"Thần đệ tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế."
Chu Chính Hoành quỳ dưới chân rồng, cung kính hành lễ. Mãi không nghe thấy tiếng kêu miễn lễ, đầu gối của hắn sớm đã tê rần.
Chu Chính Hoành bạo gan ngẩng đầu, phát hiện Chu Chính Hàm cũng đang nhìn mình.
Ánh mắt của Chu Chính Hàm làm hắn giật thót. Chu Chính Hàm tựa cằm vào lòng bàn tay, nghiêng đầu quan sát:"Hoàng đệ mải mê công vụ, trẫm đã sớm cho người gọi về, đến tận hôm nay mới thấy diện kiến."
Chu Chính Hoành không lộ ra sơ hở, bẩm báo:"Công vụ bên ngoài quá nhiều, thần đệ không về kịp thời. Xin hoàng thượng trách phạt."
"Không sao. Cống hiến hết mình như thế, trẫm còn định khen thưởng đệ."
Nghe đến khen thưởng, sự thấp thỏm nãy giờ của Chu Chính Hoành giảm bớt.
"Đây là chuyện thần đệ nên làm, không dám nhận thưởng."
Hay!
Hắn ở kiếp trước chính là bị chiêu lấy lui làm tiến này của Chu Chính Hoành qua mặt. Đơn giản suy nghĩ hắn đã ngồi vững vương vị, Chu Chính Hoành sẽ không dám làm càn mà lựa chọn an phận.
Thật ra bây giờ Chu Chính Hoành bề ngoài an phận, bên trong tâm cơ khó lường.
"Sao có thể không thưởng? Triệu Hải, đem đồ lên đây."
Triệu công công đưa cung nhân ra trước, dâng lên Chu Chính Hoành một thanh gươm vàng.
Chu Chính Hoành chưa rõ hoàng thượng có ý gì nhưng hắn nhận ra đây nhất định là món đồ tốt. Thanh gươm chạm khắc tinh xảo, có dấu hiệu của năm tháng, tuyệt đối là món đồ đã được tiền nhân sử dụng qua.
Chu Chính Hàm lập tức giải đáp thắc mắc trong lòng hắn:"Thứ này là thanh gươm năm xưa đi theo phụ hoàng Nam chinh Bắc phạt, là món đồ có linh khí của tổ tiên Chu thị ta. Trẫm thưởng nó cho đệ, mong đệ lập được nhiều công danh thành tích."
Món đồ quý giá như vậy, Chu Chính Hàm lại đem tặng hắn?
Dục Minh vương nhìn chằm chằm gươm vàng trước mặt, lộ ra vẻ nghi hoặc nhưng không thể không nhận.
Hắn quỳ xuống tạ ơn Chu Chính Hàm.
Nhận lộc vua thì phải làm việc cho vua.
Khen ngợi xong Chu Chính Hàm lập tức giao công vụ, lượng công việc chất đống khiến Dục Minh vương bị quay như chong chóng. Hạ thái hậu triệu ba bốn lần cũng không thể tiến cung, hắn mới nhận ra mình đã bị Chu Chính Hàm chi phối.
Cẩu hoàng đế!
.................
Chu Chính Hàm đứng bên hiên cửa, mang theo vẻ suy tư khó gặp.
Vì sao hắn lại ban tặng thanh gươm vàng đó cho Chu Chính Hoành?
Rất nhiều năm về trước, thanh gươm kia chính là thứ từng ghim vào người hắn. Chỉ vì hắn phản đối tiên đế lập Hạ thị làm kế hậu, tiên đế liền xuống tay với chính con trai ruột của mình.
Với tiên đế, thanh gươm kia có thể là món đồ chứa linh khí bảo hộ ông ấy. Nhưng với Chu Chính Hàm, nó chỉ là một thứ đồ vật lạnh lẽo mang sát khí của kẻ muốn đoạt mạng thân nhân ruột thịt.
Chu Chính Hàm cười lạnh, điểm này Dục Minh vương lại rất giống tiên đế.
Hắn nhìn vào lòng bàn tay của chính mình, nén cơn khó chịu trong bụng. Đoạt mạng thân nhân, thật ra hắn cũng không khác hai người họ là bao.
"Hoàng thượng, Võ đại nhân đến rồi."
Chu Chính Hàm thu tay lại, gật đầu. Hoài Ngâm đỡ một lão gia tử, lão gia tử rau tóc bạc trắng, dấu vết năm tháng trên gương mặt cũng đoán được hiện giờ ông ấy đã ngoài thập thất cổ lai hy.
Võ Sầm, Võ đại nhân.
Ngoại công của đương kim hoàng thượng, Võ đại nhân hành lễ với Chu Chính Hàm. Chu Chính Hàm hơn mấy phần kính trọng đích thân đỡ lấy ông:"Ngoại công, không cần hành lễ."
Võ đại nhân cười, hiền từ gật đầu.
"Hoàng thượng triệu lão thần."
Chu Chính Hàm đỡ ông ngồi xuống:"Trẫm nghe cữu cữu nói ngoại công gần đây không khỏe, trong cung vừa hay có một đại phu rất mát tay, hay là để bà bắt mạch thử."
Võ đại nhân xua xua tay:"Không cần đâu. Đến từng này tuổi rồi, có chút bệnh vặt là bình thường. Cữu cữu của ngài cứ làm lớn chuyện, lão thần đây leo núi câu cá còn dư sức."
Chu Chính Hàm bật cười.
"Biết ngoại công thích nhất là câu cá, trẫm tặng người một cái cần câu tốt nhất."
"Vậy lão thần xin nhận ban thưởng."
Chu Chính Hàm ngồi xuống bên cạnh, giống như đứa cháu trai nhỏ, ngoan ngoãn rót trà cho ông.
Võ đại nhân uống xong ly trà thơm ở Long Nguyên cung, tấm tắc khen ngon:"Lão thần nghe nói Dục Minh vương vừa hồi kinh, hoàng thượng giao cho hắn không ít công vụ quan trọng. Hoàng thượng đừng trách lão thần nhiều lời, mẫu tử Hạ thị tâm tư không đơn giản, hoàng thượng vạn lần đừng buông lỏng phòng bị."
"Trẫm triệu ngoại công đến cũng là vì chuyện này."
Hắn lấy trong tay áo một phong thư, đưa cho Võ đại nhân. Võ đại nhân nheo mắt lại, đọc kỹ từng chữ, chốc sau mới thốt ra:"Lão thần biết ngay sẽ có chuyện này. Hạ thị kia làm sao cam tâm an phận cho được, kể cả năm đó Nhu Nhi..."
Nhắc đến mẫu hậu thân sinh của hoàng thượng, Võ đại nhân đau lòng không thể tả, không nỡ nói tiếp.
Võ gia đại tộc hưng thịnh huân quý, tằng tổ phụ Võ thị là người đi theo hoàng đế thái tổ khai lập Chu triều. Võ hậu là nữ nhi duy nhất sau bốn đời Võ thị mới sinh ra, được yêu chiều như viên châu báu trân quý.
Võ đại nhân yêu thương con gái, nâng trong tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan. Võ hậu lớn lên nghiêng nước nghiêng thành, nổi danh khắp Đại Kinh tư chất hơn người.
Cuộc đời Võ hậu sẽ không bi thảm, nếu như không gả cho vị hoàng tử không chút quyền lực nào là tiên đế.
Tiên đế xuất thân không tốt, bị hoàng thất ghẻ lạnh. Chẳng biết bằng cách nào đó, Võ hậu sống chết đòi gả cho ngài.
Có Võ thị nâng đỡ, vương triều loạn một hồi lại rơi vào chính tay vị hoàng tử bị ghẻ lạnh kia. Tiên đế thành công kế vị, dần thay đổi tính tình.
Võ hậu lúc này mới biết thì ra bấy lâu nàng đã bị lừa, phu quân đầu ấp tay gối chẳng qua chỉ muốn lợi dụng sức mạnh gia tộc nàng để tranh đoạt ngôi vua.
Sau khi tiên đế căn cơ đã vững, nạp người trong mộng là Hạ thị vào cung lập tức phong phi. Võ hậu thất sủng, từ đó ốm đau triền miên.
Vì giữ cho Võ thị tiếp tục ra sức vì triều đình, tiên đế vẫn duy trì huyết mạch chính thống với Võ hậu, ép Võ hậu dùng thuốc thụ thai. Dẫn đến lần sinh thứ ba, Võ hậu trực tiếp băng thệ trong phòng sinh.
Mãi về sau, Chu Chính Hàm đăng cơ điều tra một lượt mới biết rõ chuyện này.
Lúc nhỏ hắn cứ nghĩ tại sao mẫu hậu luôn bật khóc trong đêm muộn, tại sao mỗi lần phụ hoàng ghé qua lúc rời đi sắc mặt luôn chứa đầy tia ghét bỏ?
Mẫu hậu mất nhiều năm, chưa từng thấy ông thương tiếc lần nào. Cũng chính trong ngày ông xuống tay cầm gươm đâm vào bả vai hắn, tiên đế ghét bỏ nói:"Trẫm mới là hoàng đế, trẫm dựa vào sức mình ngồi lên hoàng vị. Ngươi nghĩ mình có ngoại tộc chống lưng, ghế thái tử này đã nắm chắc rồi sao?! Trẫm muốn phế ngươi là chuyện dễ như trở bàn tay, ngươi và Võ gia đừng có mộng tưởng nhiều!"
Gia thế Võ hậu quá lớn, là nguyên do khiến bên ngoài to gan xì xầm ông dựa vào nhà hoàng hậu mới ngồi vững vương vị. Chuyện này như cái gai trong lòng tiên đế, đánh vào tâm tư của kẻ từ dưới bùn lầy ngoi lên như ông, lập tức trị tội những kẻ dám khi quân phạm thượng.
Thật ra một Võ gia huân quý ra sao cũng làm gì có năng lực chống lại vua một nước, nhưng hoàng đế vốn đa nghi cố kỵ. Quyền lực Võ gia sau khi Võ hậu qua đời cũng dần bị rút đi hết, chỉ sau khi Chu Chính Hàm khôn lớn mới dần trở lại mấy phần.
Võ đại nhân phò trợ cháu trai đăng cơ xong thì lập tức cáo lão từ quan, phong làm quốc công.
Sự ra đi của Võ hậu đã đè nặng trong lòng mỗi người họ, bao gồm cả Chu Chính Hàm.
Hắn vỗ bả vai của ngoại công, nhắc nhở ông đừng quá thương tâm. Trong lòng hắn, người nên bồi tội với mẫu hậu sớm đã đi theo bà.
Chỉ còn Hạ thị kia, mạng lớn chưa thể loại trừ. Chẳng mấy chốc nữa hắn sẽ tiễn lão thái hậu đó cùng con trai bà ta xuống dưới hầu hạ tiên đế.
Chu Chính Hàm bình tĩnh lại, sát ý trong mắt giảm đi mấy phần.
"Ngoại công, chuyện cũng đã qua. Trẫm hiện tại đã có tính toán, chỉ có điều lại phiền ngoại công giúp đỡ."
Võ đại nhân gật đầu.
Hoàng đế và hai vị tông thất còn lại không những là cháu ngoại ông, còn là huyết mạch duy nhất mà Nhu Nhi để lại. Dù có dùng cả mạng già này, ông cũng sẽ bảo hộ con cháu của mình.
Trước khi xuất cung Võ đại nhân đưa cho Chu Chính Hàm mấy món đồ nhỏ tặng cho cháu gái.
Hoàng thượng nghĩ đến hoàng muội rong chơi ở hành cung chưa trở về, lập tức triệu người hồi cung.
Vừa về, Gia Nghiên công chúa đã chạy ù vào điện, gọi lớn:"Ca!"
Sau đó ôm chầm lấy Chu Chính Hàm, gọi ca liên tục.
"Tiểu hầu tử muội, chịu về rồi sao?"
Chu Chính Nghiên sở hữu dung mạo thoát tục, mắt tròn trong vắt không chút tạp bẩn. Lúc cười lên lại khiến người ta cảm thấy như có gió xuân, có thể thấy Chu Chính Hàm bảo hộ muội muội của hắn rất kỹ càng.
Tiểu hoàng muội của hắn.
"Ca, ca béo lên rồi có phải không?"
Hoài Ngâm bên cạnh suýt cười thành tiếng.
Chu Chính Hàm:"..." béo cái đầu nhỏ của muội.
E hèm một tiếng. Hắn đúng là có hơi béo thật, chẳng qua gần đây ở chỗ Thanh Diên tiểu trù nấu ăn rất ngon...
"Muội mới béo, đừng có nói linh tinh."
Chu Chính Nghiên bĩu môi:"Lúc nãy muội ôm Thừa ca ca, cũng không thấy huynh ấy nói muội béo, ngược lại còn bế muội xoay mấy vòng."
Chu Chính Thừa đi đến bên ngoài cửa, chọt miệng vào:"Muội tưởng mình không béo chút nào sao, nếu không phải bổn vương thường xuyên luyện tập thì lúc nãy sớm bế muội ném xuống hồ cá rồi."
Chu Chính Hoành quỳ dưới chân rồng, cung kính hành lễ. Mãi không nghe thấy tiếng kêu miễn lễ, đầu gối của hắn sớm đã tê rần.
Chu Chính Hoành bạo gan ngẩng đầu, phát hiện Chu Chính Hàm cũng đang nhìn mình.
Ánh mắt của Chu Chính Hàm làm hắn giật thót. Chu Chính Hàm tựa cằm vào lòng bàn tay, nghiêng đầu quan sát:"Hoàng đệ mải mê công vụ, trẫm đã sớm cho người gọi về, đến tận hôm nay mới thấy diện kiến."
Chu Chính Hoành không lộ ra sơ hở, bẩm báo:"Công vụ bên ngoài quá nhiều, thần đệ không về kịp thời. Xin hoàng thượng trách phạt."
"Không sao. Cống hiến hết mình như thế, trẫm còn định khen thưởng đệ."
Nghe đến khen thưởng, sự thấp thỏm nãy giờ của Chu Chính Hoành giảm bớt.
"Đây là chuyện thần đệ nên làm, không dám nhận thưởng."
Hay!
Hắn ở kiếp trước chính là bị chiêu lấy lui làm tiến này của Chu Chính Hoành qua mặt. Đơn giản suy nghĩ hắn đã ngồi vững vương vị, Chu Chính Hoành sẽ không dám làm càn mà lựa chọn an phận.
Thật ra bây giờ Chu Chính Hoành bề ngoài an phận, bên trong tâm cơ khó lường.
"Sao có thể không thưởng? Triệu Hải, đem đồ lên đây."
Triệu công công đưa cung nhân ra trước, dâng lên Chu Chính Hoành một thanh gươm vàng.
Chu Chính Hoành chưa rõ hoàng thượng có ý gì nhưng hắn nhận ra đây nhất định là món đồ tốt. Thanh gươm chạm khắc tinh xảo, có dấu hiệu của năm tháng, tuyệt đối là món đồ đã được tiền nhân sử dụng qua.
Chu Chính Hàm lập tức giải đáp thắc mắc trong lòng hắn:"Thứ này là thanh gươm năm xưa đi theo phụ hoàng Nam chinh Bắc phạt, là món đồ có linh khí của tổ tiên Chu thị ta. Trẫm thưởng nó cho đệ, mong đệ lập được nhiều công danh thành tích."
Món đồ quý giá như vậy, Chu Chính Hàm lại đem tặng hắn?
Dục Minh vương nhìn chằm chằm gươm vàng trước mặt, lộ ra vẻ nghi hoặc nhưng không thể không nhận.
Hắn quỳ xuống tạ ơn Chu Chính Hàm.
Nhận lộc vua thì phải làm việc cho vua.
Khen ngợi xong Chu Chính Hàm lập tức giao công vụ, lượng công việc chất đống khiến Dục Minh vương bị quay như chong chóng. Hạ thái hậu triệu ba bốn lần cũng không thể tiến cung, hắn mới nhận ra mình đã bị Chu Chính Hàm chi phối.
Cẩu hoàng đế!
.................
Chu Chính Hàm đứng bên hiên cửa, mang theo vẻ suy tư khó gặp.
Vì sao hắn lại ban tặng thanh gươm vàng đó cho Chu Chính Hoành?
Rất nhiều năm về trước, thanh gươm kia chính là thứ từng ghim vào người hắn. Chỉ vì hắn phản đối tiên đế lập Hạ thị làm kế hậu, tiên đế liền xuống tay với chính con trai ruột của mình.
Với tiên đế, thanh gươm kia có thể là món đồ chứa linh khí bảo hộ ông ấy. Nhưng với Chu Chính Hàm, nó chỉ là một thứ đồ vật lạnh lẽo mang sát khí của kẻ muốn đoạt mạng thân nhân ruột thịt.
Chu Chính Hàm cười lạnh, điểm này Dục Minh vương lại rất giống tiên đế.
Hắn nhìn vào lòng bàn tay của chính mình, nén cơn khó chịu trong bụng. Đoạt mạng thân nhân, thật ra hắn cũng không khác hai người họ là bao.
"Hoàng thượng, Võ đại nhân đến rồi."
Chu Chính Hàm thu tay lại, gật đầu. Hoài Ngâm đỡ một lão gia tử, lão gia tử rau tóc bạc trắng, dấu vết năm tháng trên gương mặt cũng đoán được hiện giờ ông ấy đã ngoài thập thất cổ lai hy.
Võ Sầm, Võ đại nhân.
Ngoại công của đương kim hoàng thượng, Võ đại nhân hành lễ với Chu Chính Hàm. Chu Chính Hàm hơn mấy phần kính trọng đích thân đỡ lấy ông:"Ngoại công, không cần hành lễ."
Võ đại nhân cười, hiền từ gật đầu.
"Hoàng thượng triệu lão thần."
Chu Chính Hàm đỡ ông ngồi xuống:"Trẫm nghe cữu cữu nói ngoại công gần đây không khỏe, trong cung vừa hay có một đại phu rất mát tay, hay là để bà bắt mạch thử."
Võ đại nhân xua xua tay:"Không cần đâu. Đến từng này tuổi rồi, có chút bệnh vặt là bình thường. Cữu cữu của ngài cứ làm lớn chuyện, lão thần đây leo núi câu cá còn dư sức."
Chu Chính Hàm bật cười.
"Biết ngoại công thích nhất là câu cá, trẫm tặng người một cái cần câu tốt nhất."
"Vậy lão thần xin nhận ban thưởng."
Chu Chính Hàm ngồi xuống bên cạnh, giống như đứa cháu trai nhỏ, ngoan ngoãn rót trà cho ông.
Võ đại nhân uống xong ly trà thơm ở Long Nguyên cung, tấm tắc khen ngon:"Lão thần nghe nói Dục Minh vương vừa hồi kinh, hoàng thượng giao cho hắn không ít công vụ quan trọng. Hoàng thượng đừng trách lão thần nhiều lời, mẫu tử Hạ thị tâm tư không đơn giản, hoàng thượng vạn lần đừng buông lỏng phòng bị."
"Trẫm triệu ngoại công đến cũng là vì chuyện này."
Hắn lấy trong tay áo một phong thư, đưa cho Võ đại nhân. Võ đại nhân nheo mắt lại, đọc kỹ từng chữ, chốc sau mới thốt ra:"Lão thần biết ngay sẽ có chuyện này. Hạ thị kia làm sao cam tâm an phận cho được, kể cả năm đó Nhu Nhi..."
Nhắc đến mẫu hậu thân sinh của hoàng thượng, Võ đại nhân đau lòng không thể tả, không nỡ nói tiếp.
Võ gia đại tộc hưng thịnh huân quý, tằng tổ phụ Võ thị là người đi theo hoàng đế thái tổ khai lập Chu triều. Võ hậu là nữ nhi duy nhất sau bốn đời Võ thị mới sinh ra, được yêu chiều như viên châu báu trân quý.
Võ đại nhân yêu thương con gái, nâng trong tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan. Võ hậu lớn lên nghiêng nước nghiêng thành, nổi danh khắp Đại Kinh tư chất hơn người.
Cuộc đời Võ hậu sẽ không bi thảm, nếu như không gả cho vị hoàng tử không chút quyền lực nào là tiên đế.
Tiên đế xuất thân không tốt, bị hoàng thất ghẻ lạnh. Chẳng biết bằng cách nào đó, Võ hậu sống chết đòi gả cho ngài.
Có Võ thị nâng đỡ, vương triều loạn một hồi lại rơi vào chính tay vị hoàng tử bị ghẻ lạnh kia. Tiên đế thành công kế vị, dần thay đổi tính tình.
Võ hậu lúc này mới biết thì ra bấy lâu nàng đã bị lừa, phu quân đầu ấp tay gối chẳng qua chỉ muốn lợi dụng sức mạnh gia tộc nàng để tranh đoạt ngôi vua.
Sau khi tiên đế căn cơ đã vững, nạp người trong mộng là Hạ thị vào cung lập tức phong phi. Võ hậu thất sủng, từ đó ốm đau triền miên.
Vì giữ cho Võ thị tiếp tục ra sức vì triều đình, tiên đế vẫn duy trì huyết mạch chính thống với Võ hậu, ép Võ hậu dùng thuốc thụ thai. Dẫn đến lần sinh thứ ba, Võ hậu trực tiếp băng thệ trong phòng sinh.
Mãi về sau, Chu Chính Hàm đăng cơ điều tra một lượt mới biết rõ chuyện này.
Lúc nhỏ hắn cứ nghĩ tại sao mẫu hậu luôn bật khóc trong đêm muộn, tại sao mỗi lần phụ hoàng ghé qua lúc rời đi sắc mặt luôn chứa đầy tia ghét bỏ?
Mẫu hậu mất nhiều năm, chưa từng thấy ông thương tiếc lần nào. Cũng chính trong ngày ông xuống tay cầm gươm đâm vào bả vai hắn, tiên đế ghét bỏ nói:"Trẫm mới là hoàng đế, trẫm dựa vào sức mình ngồi lên hoàng vị. Ngươi nghĩ mình có ngoại tộc chống lưng, ghế thái tử này đã nắm chắc rồi sao?! Trẫm muốn phế ngươi là chuyện dễ như trở bàn tay, ngươi và Võ gia đừng có mộng tưởng nhiều!"
Gia thế Võ hậu quá lớn, là nguyên do khiến bên ngoài to gan xì xầm ông dựa vào nhà hoàng hậu mới ngồi vững vương vị. Chuyện này như cái gai trong lòng tiên đế, đánh vào tâm tư của kẻ từ dưới bùn lầy ngoi lên như ông, lập tức trị tội những kẻ dám khi quân phạm thượng.
Thật ra một Võ gia huân quý ra sao cũng làm gì có năng lực chống lại vua một nước, nhưng hoàng đế vốn đa nghi cố kỵ. Quyền lực Võ gia sau khi Võ hậu qua đời cũng dần bị rút đi hết, chỉ sau khi Chu Chính Hàm khôn lớn mới dần trở lại mấy phần.
Võ đại nhân phò trợ cháu trai đăng cơ xong thì lập tức cáo lão từ quan, phong làm quốc công.
Sự ra đi của Võ hậu đã đè nặng trong lòng mỗi người họ, bao gồm cả Chu Chính Hàm.
Hắn vỗ bả vai của ngoại công, nhắc nhở ông đừng quá thương tâm. Trong lòng hắn, người nên bồi tội với mẫu hậu sớm đã đi theo bà.
Chỉ còn Hạ thị kia, mạng lớn chưa thể loại trừ. Chẳng mấy chốc nữa hắn sẽ tiễn lão thái hậu đó cùng con trai bà ta xuống dưới hầu hạ tiên đế.
Chu Chính Hàm bình tĩnh lại, sát ý trong mắt giảm đi mấy phần.
"Ngoại công, chuyện cũng đã qua. Trẫm hiện tại đã có tính toán, chỉ có điều lại phiền ngoại công giúp đỡ."
Võ đại nhân gật đầu.
Hoàng đế và hai vị tông thất còn lại không những là cháu ngoại ông, còn là huyết mạch duy nhất mà Nhu Nhi để lại. Dù có dùng cả mạng già này, ông cũng sẽ bảo hộ con cháu của mình.
Trước khi xuất cung Võ đại nhân đưa cho Chu Chính Hàm mấy món đồ nhỏ tặng cho cháu gái.
Hoàng thượng nghĩ đến hoàng muội rong chơi ở hành cung chưa trở về, lập tức triệu người hồi cung.
Vừa về, Gia Nghiên công chúa đã chạy ù vào điện, gọi lớn:"Ca!"
Sau đó ôm chầm lấy Chu Chính Hàm, gọi ca liên tục.
"Tiểu hầu tử muội, chịu về rồi sao?"
Chu Chính Nghiên sở hữu dung mạo thoát tục, mắt tròn trong vắt không chút tạp bẩn. Lúc cười lên lại khiến người ta cảm thấy như có gió xuân, có thể thấy Chu Chính Hàm bảo hộ muội muội của hắn rất kỹ càng.
Tiểu hoàng muội của hắn.
"Ca, ca béo lên rồi có phải không?"
Hoài Ngâm bên cạnh suýt cười thành tiếng.
Chu Chính Hàm:"..." béo cái đầu nhỏ của muội.
E hèm một tiếng. Hắn đúng là có hơi béo thật, chẳng qua gần đây ở chỗ Thanh Diên tiểu trù nấu ăn rất ngon...
"Muội mới béo, đừng có nói linh tinh."
Chu Chính Nghiên bĩu môi:"Lúc nãy muội ôm Thừa ca ca, cũng không thấy huynh ấy nói muội béo, ngược lại còn bế muội xoay mấy vòng."
Chu Chính Thừa đi đến bên ngoài cửa, chọt miệng vào:"Muội tưởng mình không béo chút nào sao, nếu không phải bổn vương thường xuyên luyện tập thì lúc nãy sớm bế muội ném xuống hồ cá rồi."