• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chạy trốn? Dù sao cậu ấy cũng không biết tên của mình. Cách này có vẻ khả thi, nhưng trường học chỉ lớn bằng này, ngẩng đầu không gặp thì cúi đầu cũng gặp! Cuối cùng cũng sẽ đụng phải, không phải đều toang giống nhau sao.

Cho nên nhất định phải nghĩ ra một lời bào chữa hoàn hảo! Giải quyết triệt để vấn đề này. Suy nghĩ một hồi, ánh mắt hắn sáng lên, nhìn người đẹp trước

mắt, mặt không đổi sắc, nói: “Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là tôi biết cái gì! Thực ra không giấu cậu, từ nhỏ tôi đã đi theo sư phụ lên núi Ngũ Đài học nghệ. Đối với ngũ hành bát quái, thiên băn địa lý tôi đã nghiên cứu rất kỹ lưỡng! Nói một cách đơn giản, tôi là một thầy tướng!”

Nghe Tân Mặc nói vậy, bạn nữ giật mình, kinh ngạc hỏi: “Thầy tướng? Xem phong thủy?”

“ừ, bạn học này, cậu rất có tuệ căn. Vừa đến trường, tôi đã bắt đầu khảo sát phong thủy mọi ngóc ngách trong trường, nghe nói dưới nhà vệ sinh này có một bãi tha ma, nên tôi mới

cố ý đến đây”, Tân Mặc nghiêm túc nói.

Bạn nữ nửa tin nửa ngờ nhìn Tân Mặc, hỏi: “Nhưng không phải thầy tướng đều có còng cụ sao? Ví dụ như gương bát quái, kiếm gỗ đào, kiếm bảy sao các thứ…! Sao cậu không có?”

“Haha, đó là thứ mà mấy vị thầy tướng thiểu năng lực dùng để lừa gạt mọi người thòi. Thầy tướng thực sự thì chỉ cần bấm đầu ngón tay là có thế biết hết rồi!”, Tân Mặc cười đáp, trong lòng thầm nghĩ may là bản thân có thể lừa được.

Bạn nữ vẫn là không tin Tân

Mặc lắm, nhìn hắn hỏi: “Vậy cậu làm thế nào đế chứng minh cậu chính là thầy tướng?”

“Nếu cậu đã hỏi như vậy mà tôi vẫn không thể hiện tài năng thì cậu nhất định sẽ không tin. Được thôi được thôi! Cậu đợi chút”, Tân Mặc giả vờ giả vịt giơ tay tính toán, hai mắt đảo quanh nhìn nhó. Một lúc sau, hắn nói: “Bạn học, nếu như tòi không đoán sai thì có lẽ tên cậu là Lăng Nhã. Tính cách hơi rụt rè, gia cảnh nhà cậu không tốt lắm, vì vậy cậu luôn cố gắng học tập chăm chỉ. Thành tích của cậu cũng luôn được xếp trong số những người giỏi nhất lớp! Những điều tôi vừa nói có đúng không?”

“Cậu… cậu… Làm sao mà cậu biết được?”, Lăng Nhã mở to hai mắt ngỡ ngàng không thể tin, nam sinh này rõ ràng mới lần đầu gặp mặt, vậy mà hắn có thể nói chính xác không trật đi đâu được.

“Ha ha ha, cậu quên rồi sao? Tôi chẳng đã bảo tôi là thầy bói à?”, Tân Mặc thở dài nói, xem ra cá mắc câu rồi.

“Thật sao? Vậy cậu có thể giúp tòi xem thử bệnh của bố tôi khi nào thì khỏi được không?”, Lăng Nhã kích động hỏi.

“À, cái này thì cũng được, nhưng cậu có thể mặc đồ lại đàng hoàng trước đã rồi nói tiếp được không?”, Tân Mặc chỉ chỉ vào chân Lăng Nhã. Đương nhiên hắn cũng không quên nhìn lâu hơn một chút, dù sao cơ hội như vậy đâu phải lúc nào cũng có!

Bây giờ không lo chuồn đi thì còn chờ lúc nào? Tân Mặc chớp thời cơ vội vàng chạy ra khỏi nhà vệ sinh nữ.

“Thật sự tin mình là thầy bói thật hả trời! Cùng lắm là thầy bói mù thôi!”, Tân Mặc không biết chạy bao lâu, mệt đứt hơi tựa vào vách tường tòa nhà thở hổn hển.

Sở dĩ Tân Mặc có thể nói chính xác về Lăng Nhã là bởi vì hắn là một sát thủ, bản thân cực • < • kỳ nhạy cảm với việc quan sát tình hình! Chỉ từ bảng tên trên ngực, hắn có thể biết được tên và lớp cô ta học: 11 a7, đây là lớp chọn của trường trung học Đê’

Tôn, nhờ vậy Tân Mặc đã suy đoán cô ta có thành tích rất ưu tú, còn sở dĩ nói tính tình cô nhát gan là bởi ánh mắt Lăng Nhã luôn tỏ ra sợ sệt. Không ngờ chỉ có thế cũng khiến Lăng Nhã tin hắn là thầy bói, ngay cả Tân Mặc cũng cảm thấy phục mình sát đất!

“Thôi bỏ đi, đi báo danh trước đã rồi tính”, Tân Mặc thở dài rồi bỏ đi! Vốn đi báo danh là một quá trình với cả đống thủ tục rườm rà, thế nhưng nhờ có Tiêu Kính can thiệp, nên đối với Tân Mặc mà nói chẳng qua chỉ mất vài phút mà thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK