Mục lục
Sủng Tới Nghiện:Vợ Yêu Có Độc (full) - Cố Tiểu Mạch - Mộ Bắc Ngật
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 145:

 

Vừa bước ra đã nhìn thấy tư thế ngủ “mê hoặc người” của Cố Tiểu Mạch, giang chân giang tay nằm trên giường của Mộ Bắc Ngật, bộ lễ phục trên người xô xệch, dây áo rơi xuống tận ngực, làn da mịn màng trắng trẻo vẫn còn lưu lại vết căn mút của Mộ Bắc Ngật.

 

Mộ Bắc Ngật nuốt nước bọt, anh với tay tắt đèn, bước đến, ôm Cố Tiểu Mạch vào lòng, cái ôm này khiến Mộ Bắc Ngật muốn làm chuyện xấu.

 

Thật kỳ lạ, anh trước giờ đều cấm dục, nhưng mỗi lần gặp Cố Tiểu Mạch, cô đều khiến người anh nóng rực.

 

Cho dù Cố Tiểu Mạch đã chìm vào giấc ngủ, Mộ Bắc Ngật vẫn ôm cô tự mình làm hết lần này đến lần khác.

 

Cho đến tận lúc gần sáng, Mộ Bắc Ngật giống như con hồ ly thỏa mãn, ăn đã no bụng rồi mới dừng lại.

 

Anh thỏa mãn ôm Cố Tiểu Mạch chìm vào giấc ngủ.

 

Mặt trời lên đến đỉnh đầu, kim đồng hồ tí tắc tí tắc, lúc Cố Tiểu Mạch tỉnh giấc, cả người đau ê ẩm, nhất là phía dưới, đau đến mức chỉ cần động một chút thôi cũng không chịu được.

 

Cố Tiểu Mạch mở mắt, nhìn trần nhà trên đỉnh đầu, cô ngơ ngác, đây là đâu?

 

Cô lập tức ngồi thẳng dậy, nước mắt làm trôi đi son phấn trên mặt, đầu tóc rối bù trông thật là thê thảm.

 

Cố Tiểu Mạch cúi đầu nhìn cơ thể của mình, cô hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại, nhìn cái giường lộn xộn bừa bãi, Cố Tiểu Mạch không cần nghĩ cũng biết tối qua đã xảy ra chuyện gì.

 

Trong phòng không có người khác, Cố Tiểu Mạch không kịp suy nghĩ điều gì khác, lập tức bước xuống giường, chạy vào nhà tắm.

 

Mộ Bắc Ngật đã tỉnh dậy từ sớm, hôm nay anh mặc bộ đồ thể thao màu đen, trông ấm áp hơn mọi khi.

 

Anh ở bếp làm đồ ăn sáng, nhìn đồng hồ đeo tay, mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, người phụ nữ kia chắc cũng đã tỉnh dậy rồi.

 

Anh đi lên tầng hai, đến Mộ Bắc Ngật cũng không nhận ra hôm nay trên miệng anh luôn nở một nụ cười, đi đến phòng ngủ, anh đẩy cửa bước vào.

 

Đập vào mắt anh là Cố Tiểu Mạch không biết lấy đâu ra chiếc áo sơ mi trắng của anh mặc lên người, ngồi trên giường, cúi đầu nhìn điện thoại, hình như đang tính toán gì đó.

 

Mộ Bắc Ngật nhíu mày, lên tiếng hỏi, “Cố Tiểu Mạch, cô đang làm gì vậy?”

 

Cố Tiểu Mạch nghe thấy giọng nói của Mộ Bắc Ngật, cái gì nên đến rồi cũng sẽ đến, cô từ từ ngẩng đầu lên, có chút lo lắng không dám nhìn thẳng vào mắt anh.

 

Mộ Bắc Ngật dựa vào cửa phòng, “Nói”

 

“Mộ Bắc Ngật, tối qua chúng ta..” Cố Tiểu Mạch không biết phải nói như thế nào, mặt mày ủ rũ.

 

Mộ Bắc Ngật nhíu mày, đôi môi mỏng nhếch lên, anh lên tiếng, “Hôm qua, là cô cầu xin tôi giúp cô”

 

Giúp cô…

 

Câu này sao nghe quen thế, Cố Tiểu Mạch lúc này mới phản ứng lại, năm năm trước không phải cũng như vậy sao? Cô cứ thế mà bị người ta chiếm đoạt.

 

Bây giờ Mộ Bắc Ngật vì cứu cô mà…

 

Cô thậm chí không dám nhìn mặt anh, chắc chắn là u ám lắm đây.

 

Nhưng chuyện đã xảy ra rồi, Cố Tiểu Mạch cắn răng, vừa nãy cô đang tính số tiền tiết kiệm bao nhiêu năm qua của mình, số tiền này chắc đủ để bù đắp cho anh.

 

Có điều, một người thông minh như Cố Tiểu Mạch tại sao gặp phải Mộ Bắc Ngật lại trở nên ngu ngơ chứ?

 

Cô ngồi dậy, lúc xuống giường chân tê rần, trong kí ức của cô lúc hai người ở trên xe, Mộ Bắc Ngật mạnh mẽ chiếm lấy cô, lúc đó cô cũng chịu đựng rồi, nhưng không ngờ, còn đau hơn cả lần đầu tiên.

 

Cố Tiểu Mạch không dám nhe nanh múa vuốt ở trước mặt Mộ Bắc Ngật, cô biết vừa sáng sớm người phụ nữ đã làm như vậy ở trước mặt đàn ông sẽ “tự mình hại mình”.

 

Cô miễn cưỡng duy trì sự điềm tĩnh đi đến cách Mộ Bắc Ngật hai ba bước chân rồi dừng lại, nắm chặt điện thoại, lấy hết dũng khí lên tiếng, “Mộ Bắc Ngật, tối hôm qua là tôi không đúng, tôi đền anh… 10 vạn, được không?”

 

Cô căn chặt răng, cùng lắm thì Mộ Bắc Ngật trả cô trước 10 vạn sau đó cô trả cho anh.

 

Thường thì sau khi xảy ra chuyện, đưa từng đấy tiền thế là hợp lý nhỉ?

 

Có điều, Cố Tiểu Mạch vẫn nhận ra sức ép phía trên đầu mình, sức.

 

ép đó khiến hô hấp của cô trở nên khó khăn.

 

Tại sao nhiệt độ trong phòng tự nhiên lại thấp thế nhỉ? Cố Tiểu Mạch cần môi, bộ dạng đang suy nghĩ gì đó, cuối cùng, quyết định ngước mắt nhìn anh, “Thêm năm vạn nữa, tôi thật sự không có nhiều tiền, Mộ Bắc Ngật”

 

Cố Tiểu Mạch mặc áo sơ mi trắng có mùi của Mộ Bắc Ngật, đôi chân nhỏ nhắn lộ ra bên ngoài, vẻ mặt ngây thơ kiên định, nhất là đôi mắt xinh đẹp đó, cô giống như bức tranh lọt vào mắt anh, làm rung động trái tim anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK