Đỗ An Vi vẫn chưa được cho xuất viện vì vết thương trên người vẫn chưa khỏi, ngày ngày cô đều bị bác sĩ sức những thứ thuốc kì lạ trên vết thương bị roi đánh, khiến nó đau đớn không thôi. Nhưng bác sĩ nói đây là thuốc tốt, sẽ khiến vết sẹo bị roi đánh biến mất.
Đỗ An Vi trán đổ đầy mồ hôi, hai tay bấu chặt đến mức móng tay đâm vào da rỉ máu. Cô nhìn Đoàn Huyền Ý, thút thít nói: "Anh ơi, em đau quá."
Từ ngày Đỗ An Vi nằm viện, ngày nào Đoàn Huyền Ý cũng vào thăm rồi chăm sóc, nên hai người vốn đã thân thiết, càng thân thiết hơn.
Đoàn Huyền Ý cũng không biết làm cách nào để giúp Đỗ An Vi hết đau, bèn đưa cánh tay đến trước miệng cô, nói: "Đau thì cắn anh đi."
Đỗ An Vi cũng không khách sáo mà cắn vào.
Lúc Thụy Vũ và Hoàng Kỳ vào thì chứng kiến một cảnh như vậy. Đỗ An Vi mặt đầy nước mặt cắn chặt một cánh tay Đoàn Huyền Ý, một cánh tay khác của anh đang vỗ vỗ lưng cô an ủi.
Thụy Vũ thấy trong lòng chợt nhói, rồi quay sang trừng mắt với Hoàng Kỳ: "Đều tại cậu!"
Hoàng Kỳ cũng không chịu thua kém mà trừng lại, nói: "Là ai đem Đỗ An Vi đến, cậu quên rồi sao?"
"Cậu đi về đi, không cần đến thăm cô ấy."
"Cậu tưởng tôi muốn đến chắc? Không phải ba tôi kêu tôi đến tới lúc Đỗ An Vi xuất viện, thì tôi có cần ngày nào cũng đến để nhận sự tức giận của cậu cùng Đoàn Huyền Ý không?"
"Hai đứa mày im đi!" Đoàn Huyền Ý đột nhiên quát lên.
Thụy Vũ và Hoàng Kỳ cũng không cãi nhau nữa, mà đi vào phòng đặt giỏ quà thăm bệnh lên bàn cạnh đầu giường.
Đỗ An Vi lại ngơ ngác nhìn hai người họ, hỏi Đoàn Huyền Ý: "Bọn họ là ai vậy?"
Thụy Vũ với Hoàng Kỳ đã quá quen với việc này. Không biết Đỗ An Vi bị mất trí nhớ như thế nào, nhưng chỉ cần qua hôm sau thì không còn nhớ bọn họ nữa. Cho dù có nói bác sĩ cũng không giải quyết được gì, vì bác sĩ nói là trong thâm tâm Đỗ An Vi không muốn nhớ đến những chuyện đau lòng, nên bài xích bọn họ.
Thụy Vũ đời này cũng không ngờ được một người từng bám riết lấy mình, hoàn toàn không nhớ đến mình nữa.
Đoàn Huyền Ý đưa ly nước lọc đến cho Đỗ An Vi nói: "Là những kẻ rảnh rỗi."
Thụy Vũ cũng không quan tâm tới lời châm chọc của Đoàn Huyền Ý, mà nói: "Là bạn học cùng trường, muốn đến thăm em một chút."
Đỗ An Vi thật thà mà mỉm cười: "Vậy cảm ơn hai người nhé."
Thụy Vũ nhìn thấy nụ cười của Đỗ An Vi mà lòng chua xót.
Còn Hoàng Kỳ dù có nhận được nụ cười của Đỗ An Vi bao nhiêu lần cũng không thể tưởng tượng nổi, gã thật sự không dám tin một ngày Đỗ An Vi sẽ thật lòng cười với mình, cười lên còn rất đẹp.
Cửa phòng đột nhiên bật mở, mọi người cùng nhìn ra thì thấy Thiện Nhã từ ngoài cửa đi vào.
Đoàn Huyền Ý nhíu mày.
Thụy Vũ và Hoàng Kỳ thì không ngờ Thiện Nhã lại đến thăm Đỗ An Vi.
Hoàng Kỳ đi đến hỏi Thiện Nhã: "Sao em lại đến đây?"
Thiện Nhã mím môi, nhẹ giọng nói: "Em đến thăm An Vi."
Hoàng Kỳ nhanh miệng nói: "Nhưng Đỗ An Vi đã hại em."
Thiện Nhã vội bịt miệng Hoàng Kỳ lại, nói: "Chúng ta không có bằng chứng, anh đừng nói như thế."
Đỗ An Vi bị như thế Thiện Nhã rất hả dạ, nhưng không ngờ sau khi Đỗ An Vi xảy ra chuyện Thụy Vũ mấy ngày nay cũng không thèm đến tìm cô, cô nhắn tin hắn cũng không trả lời. Cô cũng không phải bạn gái hắn, cũng không có tư cách quản lí hắn. Thụy Vũ không đến tìm cô, nên cô chỉ có thể mượn cớ đến tìm hắn. Cô nghe Hoàng Kỳ nói hằng ngày vào giờ này bọn họ đều đến thăm Đỗ An Vi, nên cô mới canh giờ mà đến.
Thiện Nhã giả vờ đi đến hỏi thăm Đỗ An Vi: "An Vi, em không sao chứ?"
Bọn Thụy Vũ đều nghĩ Đỗ An Vi hãm hại cô, nên bây giờ cô giả làm người tốt bỏ qua hiềm khích mà đến thăm Đỗ An Vi, chắc chắn họ sẽ nghĩ cô là một cô gái tốt. Mà nguyên nhân vì cô nên Đỗ An Vi mới ra nông nỗi này, với tính tình của Đỗ An Vi sẽ tức giận mà mắng cô, như thể càng tôn lên vẻ tốt đẹp của cô.
Nhưng Thiện Nhã không ngờ khi Đỗ An Vi nhìn vào mình lại khó hiểu hỏi: "Chị là ai?"
Thụy Vũ và Hoàng Kỳ cùng lúc nhíu mày.
Bọn họ đã gây ra nổi đau cho Đỗ An Vi, cô quên mất bọn họ thì không nói đi, tại sao ngay cả Thiện Nhã cô cũng không nhớ?
Thiện Nhã nắm bàn tay Đỗ An Vi, hơi mếu máo nói: "An Vi, em sao vậy? Hay em giận chị cái gì cái gì? Nếu chị gây ra lỗi lầm gì với em thì chị xin lỗi."
Đỗ An Vi vẻ mặt hơi sợ nhìn Đoàn Huyền Ý: "Anh, em không biết chị ấy."
Đoàn Huyền Ý kéo Thiện Nhã ra xa Đỗ An Vi, khó chịu nói: "Bớt đem cái giọng điệu buồn nôn đó ra đi. Chỉ cần cô tránh xa Vi Vi thì đã tốt lắm rồi, cô đến gần em ấy đều gặp chuyện!" Nói rồi vươn tay ôm Đỗ An Vi vào lòng dỗ dành: "Đừng sợ, có anh đây."
Thiện Nhã chưa từng bị đối xử thô lỗ như vậy, nên cũng bày ra vẻ mặt hoảng sợ nhìn Thụy Vũ và Hoàng Kỳ. Mà Thụy Vũ lại không nhìn cô, chỉ đang chăm chăm nhìn vào Đoàn Huyền Ý đang ôm Đỗ An Vi trong lòng, hai tay hắn còn siết chặt lại.
Thiện Nhã không cam tâm!
Tại sao vậy chứ?
Tại sao cô đã dùng mọi thủ đoạn, Thụy Vũ vẫn hướng về Đỗ An Vi?
Đúng vậy!
Là cô bày ra kế hoạch đó. Cô cố tình thuê hai tên côn đồ đến quán cơm gà giả vờ xin việc cho Thụy Vũ và Hoàng Kỳ cùng thấy, rồi sau đó nói mình bị hai tên đó cưỡng bức. Cô giả vờ đau lòng muốn tự t.ử để cho bọn họ hận Đỗ An Vi.
Kế hoạch cô đã thành công, khiến Đỗ An Vi xém chế.t. Chỉ là không ngờ, Thụy Vũ lại đột nhiên quan tâm tới Đỗ An Vi như thế, quan tâm tới nổi không để cô vào mắt nữa!
Thiện Nhã hận Đỗ An Vi vô cùng, nhưng vẫn phải cố diễn kịch. Cô thấy Thụy Vũ không để ý tới mình, nên quay sang nói với Hoàng Kỳ: "Xin lỗi, có lẽ em không nên đến đây."
Hoàng Kỳ đi đến nắm lấy tay Thiện Nhã, nói: "Em có lỗi gì mà phải xin lỗi? Là bọn họ không biết điều!"
Đoàn Huyền Ý quay sang nhìn Hoàng Kỳ, lạnh giọng nói: "Mày nói ai không biết điều? Không phải tụi mày thì Vi Vi có trở nên như vậy không? Trên người em ấy còn bao nhiêu vết thương, tao vẫn chưa tính với mày đâu!"
"Thì sao?" Hoàng Kỳ lớn giọng nói: "Là Đỗ An Vi đáng đời! Cô ta làm gì với Thiện Nhã, tao chỉ trả lại cho cô ta như thế mà thôi!"
Đoàn Huyền Ý chế giễu nói: "Mày nghe bác sĩ nói không? Vi Vi chỉ quên những người làm em ấy đau khổ. Nếu như em ấy hại Thiện Nhã của mày thì tại sao em ấy còn quên cô ta? Ai làm gì ai còn chưa biết đâu!"
Hoàng Kỳ cứng họng, không thể đáp trả nữa.
Thụy Vũ lúc này cũng nhìn đến Thiện Nhã, như bị lời của Đoàn Huyền Ý làm thức tỉnh. Đúng vậy, nếu Đỗ An Vi hại Thiện Nhã, tại sao lại quên mất cả Thiên Nhã chứ?
Trong chuyện này thật sự có hiểu lầm sao?
Nếu như là hiểu lầm, vậy hắn... đã hại Đỗ An Vi rồi sao?
Thiện Nhã thấy mọi mũi tên hướng vào mình, thì bật khóc nức nở, nắm tay áo của Hoàng Kỳ nói: "Em không có, em chưa từng làm gì hại đến An Vi cả, anh phải tin em."
...
Hoàng Kỳ lau nước mặt cho Thiện Nhã: "Anh đương nhiên tin em."
Hoàng Kỳ tuy rằng không phải một kẻ tốt, nhưng gã lại cực kì thích những bé mèo. Gã không thể nào quên bóng lưng Thiện Nhã xé từng miếng thịt cho một con mèo hoang ở sau trường ăn. Mèo hoang không được ai chăm sóc nên không được sạch sẽ lắm, gã đã từng nhìn thấy cả đám con gái xua đuổi những con mèo hoang sau trường vì cho rằng chúng bẩn. Chỉ cần bị mèo hoang chạm vào một chút, họ như bị dính mầm bệnh gì kinh khủng lắm. Nhưng chỉ có Thiện Nhã, dịu dàng xé từng miếng thịt cho mèo hoang ăn. Gã chỉ thấy bóng lưng cô nên không biết là ai, sau khi nghe gã miêu tả thì có người nói với gã đó là Thiện Nhã. Từ đó, cô đã khắc sâu vào tâm trí gã.
Một cô gái như thế, có thể là người xấu sao?
Đoàn Huyền Ý chán ghét nói: "Muốn khóc thì về nhà mà khóc. Bệnh nhân ở đây là Vi Vi, không phải cô, cô khóc cái gì?"
Trên tay Hoàng Kỳ vẫn còn chai nước, gã tiện tay chọi vào người Đoàn Huyền Ý, nói lớn: "Mày có thôi đi không!"
Đoàn Huyền Ý buông Đỗ An Vi ra, những tức giận bao lâu hôm nay cuối cùng cũng bộc phát. Anh nhào tới đấm vào mặt Hoàng Kỳ một cái: "Tao cứ không thôi đó, mày làm gì tao?"
Hoàng Kỳ bị đấm lùi lại mấy bước, đưa tay lau khoé miệng dính máu, tức giận nói: "Hôm nay mày không chế.t thì tao chế.t!" Nói rồi cũng nhào đến Đoàn Huyền Ý.
Hai bọn họ cứ như thế mà đánh nhau.
Đỗ An Vi muốn xuống giường ngăn cản, nhưng Thụy Vũ đã vội đi đến cản lại: "Em còn bị thương, đừng xuống giường."
Đỗ An Vi nhìn thấy mặt Đoàn Huyền Ý cùng Hoàng Kỳ đều be bét máu thì nắm chặt tay Thụy Vũ, cô lo lắng nói: "Anh mau cản họ lại đi, cứ như vậy họ sẽ chế.t mất."
Đột nhiên Thụy Vũ có một suy nghĩ, chế.t hết càng tốt, sẽ không ai ngăn cản hắn đến gần Đỗ An Vi nữa. Nhưng thấy vẻ mặt Đỗ An Vi như sắp khóc, sợ cô khóc sẽ ảnh hưởng đến vết thương nên vẫn đi đến cản Đoàn Huyền Ý cùng Hoàng Kỳ.
Thụy Vũ lấy chai nước muối sinh lý trên bàn cạnh giường đi đến chỗ Đoàn Huyền Ý cùng Hoàng Kỳ. Hắn từ trên cao nhìn xuống hai kẻ đang vật nhau dưới sàn, mặt không cảm xúc đổ hết chai nước muối xuống người bọn họ. Vết thương bị nước muối thấm vào, khiến hai kẻ đang vật nhau kêu lên một tiếng, rồi dừng mọi động tác.
Thụy Vũ lạnh lùng nói: "Đây là bệnh viện, có muốn cho người bệnh nghỉ ngơi hay không?"
Thiện Nhã lúc này mới dám chạy đến đỡ Hoàng Kỳ lên, nhẹ giọng nói: "Chúng ta về thôi anh."
Hoàng Kỳ đứng dậy nói: "Lần này coi như mày may mắn!"
Đoàn Huyền Ý giơ ngón giữa lên với Hoàng Kỳ.
Hoàng Kỳ lại muốn xông vào, nhưng Thiện Nhã đã kịp kéo gã đi.
...
Bộ này đang được Thỏ viết tiếp trên fb và có gr thu phí. Link fb của Thỏ trong phần giới thiệu, mng tìm để đọc truyện nhé.
LÀM ƠN ĐỪNG REUP NỮA!
Đỗ An Vi trán đổ đầy mồ hôi, hai tay bấu chặt đến mức móng tay đâm vào da rỉ máu. Cô nhìn Đoàn Huyền Ý, thút thít nói: "Anh ơi, em đau quá."
Từ ngày Đỗ An Vi nằm viện, ngày nào Đoàn Huyền Ý cũng vào thăm rồi chăm sóc, nên hai người vốn đã thân thiết, càng thân thiết hơn.
Đoàn Huyền Ý cũng không biết làm cách nào để giúp Đỗ An Vi hết đau, bèn đưa cánh tay đến trước miệng cô, nói: "Đau thì cắn anh đi."
Đỗ An Vi cũng không khách sáo mà cắn vào.
Lúc Thụy Vũ và Hoàng Kỳ vào thì chứng kiến một cảnh như vậy. Đỗ An Vi mặt đầy nước mặt cắn chặt một cánh tay Đoàn Huyền Ý, một cánh tay khác của anh đang vỗ vỗ lưng cô an ủi.
Thụy Vũ thấy trong lòng chợt nhói, rồi quay sang trừng mắt với Hoàng Kỳ: "Đều tại cậu!"
Hoàng Kỳ cũng không chịu thua kém mà trừng lại, nói: "Là ai đem Đỗ An Vi đến, cậu quên rồi sao?"
"Cậu đi về đi, không cần đến thăm cô ấy."
"Cậu tưởng tôi muốn đến chắc? Không phải ba tôi kêu tôi đến tới lúc Đỗ An Vi xuất viện, thì tôi có cần ngày nào cũng đến để nhận sự tức giận của cậu cùng Đoàn Huyền Ý không?"
"Hai đứa mày im đi!" Đoàn Huyền Ý đột nhiên quát lên.
Thụy Vũ và Hoàng Kỳ cũng không cãi nhau nữa, mà đi vào phòng đặt giỏ quà thăm bệnh lên bàn cạnh đầu giường.
Đỗ An Vi lại ngơ ngác nhìn hai người họ, hỏi Đoàn Huyền Ý: "Bọn họ là ai vậy?"
Thụy Vũ với Hoàng Kỳ đã quá quen với việc này. Không biết Đỗ An Vi bị mất trí nhớ như thế nào, nhưng chỉ cần qua hôm sau thì không còn nhớ bọn họ nữa. Cho dù có nói bác sĩ cũng không giải quyết được gì, vì bác sĩ nói là trong thâm tâm Đỗ An Vi không muốn nhớ đến những chuyện đau lòng, nên bài xích bọn họ.
Thụy Vũ đời này cũng không ngờ được một người từng bám riết lấy mình, hoàn toàn không nhớ đến mình nữa.
Đoàn Huyền Ý đưa ly nước lọc đến cho Đỗ An Vi nói: "Là những kẻ rảnh rỗi."
Thụy Vũ cũng không quan tâm tới lời châm chọc của Đoàn Huyền Ý, mà nói: "Là bạn học cùng trường, muốn đến thăm em một chút."
Đỗ An Vi thật thà mà mỉm cười: "Vậy cảm ơn hai người nhé."
Thụy Vũ nhìn thấy nụ cười của Đỗ An Vi mà lòng chua xót.
Còn Hoàng Kỳ dù có nhận được nụ cười của Đỗ An Vi bao nhiêu lần cũng không thể tưởng tượng nổi, gã thật sự không dám tin một ngày Đỗ An Vi sẽ thật lòng cười với mình, cười lên còn rất đẹp.
Cửa phòng đột nhiên bật mở, mọi người cùng nhìn ra thì thấy Thiện Nhã từ ngoài cửa đi vào.
Đoàn Huyền Ý nhíu mày.
Thụy Vũ và Hoàng Kỳ thì không ngờ Thiện Nhã lại đến thăm Đỗ An Vi.
Hoàng Kỳ đi đến hỏi Thiện Nhã: "Sao em lại đến đây?"
Thiện Nhã mím môi, nhẹ giọng nói: "Em đến thăm An Vi."
Hoàng Kỳ nhanh miệng nói: "Nhưng Đỗ An Vi đã hại em."
Thiện Nhã vội bịt miệng Hoàng Kỳ lại, nói: "Chúng ta không có bằng chứng, anh đừng nói như thế."
Đỗ An Vi bị như thế Thiện Nhã rất hả dạ, nhưng không ngờ sau khi Đỗ An Vi xảy ra chuyện Thụy Vũ mấy ngày nay cũng không thèm đến tìm cô, cô nhắn tin hắn cũng không trả lời. Cô cũng không phải bạn gái hắn, cũng không có tư cách quản lí hắn. Thụy Vũ không đến tìm cô, nên cô chỉ có thể mượn cớ đến tìm hắn. Cô nghe Hoàng Kỳ nói hằng ngày vào giờ này bọn họ đều đến thăm Đỗ An Vi, nên cô mới canh giờ mà đến.
Thiện Nhã giả vờ đi đến hỏi thăm Đỗ An Vi: "An Vi, em không sao chứ?"
Bọn Thụy Vũ đều nghĩ Đỗ An Vi hãm hại cô, nên bây giờ cô giả làm người tốt bỏ qua hiềm khích mà đến thăm Đỗ An Vi, chắc chắn họ sẽ nghĩ cô là một cô gái tốt. Mà nguyên nhân vì cô nên Đỗ An Vi mới ra nông nỗi này, với tính tình của Đỗ An Vi sẽ tức giận mà mắng cô, như thể càng tôn lên vẻ tốt đẹp của cô.
Nhưng Thiện Nhã không ngờ khi Đỗ An Vi nhìn vào mình lại khó hiểu hỏi: "Chị là ai?"
Thụy Vũ và Hoàng Kỳ cùng lúc nhíu mày.
Bọn họ đã gây ra nổi đau cho Đỗ An Vi, cô quên mất bọn họ thì không nói đi, tại sao ngay cả Thiện Nhã cô cũng không nhớ?
Thiện Nhã nắm bàn tay Đỗ An Vi, hơi mếu máo nói: "An Vi, em sao vậy? Hay em giận chị cái gì cái gì? Nếu chị gây ra lỗi lầm gì với em thì chị xin lỗi."
Đỗ An Vi vẻ mặt hơi sợ nhìn Đoàn Huyền Ý: "Anh, em không biết chị ấy."
Đoàn Huyền Ý kéo Thiện Nhã ra xa Đỗ An Vi, khó chịu nói: "Bớt đem cái giọng điệu buồn nôn đó ra đi. Chỉ cần cô tránh xa Vi Vi thì đã tốt lắm rồi, cô đến gần em ấy đều gặp chuyện!" Nói rồi vươn tay ôm Đỗ An Vi vào lòng dỗ dành: "Đừng sợ, có anh đây."
Thiện Nhã chưa từng bị đối xử thô lỗ như vậy, nên cũng bày ra vẻ mặt hoảng sợ nhìn Thụy Vũ và Hoàng Kỳ. Mà Thụy Vũ lại không nhìn cô, chỉ đang chăm chăm nhìn vào Đoàn Huyền Ý đang ôm Đỗ An Vi trong lòng, hai tay hắn còn siết chặt lại.
Thiện Nhã không cam tâm!
Tại sao vậy chứ?
Tại sao cô đã dùng mọi thủ đoạn, Thụy Vũ vẫn hướng về Đỗ An Vi?
Đúng vậy!
Là cô bày ra kế hoạch đó. Cô cố tình thuê hai tên côn đồ đến quán cơm gà giả vờ xin việc cho Thụy Vũ và Hoàng Kỳ cùng thấy, rồi sau đó nói mình bị hai tên đó cưỡng bức. Cô giả vờ đau lòng muốn tự t.ử để cho bọn họ hận Đỗ An Vi.
Kế hoạch cô đã thành công, khiến Đỗ An Vi xém chế.t. Chỉ là không ngờ, Thụy Vũ lại đột nhiên quan tâm tới Đỗ An Vi như thế, quan tâm tới nổi không để cô vào mắt nữa!
Thiện Nhã hận Đỗ An Vi vô cùng, nhưng vẫn phải cố diễn kịch. Cô thấy Thụy Vũ không để ý tới mình, nên quay sang nói với Hoàng Kỳ: "Xin lỗi, có lẽ em không nên đến đây."
Hoàng Kỳ đi đến nắm lấy tay Thiện Nhã, nói: "Em có lỗi gì mà phải xin lỗi? Là bọn họ không biết điều!"
Đoàn Huyền Ý quay sang nhìn Hoàng Kỳ, lạnh giọng nói: "Mày nói ai không biết điều? Không phải tụi mày thì Vi Vi có trở nên như vậy không? Trên người em ấy còn bao nhiêu vết thương, tao vẫn chưa tính với mày đâu!"
"Thì sao?" Hoàng Kỳ lớn giọng nói: "Là Đỗ An Vi đáng đời! Cô ta làm gì với Thiện Nhã, tao chỉ trả lại cho cô ta như thế mà thôi!"
Đoàn Huyền Ý chế giễu nói: "Mày nghe bác sĩ nói không? Vi Vi chỉ quên những người làm em ấy đau khổ. Nếu như em ấy hại Thiện Nhã của mày thì tại sao em ấy còn quên cô ta? Ai làm gì ai còn chưa biết đâu!"
Hoàng Kỳ cứng họng, không thể đáp trả nữa.
Thụy Vũ lúc này cũng nhìn đến Thiện Nhã, như bị lời của Đoàn Huyền Ý làm thức tỉnh. Đúng vậy, nếu Đỗ An Vi hại Thiện Nhã, tại sao lại quên mất cả Thiên Nhã chứ?
Trong chuyện này thật sự có hiểu lầm sao?
Nếu như là hiểu lầm, vậy hắn... đã hại Đỗ An Vi rồi sao?
Thiện Nhã thấy mọi mũi tên hướng vào mình, thì bật khóc nức nở, nắm tay áo của Hoàng Kỳ nói: "Em không có, em chưa từng làm gì hại đến An Vi cả, anh phải tin em."
...
Hoàng Kỳ lau nước mặt cho Thiện Nhã: "Anh đương nhiên tin em."
Hoàng Kỳ tuy rằng không phải một kẻ tốt, nhưng gã lại cực kì thích những bé mèo. Gã không thể nào quên bóng lưng Thiện Nhã xé từng miếng thịt cho một con mèo hoang ở sau trường ăn. Mèo hoang không được ai chăm sóc nên không được sạch sẽ lắm, gã đã từng nhìn thấy cả đám con gái xua đuổi những con mèo hoang sau trường vì cho rằng chúng bẩn. Chỉ cần bị mèo hoang chạm vào một chút, họ như bị dính mầm bệnh gì kinh khủng lắm. Nhưng chỉ có Thiện Nhã, dịu dàng xé từng miếng thịt cho mèo hoang ăn. Gã chỉ thấy bóng lưng cô nên không biết là ai, sau khi nghe gã miêu tả thì có người nói với gã đó là Thiện Nhã. Từ đó, cô đã khắc sâu vào tâm trí gã.
Một cô gái như thế, có thể là người xấu sao?
Đoàn Huyền Ý chán ghét nói: "Muốn khóc thì về nhà mà khóc. Bệnh nhân ở đây là Vi Vi, không phải cô, cô khóc cái gì?"
Trên tay Hoàng Kỳ vẫn còn chai nước, gã tiện tay chọi vào người Đoàn Huyền Ý, nói lớn: "Mày có thôi đi không!"
Đoàn Huyền Ý buông Đỗ An Vi ra, những tức giận bao lâu hôm nay cuối cùng cũng bộc phát. Anh nhào tới đấm vào mặt Hoàng Kỳ một cái: "Tao cứ không thôi đó, mày làm gì tao?"
Hoàng Kỳ bị đấm lùi lại mấy bước, đưa tay lau khoé miệng dính máu, tức giận nói: "Hôm nay mày không chế.t thì tao chế.t!" Nói rồi cũng nhào đến Đoàn Huyền Ý.
Hai bọn họ cứ như thế mà đánh nhau.
Đỗ An Vi muốn xuống giường ngăn cản, nhưng Thụy Vũ đã vội đi đến cản lại: "Em còn bị thương, đừng xuống giường."
Đỗ An Vi nhìn thấy mặt Đoàn Huyền Ý cùng Hoàng Kỳ đều be bét máu thì nắm chặt tay Thụy Vũ, cô lo lắng nói: "Anh mau cản họ lại đi, cứ như vậy họ sẽ chế.t mất."
Đột nhiên Thụy Vũ có một suy nghĩ, chế.t hết càng tốt, sẽ không ai ngăn cản hắn đến gần Đỗ An Vi nữa. Nhưng thấy vẻ mặt Đỗ An Vi như sắp khóc, sợ cô khóc sẽ ảnh hưởng đến vết thương nên vẫn đi đến cản Đoàn Huyền Ý cùng Hoàng Kỳ.
Thụy Vũ lấy chai nước muối sinh lý trên bàn cạnh giường đi đến chỗ Đoàn Huyền Ý cùng Hoàng Kỳ. Hắn từ trên cao nhìn xuống hai kẻ đang vật nhau dưới sàn, mặt không cảm xúc đổ hết chai nước muối xuống người bọn họ. Vết thương bị nước muối thấm vào, khiến hai kẻ đang vật nhau kêu lên một tiếng, rồi dừng mọi động tác.
Thụy Vũ lạnh lùng nói: "Đây là bệnh viện, có muốn cho người bệnh nghỉ ngơi hay không?"
Thiện Nhã lúc này mới dám chạy đến đỡ Hoàng Kỳ lên, nhẹ giọng nói: "Chúng ta về thôi anh."
Hoàng Kỳ đứng dậy nói: "Lần này coi như mày may mắn!"
Đoàn Huyền Ý giơ ngón giữa lên với Hoàng Kỳ.
Hoàng Kỳ lại muốn xông vào, nhưng Thiện Nhã đã kịp kéo gã đi.
...
Bộ này đang được Thỏ viết tiếp trên fb và có gr thu phí. Link fb của Thỏ trong phần giới thiệu, mng tìm để đọc truyện nhé.
LÀM ƠN ĐỪNG REUP NỮA!