Chương 149:
Sau khi Tô Thính Ngôn trở về liền nghĩ ngợi, đem cá cho người không tốt bằng dạy người cách câu cá, cô không muốn ngồi yên đợi, suốt ngày bị dắt mũi, vì vậy liền trực tiếp gửi một bản danh sách cho Lý Quốc Cường, nói chính mình muốn làm một vài công trình y tế, xây bệnh viện, tất cả là vì người mẹ.
Ngay khi đối phương nhìn thấy bản danh sách, trực tiếp nói, vộ vàng giúp cô ấy, đúng lúc ở bên kia có sân bãi, không cách xa lắm có máy tòa nhà ở bãi đất trồng, toàn bộ có thể đưa cho cô áy triển khai hoạt động.
Tô Thính Ngôn đã xem xét vị trí và kích thước của mấy tòa nhà, mặc dù ban đầu muốn làm một trung tâm mua sắm, nhưng mà bỏ tiền ra để sửa chữa một chút, không mất nhiều thời gian là có thể khai trương.
Cô rất hài lòng nói với Lý Quốc Cường : * Tôi đã xác định rằng ông thật sự có thành ý.”
Lý Quốc Cường mỉm cười nói : “ Vậy bây giờ có thể gặp mặt trực tiếp nói chuyện được không?”
“Đây là điều đương nhiên.”
Tô Thính Ngôn rất nhanh chóng đã đến nơi, nhìn thoáng qua đã thấy Lý Quốc Cường dẫn theo Lưu Ngọc Oánh, bên cạnh còn có một người mà cô quen biết.
Văn Anh.
Văn Anh nhìn thấy Tô Thính Ngôn thì vội vàng bước tới.
“Bác sĩ Tô, thật sự là cô.”
Tô Thính Ngôn thấy có chút kì quái, Lý Quốc Cường mang theo vẻ mặt thảo mãn cười nói : “ Đây là con trai của tôi.”
Tô Thính Ngôn rất ngạc nhiên : “ Cậu ấy là con trai của ông?”
Lý Quốc Cường thở dài nói : “ Cũng hết cách rồi, cô không hiểu được, nó là con trai của tôi, nhưng mà không muốn kế thừa sự nghiệp của gia đình, nhát định phải đi ra ngoài ở, tôi không quá hài lòng là nó vẫn còn trẻ tuổi, để nó ra ngoài ở tự lập cũng tốt, ai biết được vậy mà nó lại tham gia vào giới giải trí, nhưng mà, hai người cũng thật sự là có duyên, nghe nó nói, Tô tiểu thư đã cứu nó, cũng từ đây.
tôi mới biết được Tô tiểu thư đã rời núi.”
Thì ra là như vậy.
Tô Thính Ngôn cảm thấy đó cũng là một sự trùng hợp, ngồi xuống, Lưu Ngọc Oánh sau khi nghe Lý Quốc Cường kể về lai lịch của cô thì trong lòng cũng cảm thấy có mối quan hệ cùng cô ấy thì cũng rất tốt, đối với bà ta cũng rất ân cần chu đáo.
Ông ta rót trà cho cô và nói : “ Tô tiểu thư đã cứu mạng con trai tôi, cũng chính là đã cứu mạng của tôi, tôi thật sự rất biết ơn Tô tiểu thư.”
“Nào có, cứu người cũng là trách nhiệm của tôi.”
“Ôi, tôi cảm thấy rất có duyên phận, cộng thêm việc con trai của tôi đối với cô rất thân thiết, nó rất ít khi thân thiết với người khác, có thể thân thiết với Tô tiểu thư, khiến tôi thật sự bất ngờ.”
Văn Anh ở bên cạnh nhìn Tô Thính Ngôn, giống như môt con chó con đi lạc, vừa nhìn thấy người chủ của mình, quả thật là… rất thân thiết.
Tô Thính Ngôn lúng túng nhìn anh ta.
Nhưng mà ánh mắt của Văn Anh đều nhìn chằm chằm vào người cô, không rời đi lúc nào, khiến cô càng không biết phải làm sao.
Sau một bữa ăn đã thống nhất được làm thế nào triển khai hoạt động của bệnh viện này.
Một bên làm nghiên cứu dược lý, có một nhà máy sản xuất dược phẩm có thể cung cấp phục vụ xưởng dược, chuyên sản xuất các loại dược phẩm theo yêu cầu riêng, một bên làm về lâm sàng.
Để thể hiện thành ý với cô, bọn họ đã đem toàn bộ quyền hành giao cho cô.
Nếu đã như vậy, Tô Thính Ngôn cũng thể hiện một chút thành ý, trực tiếp đưa cho bọn họ máy bài thuốc.
Bài thuốc có hiệu quả rất tốt đối với những bệnh thường gặp như đau bụng kinh, hiếm muộn.