• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lệ phi không nhịn nổi nữa, viền mắt đỏ ửng:"Đức phi tỷ tỷ hà cớ phải ức hiếp thần thiếp quá đáng như thế."

Triều Thanh Diên không để cho Đức phi lên tiếng, lập tức chặt đứt màn kịch của Lệ phi:"Lệ phi, không phải muội không biết, hoàng thượng đã ra khẩu dụ nếu chưa được cho phép thì người ngoài không được thân cận với Vĩnh Dư. Bổn cung và Đức phi ở đây đang bàn gia sự, nếu muội còn nán lại không chịu đi, vậy chính là kháng chỉ."

Lệ phi siết chặt tay áo, cố gắng duy trì sự hiền dịu của mình trước mặt Chu Vĩnh Dư. Nhưng đại công chúa nhìn thấy cô ta như nhìn cọp dữ, hoàn toàn không có cơ hội tiếp xúc.

Lệ phi hít sâu một hơi, cúi người hành lễ:"Là thiếp hồ đồ, nương nương bớt giận."

Triều Thanh Diên hơi ngẩng đầu, lộ ra khí thế cường hãn:"Lui đi."

Lệ phi không còn lý do để nán lại, hằn học rời khỏi. Đức phi vỗ lưng Chu Vĩnh Dư, thấp giọng:"Tiểu gia hỏa, con làm sao vậy? Vừa nhìn thấy nàng ta liền co rúm lại."

Chu Vĩnh Dư là đứa trẻ năng động, dù đối viện với đám thị vệ mặt lạnh ở Long Nguyên cung cũng sẽ nở nụ cười toe toét. Vừa nãy con bé nhìn thấy Lệ phi, lập tức lộ ra vẻ không vui.

Chu Vĩnh Dư lắc đầu:"Không thích Lệ nương nương."

"Lệ phi đã làm gì con?"

Chu Vĩnh Dư mím môi, nói bằng giọng điệu không hoàn chỉnh:"Lệ nương nương nói người và Đức nương nương không tốt."

Triều Thanh Diên và Đức phi đồng thời nhìn nhau.

................

"Thanh Diên, nương nuôi con lớn, dưỡng dục con. Con không cần ưu tú hơn người, không cần toả sáng. Nương chỉ mong con có thể bình an trưởng thành, làm người tử tế."



"Thanh Diên, nương sợ con không ai chăm sóc, sau khi nương đi rồi sẽ có người đưa con đến chỗ tổ mẫu. Dư Thi Các này không giữ được con, sau này ra ngoài phải khiêm tốn rụt rè, không được quá nổi bật."

Triều Thanh Diên nghiêng đầu, ngây ngô nói:"Nương, vì sao người không đi cùng con."

Minh thị cười hiền, đưa tay vỗ đỉnh đầu tiểu nữ hài:"Nương...phải đến một nơi khác. Sau này nương ở trên trời ngắm nhìn Thanh Diên, mỗi khi con nhớ đến ta chỉ cần nhìn bầu trời gọi một tiếng, nương nhất định sẽ nghe thấy."

Khung cảnh nứt vỡ, hình ảnh Minh thị như bức tranh bị đốt cháy, từng mảnh tan vụn.

"Con hồ đồ rồi phải không? Minh Cầm dù gì cũng là người của Triều gia chúng ta, làm sao có thể để nó đến chết cũng không có quan tài để chôn!"

Triều Thanh Nghị kéo Triệu lão thái lại, nhắc nhở bà thấp giọng:"Mẫu thân, con không phải không nghĩ cho nàng ta. Nhưng vinh quang Triều gia đều dựa vào Bảo Lan, lỡ như làm Bảo Lan phật lòng sẽ kinh động đến Trưng Viên hầu. Bảo Lan không thích Minh Cầm, thôi thì cứ để Minh Cầm chịu ủy khuất một chút. Sau này con nhất định sẽ chiếu cố Thanh Diên, coi như bù đắp."

Triệu lão thái tức đến không nói nên lời, mẫu tử họ lại không hề biết Triều Thanh Diên nấp sau bình phong đã nghe tất cả. Nữ hài cúi đầu, mái tóc che đi khuôn mặt nhếch nhác tiều tụy.

"Nương ngươi vốn dĩ không phải làm thiếp."

Một câu này của lão hạ nhân, đánh thức điểm oán hận trong lòng nàng. Nàng xông vào gian thất, Triều Thanh Diên gào lên:"Người tại sao lại đối với nương con như thế?! Nương con cũng không phải là tiểu thiếp, dựa vào đâu đến cả quan tài cũng không có?!"

Triều Thanh Nghị bị hài tử quát, sợ nàng kinh động đến người ở chính viện liền chỉ vào nàng:"Ngươi câm miệng!"

Triều Thanh Diên đỏ mắt đối chất với ông ta:"Nương là thê tử của người, sao người có thể đối với nương như thế! Nương đã làm gì có lỗi với người chứ?!"

Triều Thanh Nghị tức giận đến nổ phổi, gầm lên:"Rốt cuộc là ai nói với ngươi? Ngươi câm miệng ngay cho ta!"

Một tát của Triều Thanh Nghị giáng xuống, đánh nữ hài nhỏ bé đến choáng váng, ngã sóng xoài trên nền đất.

Triều Thanh Nghị chỉ vào nàng:"Nghịch nữ này, ngươi ở đây chỉ trích phụ thân ngươi. Thật không có gia giáo, nhất định do Minh thị đã chiều chuộng ngươi thành thói!"

Thấy Triều Thanh Diên bất động, Triều lão thái sợ hãi cản hắn:"Con điên rồi sao? Thanh Diên chỉ mới bao nhiêu tuổi, con muốn đánh chết nó à."

Triều Thanh Nghị dừng lại, hắn ban nãy quả thật muốn đánh chết thứ phiền phức này. Nếu không phải năm đó dùng nó để ép buộc Minh thị, ai lại muốn nó kia chứ?

Triều lão thái chống gậy đi tới, phát hiện nàng đã ngất đi từ lúc nào, vội truy hô hạ nhân. Triều Thanh Nghị muốn dạy dỗ tiếp cũng không được, hắn bắt đầu phát tiết lên hạ nhân đã vô ý tiết lộ chuyện này.

Lúc Thanh Diên tỉnh dậy, đang ở viện nhỏ của Triều lão thái. Bên ngoài xì xầm to nhỏ, nàng bo gối lại trong góc giường. Nghe nói lão hạ nhân vô ý tiết lộ cho nàng đã bị Triều Thanh Nghị đánh gãy chân, thân mình bé nhỏ nàng run rẩy từng hồi.

"Thanh Diên, ở Triều gia máu lạnh vô tình. Con đừng tranh đấu với ai, nhất định phải thu liễm bản thân, vậy mới có thể bình an tồn tại."

Bây giờ nàng cuối cùng cũng hiểu vì sao nương lại dặn như thế.



Triều lão thái không muốn phật ý Trưng thị, sau khi nàng tỉnh dậy lập tức bị đẩy đến biệt viện cách xa nhà chính Triều gia. Triều Thanh Nghị chỉ đến một lần, ông ấy nói nương nàng xuất thân thấp kém hơn Trưng thị, có thể làm di nương đã là tốt.

Ông ấy nói nàng, hãy câm miệng mà sống. Sau này ông ấy vẫn để nàng làm tiểu thư Triều gia, bằng không kết cục của nàng cũng không khá hơn nương nàng là bao.

Triều Thanh Diên thoát khỏi hồi cảnh, ngẩng nhìn bầu trời. Viên Di cung hôm nay lạnh lẽo lạ thường, nàng khẽ gọi nhỏ một tiếng:"Nương."

Danh phận của người bị Trưng thị cướp lấy, cuộc sống của người bị Triều gia chà đạp. Nữ nhi sống lại kiếp này, nhất định sẽ đòi cả gốc lẫn lãi cho người.

"Hoàng thượng đến."

Triều Thanh Diên xoay người đi ra nghênh đón, Chu Chính Hàm đã thay xong triều phục, dang tay đến ôm lấy nàng:"Thanh Diên."

"Hoàng thượng đến trễ, thiếp đợi dùng thiện đến suýt ngủ quên."

Chu Chính Hàm híp mi, ngồi xuống bên nàng:"Chính Thừa vừa hồi kinh, trẫm có chút chuyện giao cho nó làm. Nàng đói rồi sao không ăn trước?"

Triều Thanh Diên rót trà đưa qua:"Thần thiếp cùng Đức phi ăn rất nhiều quýt, bây giờ chưa đói."

Chu Chính Hàm nghĩ đến quýt đã thấy ngán. Vì số quýt đem về quá nhiều, Thanh Diên hết làm mứt đến ủ trà, ủ trà xong lại ủ rượu.

Cũng không biết tại sao nàng cứ khăng khăng phải là quýt ở thành Bắc mới được. Hắn ăn vài trái cũng không thấy ngon đến mức gây thương nhớ. Bàn tay cầm đũa của Chính Hàm dừng lại, đột nhiên nghĩ đến gì đó:"Thanh Diên, nàng trước đây đã từng xuất kinh lần nào chưa?"

Triều Thanh Diên gấp cá cho hắn, lập tức lắc đầu:"Thiếp chưa từng, quanh năm đều ở trong phủ. Sau đó thì gả cho chàng, rồi lại tiến cung, chưa từng xuất kinh."

Chu Chính Hàm sâu kín gật đầu, ăn đồ ăn trong chén.

Triều Thanh Diên đặt đũa xuống:"Hoàng thượng, chuyện nuôi dưỡng đại công chúa, người đã nghĩ đến đâu rồi?"

"Trẫm vẫn chưa có quyết định."

Triều Thanh Diên thấp giọng, dịu dàng nói với hắn:"Hoàng thượng, mẫu phi thân sinh của đại công chúa vẫn còn sống. Tuy hiện giờ Mạn phi không tiện chăm sóc con bé nhưng thần thiếp nghĩ hoàng thượng muốn giao công chúa cho ai chăm sóc, cũng nên hỏi nàng ấy một tiếng."

Chu Chính Hàm suýt nữa lại quên mất điểm này, Vĩnh Dư con bé vẫn còn mẹ. Thanh Diên nói tiếp:"Hoàng thượng hỏi xong ý của Mạn phi cũng nên nhanh chóng ra quyết định. Hoàng thượng chần chừ bao lâu thì sẽ có không ít người nổi tâm tư không đứng đắn, ảnh hưởng đến đại công chúa."

Ngửi thấy ý khác trong câu nói, hắn hỏi:"Có chuyện gì sao?"

Triều Thanh Diên thuật lại lời đại công chúa nói ngày trước cho hắn nghe, xâu chuỗi sự việc một cách ngắn gọn:"Lệ phi nói với đại công chúa. Hoàng quý phi đối xử với con bé không tốt, thần thiếp và Đức phi chỉ lợi dụng con bé để tranh sủng, mẹ ruột thì không cần con bé. Nàng ta nói ở trong cung này chỉ có nàng ta mới thực tâm đối tốt với Vĩnh Dư. Hoàng thượng nói xem, Lệ phi nói những lời này với một đứa trẻ, rốt cuộc là thâm độc cỡ nào?"



Chu Chính Hàm phẫn nộ trong lòng, hắn gật đầu:"Ngày mai trẫm sẽ đến Thể Ti cung nói chuyện với Mạn phi."

Hắn gọi Triệu công công tiến vào:"Triệu Hải, truyền ý chỉ trẫm. Lệ phi nói năng ngông cuồng, ảnh hưởng đến đại công chúa, phạt vả miệng."

Triệu Hải cúi đầu, lập tức tuân mệnh đến cung của Lệ phi. Bên này Triều Thanh Diên coi như giải quyết ổn thỏa, lại gắp thức ăn cho Chu Chính Hàm.

Sáng ngày sau thượng triều xong hắn liền đến chỗ Mạn phi. Năm đó Mạn phi là do hắn muốn áp chế hoàng quý phi và Mạn gia nên nạp vào hậu cung. Con người Mạn phi lại không bất chấp thủ đoạn, khiến hắn thay đổi cách nhìn, đồng thời tôn trọng nàng ấy vô cùng.

Mạn phi sinh con xong như mất đi nửa cái mạng, hoàng quý phi lúc đó vừa bế đại công chúa đỏ hỏn trên tay, vừa khóc thê lương nói công chúa không ai chăm sóc, xin Chu Chính Hàm giao con bé cho nàng ta.

Nghĩ lại lúc đó Chu Chính Hàm cũng quá hồ đồ, chỉ vì nghĩ rằng hoàng quý phi dùng sao cũng có chút máu mủ với con bé.

Thể Ti cung trang trí không quá bắt mắt, vừa bước vào cửa đã bị mùi dược liệu xông đến choáng đầu. Chu Chính Hàm tuy không yêu, nhưng hắn đối xử với nữ nhân của mình cũng rất tử tế, rất quan tâm đến sức khỏe của Mạn phi.

Cung nhân nhìn thấy hắn, lập tức hành lễ:"Hoàng thượng đến, chúng nô tì không kịp nghênh đón."

Bên trong truyền tới tiếng ho của Mạn phi, Chu Chính Hàm miễn lễ cung nhân rồi đi vào. Chu Chính Hàm vẫn hay thường đến thăm, chuyện này cũng không quá xa lạ.

Mạn phi được miễn hành lễ, nằm trên giường bệnh, nhìn khí sắc đã biết người bệnh quanh năm khó chữa. Nàng ấy nhìn thấy Chính Hàm, tia sáng khó gặp trong mắt liền ánh lên:"Hoàng thượng đến rồi, thần thiếp không kịp nghênh đón."

"Không cần đa lễ."

Khác với hoàng quý phi luôn ăn mặc sặc sỡ, Mạn phi trên người y phục đơn giản, khuôn nhan thanh sắc hơn mấy phần. Chu Chính Hàm cho người lấy ghế ngồi bên cạnh:"Nàng gần đây thế nào? Trẫm nghe thái y nói đã tốt hơn trước."

Mạn phi cười, lộ ra vẻ hiền lành chân thật:"Đỗ thái y rất tận tình, còn sợ thiếp uống thuốc đến nóng người liền dặn dò cung nhân nấu nước mát. Hoàng thượng đến rồi, hay là uống một chén đi?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK