Rõ ràng gió rất lạnh, Lâm Hoài lại thấy cả người nóng bừng, ngón tay Thẩm Dịch sẽ ngẫu nhiên lướt qua mặt hắn qua khăn tay, một lúc lâu Lâm Hoài khàn giọng nói: "Được rồi."
Thẩm Dịch gấp khăn tay bỏ vào túi, mất tự nhiên uống mấy ngụm nước.
Chương Nghiêm xử lý xong chuyện của cô gái kia, tiếp tục tập hợp mọi người, kiểm kê số lượng, nói mấy câu chú ý an toàn rồi cho giải tán.
Chùa cầu phúc rất lớn, bên trong có rất nhiều miếu thờ, Lâm Hoài và Thẩm Dịch chậm rãi đi dạo, nhìn thấy mấy con mèo lười biếng nằm bẹp một cục trên mấy bàn thờ bằng cây.
Thẩm Dịch kéo tay Lâm Hoài qua đó, ngồi xổm bên cạnh một con mèo, đôi mắt sáng ngời, buông tay Lâm Hoài ra, xoa lưng con mèo, con mèo kêu gừ gừ, nheo mắt, không tránh né, thậm chí còn lật người đưa cái bụng mềm mại cho đến tay Thẩm Dịch.
Lâm Hoài lùi lại vài bước, lấy điện thoại ra bấm camera, ngồi xổm bên cạnh nhanh chóng chụp vài tấm ảnh, trong ảnh, tóc Thẩm Dịch bị gió thổi bay nhẹ, khóe miệng hơi cong lên, trong mắt có ánh sáng, Thẩm Dịch hình như chú ý tới cái gì, nghiêng đầu ngơ ngác nhìn về phía Lâm Hoài.
Lâm Hoài vội vàng chụp thêm mấy tấm ảnh, khoé miệng không tự chủ được cong lên, Thẩm Dịch cũng kệ hắn, vui vẻ xoa nắn con mèo từ đầu tới đuôi.
Mãi mới thỏa mãn cơn nghiện mèo, Thẩm Dịch đứng lên, Lâm Hoài nhìn vẻ mặt chưa đã thèm của anh, kéo anh đi rửa tay rồi hỏi: "Thích động vật nhỏ sao?"
Thẩm Dịch gật đầu, nhìn đồng hồ, đã hơn 12 giờ, hơi đói bụng.
Lâm Hoài thấy anh nhìn balo của hắn thì biết ông giời con này đói bụng rồi, hai người tìm một chỗ yên tĩnh ngồi xuống, Lâm Hoài lấy ra bốn nắm cơm, hai bình nước, một bịch cá khô và thịt đóng gói, chia mỗi loại thành hai phần, sau đó đặt trước mặt Thẩm Dịch.
Lúc Thẩm Dịch ăn cơm thì rất yên lặng, nhưng hai chân không nhịn được lắc lư qua lại.
Cơm nắm nhân thịt gà New Orleans và ngô thịt, cơm mềm mềm được nắm chặt tay, Lâm Hoài còn mở mấy gói thanh cay vị cá khô, một bữa ăn vừa ngon vừa nhiều.
Ăn xong, Lâm Hoài thu dọn hết rác vào một túi bóng rồi xách theo, sau đó hai người tiếp tục tìm nơi ít người, đến một nơi gọi là miếu Hổ Thỏ, Lâm Hoài kể cho Thẩm Dịch nghe về truyền thuyết nơi này.
Ngày xưa có một người đồ tể tốt bụng họ Hồ nói với hoàng đế rằng mình làm nghề chuyên mổ lợn nên bị hoàng đế giận dữ xử tử, nhưng người dân địa phương rất quý người đồ tể này, lại không dám cầu tình cho ông ta, nên có người nảy ra chủ ý, nói năm nay hổ thỏ giao nhau, vì giống với họ của đồ tể nên xây miếu Hổ Thỏ.
Hai người vừa đi vừa dừng, đi hết mấy chùa miếu xung quanh, cuối cùng đi tới nơi có truyền thuyết cầu nguyện linh thiêng.
Nơi đó có một cái cây rất to, cành lá trải rộng, những cành gần sát đất được buộc rất nhiều dải băng và thẻ nguyện, toàn bộ cây nhìn rất vui mắt, lúc gió thổi qua sẽ nghe được âm thanh các thẻ nguyện đung đưa rồi chạm vào nhau.
Dưới tàng cây là một cái sạp, xếp hàng mua thẻ nguyện ở đó rồi tự treo lên, Lâm Hoài không thấy hứng thú, nhưng Thẩm Dịch nhìn qua nhìn lại mấy lần.
"Muốn một cái sao?" Lâm Hoài hỏi.
Thẩm Dịch lắc đầu, kéo Lâm Hoài sang bên kia gốc cây, hóa ra bên kia cũng có một quầy hàng, có một bà lão đang bán túi đậu, những chiếc túi thêu hoa văn màu sắc khác nhau, chứa đầy những hạt đậu phồng lên. Bên cạnh gian hàng có một tấm biển viết:
"Đậu đỏ nhà chùa, tình yêu ùa tới."
Một túi này giá mười tệ, Thẩm Dịch mua một túi, sau đó quơ quơ kéo tay Lâm Hoài, Lâm Hoài chọn ở sạp một túi giống túi trên tay Thẩm Dịch, trước cây thần sương khói lượn lờ, đưa túi đậu đỏ của mình cho Thẩm Dịch, sau đó lấy túi của anh.
Buổi tối trở lại trường, Lâm Hoài và Thẩm Dịch cùng nhau ra ngoài ăn cơm, ăn tối xong hai người đi bộ về ký túc xá, buổi tối nhiệt độ càng ngày càng thấp, tay Thẩm Dịch được Lâm Hoài nắm lấy, khô ráo lại ấm áp.
Đến ký túc xá của Thẩm Dịch, Lâm Hoài nhét tất cả đồ ăn vặt trong túi vào trong ngực anh, còn vương theo hơi ấm từ trong túi hắn.
"Buổi tối bật máy sưởi, pha chút đồ uống nóng." Lâm Hoài luyến tiếc Thẩm Dịch rời đi, kéo tay anh.
Thẩm Dịch ngoan ngoãn để hắn kéo, nghiêng đầu nhìn hắn, Lâm Hoài cuối cùng cũng buông tay, giục anh mau vào ký túc xá.
Lâm Hoài đứng trong gió lạnh nghĩ, đợi thêm một lát nữa, để hắn suy nghĩ kỹ một chút, hơn hai mươi năm rung động lần đầu, phải đảm bảo không có gì sai sót.
Thẩm Dịch gấp khăn tay bỏ vào túi, mất tự nhiên uống mấy ngụm nước.
Chương Nghiêm xử lý xong chuyện của cô gái kia, tiếp tục tập hợp mọi người, kiểm kê số lượng, nói mấy câu chú ý an toàn rồi cho giải tán.
Chùa cầu phúc rất lớn, bên trong có rất nhiều miếu thờ, Lâm Hoài và Thẩm Dịch chậm rãi đi dạo, nhìn thấy mấy con mèo lười biếng nằm bẹp một cục trên mấy bàn thờ bằng cây.
Thẩm Dịch kéo tay Lâm Hoài qua đó, ngồi xổm bên cạnh một con mèo, đôi mắt sáng ngời, buông tay Lâm Hoài ra, xoa lưng con mèo, con mèo kêu gừ gừ, nheo mắt, không tránh né, thậm chí còn lật người đưa cái bụng mềm mại cho đến tay Thẩm Dịch.
Lâm Hoài lùi lại vài bước, lấy điện thoại ra bấm camera, ngồi xổm bên cạnh nhanh chóng chụp vài tấm ảnh, trong ảnh, tóc Thẩm Dịch bị gió thổi bay nhẹ, khóe miệng hơi cong lên, trong mắt có ánh sáng, Thẩm Dịch hình như chú ý tới cái gì, nghiêng đầu ngơ ngác nhìn về phía Lâm Hoài.
Lâm Hoài vội vàng chụp thêm mấy tấm ảnh, khoé miệng không tự chủ được cong lên, Thẩm Dịch cũng kệ hắn, vui vẻ xoa nắn con mèo từ đầu tới đuôi.
Mãi mới thỏa mãn cơn nghiện mèo, Thẩm Dịch đứng lên, Lâm Hoài nhìn vẻ mặt chưa đã thèm của anh, kéo anh đi rửa tay rồi hỏi: "Thích động vật nhỏ sao?"
Thẩm Dịch gật đầu, nhìn đồng hồ, đã hơn 12 giờ, hơi đói bụng.
Lâm Hoài thấy anh nhìn balo của hắn thì biết ông giời con này đói bụng rồi, hai người tìm một chỗ yên tĩnh ngồi xuống, Lâm Hoài lấy ra bốn nắm cơm, hai bình nước, một bịch cá khô và thịt đóng gói, chia mỗi loại thành hai phần, sau đó đặt trước mặt Thẩm Dịch.
Lúc Thẩm Dịch ăn cơm thì rất yên lặng, nhưng hai chân không nhịn được lắc lư qua lại.
Cơm nắm nhân thịt gà New Orleans và ngô thịt, cơm mềm mềm được nắm chặt tay, Lâm Hoài còn mở mấy gói thanh cay vị cá khô, một bữa ăn vừa ngon vừa nhiều.
Ăn xong, Lâm Hoài thu dọn hết rác vào một túi bóng rồi xách theo, sau đó hai người tiếp tục tìm nơi ít người, đến một nơi gọi là miếu Hổ Thỏ, Lâm Hoài kể cho Thẩm Dịch nghe về truyền thuyết nơi này.
Ngày xưa có một người đồ tể tốt bụng họ Hồ nói với hoàng đế rằng mình làm nghề chuyên mổ lợn nên bị hoàng đế giận dữ xử tử, nhưng người dân địa phương rất quý người đồ tể này, lại không dám cầu tình cho ông ta, nên có người nảy ra chủ ý, nói năm nay hổ thỏ giao nhau, vì giống với họ của đồ tể nên xây miếu Hổ Thỏ.
Hai người vừa đi vừa dừng, đi hết mấy chùa miếu xung quanh, cuối cùng đi tới nơi có truyền thuyết cầu nguyện linh thiêng.
Nơi đó có một cái cây rất to, cành lá trải rộng, những cành gần sát đất được buộc rất nhiều dải băng và thẻ nguyện, toàn bộ cây nhìn rất vui mắt, lúc gió thổi qua sẽ nghe được âm thanh các thẻ nguyện đung đưa rồi chạm vào nhau.
Dưới tàng cây là một cái sạp, xếp hàng mua thẻ nguyện ở đó rồi tự treo lên, Lâm Hoài không thấy hứng thú, nhưng Thẩm Dịch nhìn qua nhìn lại mấy lần.
"Muốn một cái sao?" Lâm Hoài hỏi.
Thẩm Dịch lắc đầu, kéo Lâm Hoài sang bên kia gốc cây, hóa ra bên kia cũng có một quầy hàng, có một bà lão đang bán túi đậu, những chiếc túi thêu hoa văn màu sắc khác nhau, chứa đầy những hạt đậu phồng lên. Bên cạnh gian hàng có một tấm biển viết:
"Đậu đỏ nhà chùa, tình yêu ùa tới."
Một túi này giá mười tệ, Thẩm Dịch mua một túi, sau đó quơ quơ kéo tay Lâm Hoài, Lâm Hoài chọn ở sạp một túi giống túi trên tay Thẩm Dịch, trước cây thần sương khói lượn lờ, đưa túi đậu đỏ của mình cho Thẩm Dịch, sau đó lấy túi của anh.
Buổi tối trở lại trường, Lâm Hoài và Thẩm Dịch cùng nhau ra ngoài ăn cơm, ăn tối xong hai người đi bộ về ký túc xá, buổi tối nhiệt độ càng ngày càng thấp, tay Thẩm Dịch được Lâm Hoài nắm lấy, khô ráo lại ấm áp.
Đến ký túc xá của Thẩm Dịch, Lâm Hoài nhét tất cả đồ ăn vặt trong túi vào trong ngực anh, còn vương theo hơi ấm từ trong túi hắn.
"Buổi tối bật máy sưởi, pha chút đồ uống nóng." Lâm Hoài luyến tiếc Thẩm Dịch rời đi, kéo tay anh.
Thẩm Dịch ngoan ngoãn để hắn kéo, nghiêng đầu nhìn hắn, Lâm Hoài cuối cùng cũng buông tay, giục anh mau vào ký túc xá.
Lâm Hoài đứng trong gió lạnh nghĩ, đợi thêm một lát nữa, để hắn suy nghĩ kỹ một chút, hơn hai mươi năm rung động lần đầu, phải đảm bảo không có gì sai sót.