cho tốt đi, ngày mai mới có đủ tinh thần để đi đối phó phó với bọn họ nữa. "

Yến Khuynh nói: "Nương tử cứ nói đùa, việc này sẽ tổn hại đến khuê danh của nương tử. "

Từ Thanh Viên lắc đầu, nàng mang theo nỗi buồn vô cớ mà nói: "Không đâu. Khi ta được dạy về khuê huấn, quan điểm sống của ta khác với các nữ tú dưới chân núi Vân Châu, ta không cho rằng khi mình có lòng tốt bụng muốn trợ giúp người khác, mà khi ở chung một phòng cùng với lang quân là bị coi là tổn hại khuê danh. Điều mà mọi người luôn gọi là khuê danh ấy, vốn dĩ đã rất nực cười rồi. Ta cũng chẳng dối gạt gì lang quân, khi ta còn bé cũng là một đứa trẻ nghịch ngợm ngông cuồng. "

Nàng cố ý nói như vậy, chỉ là để cho Yến Khuynh yên tâm ở lại đây. Nàng thấy Yến Khuynh không quay đầu lại cũng không lên tiếng, trong lòng nàng lo lắng cho sức khoẻ của chàng, nàng liền vắt hết óc tìm càng thêm nhiều lý do.

Yến Khuynh quay đầu lại nhìn nàng một cái rồi nói: "Ta ngồi ở bàn bên cạnh bình phong viết chữ là được rồi. Nương tử không cần để ý đến ta. "



Từ Thanh Viên nở nụ cười: "Vậy thì để ta viết chữ cùng lang quân nhé. Từ khi rời khỏi Vân Châu, cũng đã lâu lắm rồi ta không luyện chữ nữa. Nếu là...... người đó biết được thì chỉ có thể lắc đầu, thở dài bảo ta chẳng có tiến bộ gì hết."

"Người kia" mà nàng nói đến có thể là phụ thân nàng.

Yến Khuynh mỉm cười với nàng, cũng không nhiều lời.

Dáng người chàng gầy guộc, khí sắc tiều tụy bởi bệnh tật quấn thân (*), dung mạo thanh tú mà tính tình điềm đạm, chàng không mang khí chất trong trẻo sáng ngời mà giống như ánh chiều tà luân chuyển giữa ngày và đêm, hỗn độn mà mông lung, thu hút, hấp dẫn những con người không chịu nổi sự cám dỗ mà rơi vào vòng mê hoặc.

沈腰潘鬓 ( shěn yāo pān bìn): Xuất phát từ việc Thẩm Ước càng ngày càng gầy yếu đi vì bệnh tật, thắt lưng cũng dần lỏng lẻo. Tóc mai ở bên hai thái dương của Phan Nhạc đã hoa râm ở tuổi trung niên. Tóc mai trầm eo là phép ẩn dụ cho thân hình gầy guộc và mái tóc bạc sớm của người đàn ông.

Từ Thanh Viên không được tự nhiên dời ánh mắt đi.

- -

Lan Thì cả thảy chỉ vừa mới đưa cho Từ Thanh Viên chén trà, đã bị nàng nhốt ở bên ngoài. Nương tử nói mình muốn ở một mình để suy nghĩ về mọi thứ, rồi bảo Lan Thì hãy đi ngủ chung phòng với nha hoàn khác đi.

Sau bữa tối, Từ Thanh Viên ngồi đối diện với Yến Khuynh. Trên bàn, nàng nâng cổ tay để luyện thư pháp.

Nàng chưa bao giờ ở riêng một mình cùng với vị lang quân nào trẻ tuổi như vậy, tim nàng cứ đập loạn xạ cả lên, có vài lần nàng còn thất thần, khiến nét chữ bên dưới ngòi bút khẽ run nhè nhẹ. Nàng trộm ngó Yến Khuynh, sau đó lại lén lút dời ánh mắt xuống.

Yến Khuynh nhìn thấy hết mọi phản ứng của nàng trong mắt chàng.

Chàng đột nhiên chậm rãi mở lời: "Ngày đó Vệ Miểu bị giết, nương tử có thấy rõ mặt mũi và thân hình của kẻ mặc áo choàng kia không? Nếu hung thủ lại một lần xuất hiện trước mặt nương tử, nương tử có thể nhận ra hắn hay không?"

Từ Thanh Viên hoàn hồn, nàng nghĩ nghĩ một chút rồi lắc đầu: "Lúc đó ta rất sợ người đó sẽ nhận ra, nên ta đã rất nhanh trốn đi. "

Yến Khuynh chậm rãi chuyển đề tài: "Nương tử kịp thời ứng phó và xử lí được nguy cơ, như vậy rất tốt... Cơ mà nương tử nhạy bén như vậy, ngày mà phụ thân ngươi đi, nương tử không phát hiện ra gì sao?"

Từ Thanh Viên giật mình, nàng ngẩng đầu.

Phân cách giữa hai người chỉ là một chiếc giá nến đang cháy, ánh nến rọi vào đôi mắt đen như mực của Yến Khuynh. Giữa ánh sáng và bóng tối luôn luôn có sự khác biệt, rõ ràng ánh mắt chàng trông có vẻ rất ấm áp, nhưng nàng lại dần dần ngồi thẳng lưng, bản thân nàng phải dùng mười hai vạn phần tinh lực để ứng phó với chàng.

Từ Thanh Viên cẩn thận từng lời nói của mình: "Ta và phụ thân ta thườngxuyên cãi nhau. Có những lần tức giận quá, ta sẽ không để ý tới ông ấy nữa. Cho nên lúc phụ thân ta rời đi, ta thật sự chẳng hề biết. Vào đêm hôm đó, than đốt trong phòng lại bị tắt, nhiệt độ thấp xuống khiến ta choàng tỉnh giấc, bản thân lúc này mới phát hiện ra là cha đã đi rồi. "

"Ồ. Lương gia ở Trường An cách xa Vân Châu ngàn dặm như vậy, vì sao phụ thân nương tử vừa mất tích, Lương gia liền phái người tới đón nương tử vào Trường An? Hay ông ấy đã sớm tính toán từ lâu nên mới đem nương tử phó thác cho Lương gia?"

Ngón tay Từ Thanh Viên nắm chặt lấy tờ giấy: "Yến lang quân, nếu như phụ thân ta đã sớm có tính toán kia thì ông ấy đã không nên giao phó ta cho Lương gia. Vụ án mạng xảy ra ở Lương viên này có thể thấy được Lương gia dù ít hay nhiều đều có chút vấn đề. Cha ta chỉ còn mỗi một đứa con gái là ta, ông ấy làm sao có thể giao phó ta đến một nơi nguy hiểm như thế?"

Yến Khuynh: "Vậy tại sao lại là Trường An? Mục đích khi nương tử khi tới Trường An là gì? Chuyện này hình như đi ngược lại với ý định ẩn cư cả đời của cha nương tử thì phải. "

Ánh mắt Từ Thanh Viên mơ hồ trong chốc lát, sau đó lại trở về với vẻ kiên định bình thản: "Yến lang quân, ngài là đang thẩm vấn ta sao? Ta đã từng nói là mọi chuyện ta đều không hiểu rõ rồi mà, Đại Lý Tự nếu đã nghi ngờ ta, ngài cứ sai người đem ta giam lại là được. "

Yến Khuynh nhìn thấy hàng phòng bị cứng cáp mà nàng dựng lên, thái độ đối mặt với chàng càng ngày càng máy móc, giọng điệu cũng dồn dập mang đầy sự đề phòng.

Chàng rũ mắt xuống, biết rằng Từ Thanh Viên đã đề phòng chàng, cũng không còn tin tưởng chàng nữa.

Và chàng đã thành công.



Đây vốn là mục đích của chàng. Chỉ bằng cách đề phòng nam tử, nàng mới có thể bảo vệ bản thân thật tốt.

Yến Khuynh ôn nhu: "Nương tử hãy đi nghỉ ngơi đi. "

Từ Thanh Viên buồn bực đi hai bước, nhưng nàng bỗng dưng phản ứng lại, nàng quay đầu nhìn bóng dáng chàng phản chiếu trên tấm bình phong.

Đã canh ba rồi, chàng tựa vào bàn, tay thì cầm bút, cũng không có ý định sẽ đi nghỉ ngơi. Chàng chỉ dùng mấy câu liền dễ dàng chọc giận nàng, sau đó chàng vẫn một mình ở nơi tối tăm như vậy, không muốn để cho chứng bệnh của mình làm người khác sợ hãi.

Khi Yến Khuynh đang cúi đầu chịu đựng sự thống khổ, bỗng có một chiếc khăn hơi lạnh lau đi mồ hôi trên trán chàng.

Chàng đờ đẫn một hồi lâu mới ngẩng đầu lên, thấy Từ Thanh Viên lại quay trở về đây, nàng ngồi xổm xuống đối diện với chiếc bàn.

Nàng thản nhiên ngẩng đầu nói: "Ta đã bảo là sẽ cùng lang quân viết chữ mà. "

Yết hầu Yến Khuynh giật giật, chàng rũ mắt xuống cũng không nói gì nữa.

Chàng vẫn duy trì tư thế ngồi cứng ngắc đó thật lâu, lâu đến mức tưởng chừng như không còn ai để chuyện trò nữa, không còn ai đến quấy rầy, để cho tinh thần chàng chậm rãi thả lỏng. Không biết đã qua bao lâu, Yến Khuynh phát hiện ra cô nương đối diện chàng đang nằm sấp ở trên bàn, nàng đã nhắm mắt ngủ thiếp đi từ lâu rồi.

Chàng lại ngồi yên thêm một lát nữa.

Ánh mắt Yến Khuynh trống rỗng, giọng điệu chàng cực kỳ bình tĩnh: "Từ nương tử."

Hơi thở nữ tử nhẹ nhàng, nàng khẽ nhíu nhíu đôi lông mày lại. Nhưng nàng ngủ sấp trên bàn như thế, nhìn càng cảm thấy khó chịu bao nhiêu, thì chân mày nàng càng lại cau chặt bấy nhiêu.

Yến Khuynh chậm rãi đứng lên, chàng dừng lại trước người nàng, vài lần chàng muốn chạm vào nàng, nhưng lại không thể hạ quyết tâm nổi. Thế nhưng nếu để nàng ấy ngủ ở đây một đêm như thế này, ngày mai nhất định sẽ đau nhức khắp người.

Yến Khuynh do sự rất lâu, sau đó mới đi vào khuê phòng của nữ lang. Một lát sau, chàng ôm một chiếc áo choàng đi ra ngoài rồi khom lưng xuống khoác lên người Từ Thanh Viên.

Chàng vật lộn, đấu tranh tại chỗ thật lâu, cuối cùng cũng cúi người, cách một lớp áo choàng chàng cẩn thận từng li từng tí để mình không đụng chạm vào da thịt nàng, ôm Từ Thanh Viên vào lòng.

Khi chàng ôm nàng vào lòng, nàng không thoải mái xoay vai, gương mặt nàng hướng về phía chàng, một mùi hương thơm ngát thoang thoảng bay vào mũi chàng.

Yến Khuynh suýt nữa thì vấp ngã, chàng như ngừng thở, bị choáng ngợp bởi chính cảnh sắc rực rỡ tươi đẹp trước mắt này.

Chàng cứng đờ người một lúc lâu, nhìn thấy nàng cũng không có dấu hiệu tỉnh lại, chàng mới chậm rãi bế nàng đi vào trong khuê phòng, nhẹ nhàng đặt nàng lên trên giường, rồi cẩn thận đắp chăn cho nàng thật kỹ càng.

Lúc chàng sắp rời đi, nàng vô thức cọ cọ gương mặt mềm mại vào lòng bàn tay chàng.

Yến Khuynh trong phút chốc liền thu tay lại, chàng lảo đảo lui về phía sau. Nhịp tim chàng đập lúc nhanh lúc chậm, như là chứng bệnh của bản thân lại bắt đầu phát tác, lại giống như là do nguyên nhân khác gây nên.

Đêm đã sang canh bốn, Yến Khuynh run tay buông màn xuống. Cách tấm màn trướng, chàng nhìn nữ tử đang say ngủ trên giường, ánh nến chiếu vào đôi mắt lạnh lẽo của hắn.

Trái tim nơi lồng ngực chàng là một mảnh vườn cỏ hoang bị vây hãm bởi gông cùm xiềng xích, một khu rừng hoang đã quật cường trước những đợt phong ba, đã kinh qua từng đợt mưa tuyết, ở nơi này ngay cả một ngọn cỏ cũng không thể nào mọc nổi.

Thế gian này tràn ngập yêu ma quỷ quái, tình cảm giữa con người với con người hỗn loạn đan xen, nhưng ở trong mắt chàng mọi chuyện lại chỉ như một màn sương mù mịt. Chàng chưa bao giờ có thể nhìn thấy thật rõ ràng.

Thế rồi, vào một ngày nọ, có một vị khách kia tới ghé thăm mảnh vườn khô héo ngay cả một cây cỏ dại cũng không thể mọc nổi ấy.



Gió lạnh thấu xương, trời đã ngả sang ánh chiều tà. Nàng cất lên những bước chân giữa ánh tịch dương, xuyên qua làn khói bụi tăm tối không một tia ánh sáng mặt trời.

Cách lớp gông xiềng ngăn cách giữa hai bên, nàng quanh quẩn đi lại ở bên ngoài khu vườn cằn cỗi ấy. Chàng vẫn còn chưa thể nào nhìn rõ khuôn mặt của người này, nhưng chàng lại bắt đầu nhớ đến tên của nàng——

Từ Thanh Viên.

Nàng sẽ là người dừng lại ở nơi này sao? Hay chẳng qua cũng chỉ là một vị khách qua đường lặng lẽ bước qua?

- -

Ngày hôm sau, khi mặt trời đã lên cao, Từ Thanh Viên tỉnh lại, nàng phát giác ra mình đang ngủ trên giường. Nàng vén chăn lên, để chân trần đi xuống giường liền từ tấm bình phong vội vàng đi ra ngoài.

Nàng ngây ngốc đứng bên cạnh tấm bình phong bằng tre đốm, nhìn thấy sách vở trên bàn đều đã được sắp xếp ngăn nắp chỉnh tề, bút nghiên đều đã được cất kỹ.

...... Nhất định là lúc trời còn chưa hửng sáng, chàng đã khoác áo rời đi rồi.

Bên cạnh màn cửa sổ được làm bằng lụa mỏng, Từ Thanh Viên tiu nghỉu đi tới bàn, rồi ngồi xuống thất thần trong chốc lát, nàng không kiềm được mà chống má suy tư.

Đêm qua nàng ngủ rất ngon giấc.


Ở trong mộng, dường như nàng được quay trở về thuở niên thiếu vô ưu vô lo.


Nàng dạo quanh trong vương cung Nam quốc đầy hoa cỏ xanh tươi, đi tìm phụ mẫu của mình. Đệ nhất văn chương sư chính là phụ thân nàng, đệ nhất võ công chính từ mẫu của nàng, phụ thân bao giờ cũng đều mang nàng theo đi tìm mẫu thân.


Sau khi phụ thân và mẫu thân hoà ly, nàng cũng chưa từng gặp lại mẫu thân.


Mà kể từ lúc phụ thân nàng biệt tăm biệt tích, chưa khi nào nàng có một giấc ngủ trọn vẹn như đêm qua cả.


Từ Thanh Viên ôm lấy đầu gối nghiêng người dựa vào đệm gấm, nàng mơ hồ ngửi thấy hương thơm thoang thoảng còn sót lại trên giường, đây là mùi hương từ trên người Yến Khuynh.


Nàng đang muốn ngửi thêm một xíu nữa xem đây là mùi hương gì thì tiếng gõ cửa "cốc cốc" khiến cho nàng lập tức ngồi nghiêm chỉnh lại.


Giọng nói bị đè xuống của Lan Thì ở bên ngoài: "Nương tử, người tỉnh rồi sao? Ta vừa mới nhìn thấy gã sai vặt của Lương lang quân. Lương lang quân đang tưới hoa ở khu vườn phía sau chùa, nếu nương tử muốn tìm hắn, vừa hay bây giờ người có thể gặp được hắn đấy."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK