Đỗ An Vi không nguy hiểm tới tính mạng, nhưng bị thương cũng không nhẹ nên đã hôn mê cả một ngày vẫn chưa tỉnh lại. Những lần trước nữ chính có bị bắt nạt cũng không gây hại đến thân thể quá nhiều nên đã giấu Lâm Hào không ít lần, nhưng lần này quá nghiêm trọng nên không thể giấu được.
Lâm Hào rất tức giận, muốn kiện Hoàng Kỳ, nhưng ba mẹ gã đã đến nhà nói chuyện với ông. Nói một hồi mới biết Thụy Vũ cũng có phần lỗi trong đó thì tức giận không thôi, không kiềm được mà tát Thụy Vũ một cái.
"Mày đang làm cái gì mày có biết không? Nếu không có ba của An Vi, thì người nằm dưới đất lạnh lẽo chính là ba của mày đây! Mày không biết mang ơn thì thôi, tại sao còn đối xử với con gái người đã cứu ba mày như vậy?!"
Thụy Vũ cúi đầu, im lặng không đáp.
Hắn không biết phải nói như thế nào, vì lời ba hắn nói đều đúng.
Lâm Hào tuy rất tức giận, nhưng cũng không thể kêu cảnh sát bắt con trai của mình, nên đã mắt nhắm mắt mở để nhà Hoàng Kỳ đem người khác ra thay thế. Hai tên đi theo Hoàng Kỳ hôm đó bị bắt vì tội hành hung người khác.
Về phần Đoàn Huyền Ý khi biết chuyện thì rất tức giận, anh đã cho người tìm kiếm hai kẻ đã cưỡng bức Thiện Nhã để làm rõ, nhưng bọn họ đã bỏ trốn từ lâu, cũng không biết đi đến nơi nào. Nhưng anh vẫn không bỏ cuộc, mà cho người tiếp tục tìm kiếm.
Sau đó còn cùng Thụy Vũ và Hoàng Kỳ đánh nhau ở bệnh viện, đến nổi phải kêu bảo vệ tách ra thì mới ngừng.
Hoàng Kỳ thật ra không muốn đi, nhưng ba mẹ gã bắt gã phải đến thăm bệnh vì lỗi lầm của mình. Bắt gã phải chờ Đỗ An Vi tỉnh lại, nói với cô một tiếng xin lỗi. Ngoài mặt gã nghe theo, nhưng trong lòng vẫn thấy mình không sai. Cô hại Thiện Nhã, thì gã chỉ trả lại cho cô mà thôi. Còn về phần cô tự làm chính mình bị thương, không liên quan tới gã.
Cho nên Hoàng Kỳ mặc kệ Thụy Vũ và Đoàn Huyền Ý đứng ngồi không yên nhìn vào giường bệnh, còn bản thân mình vẫn bình thản ngồi chéo chân trên ghế cùng Thiện Nhã nhắn tin.
Thiện Nhã: [Thụy Vũ cũng ở đó sao?]
Hoàng Kỳ: "Ừ, vẫn luôn canh chừng bên giường Đỗ An Vi."
Thiện Nhã: [Sao các anh làm mà không suy nghĩ gì vậy? Nhở bị cảnh sát bắt thì sao? Số em đã khổ thì em chịu, em không muốn liên lụy tới ai.]
Hoàng Kỳ: "Sao em lại nói vậy? Là anh tự nguyên mà, anh không thể trơ mắt nhìn em bị bắt nạt."
Thiện Nhã: [Anh thấy Đỗ An Vi như thế, anh không thương xót sao?]
Hoàng Kỳ: "Sao phải thương xót?"
Thiện Nhã: [Nhưng Thụy Vũ đã thương xót cô ta rồi, em nhắn tin anh ấy cũng không thèm trả lời.]
Hoàng Kỳ: "Em cứ mặc kệ cậu ấy đi."
"An Vi!"
Hoàng Kỳ bỗng ngước lên nhìn vì nghe tiếng Thụy Vũ và Đoàn Huyền Ý cũng kêu lên.
Đỗ An Vi lúc này đã tỉnh trại, cô ngơ ngác nhìn xung quanh một lượt, rồi chống tay định ngồi dậy, nhưng động đến vết thương khiến cô nhíu mày.
Thụy Vũ muốn lại đỡ nhưng đã bị Đoàn Huyền Ý đẩy ra tranh trước: "Đừng đụng vào em ấy!" Rồi ngồi xuống giường lấy cái gối mềm lót sau lưng Đỗ An Vi để cô dựa vào.
Đỗ An Vi nhíu mày vì thân thể đau đớn, rồi nhìn Đoàn Huyền Ý hỏi: "Sao em lại bị thương mà vào bệnh viện vậy?"
Đoàn Huyền Ý khó hiểu nhìn cô: "Em không nhớ gì sao?"
Đỗ An Vi cũng khó hiểu: "Nhớ cái gì?"
Đoàn Huyền Ý nhìn Thụy Vũ ý hỏi chuyện gì, nhưng hắn cũng không biết chuyện gì đang xảy ra. Đỗ An Vi hình như không nhớ bản thân vì sao lại bị thương...
Hoàng Kỳ đột nhiên đi đến nói: "Thì tự làm tự chịu chứ gì!"
Thụy Vũ gằn giọng: "Cậu câm miệng đi!"
Đỗ An Vi thấy Hoàng Kỳ đi đến thì nhìn gã, rồi xoay đầu nhìn Đoàn Huyền Ý, hỏi: "Người này là ai vậy?"
Hoàng Kỳ: "..."
Thụy Vũ thấy có chút buồn cười.
Đoàn Huyền Ý tưởng Đỗ An Vi muốn chọc tức Hoàng Kỳ, nên hùa theo nói: "Một tên điên!"
Hoàng Kỳ tức giận: "Mày!"
"Tao thì sao?" Đoàn Huyền Ý nói: "Đây là bệnh viện, mày cứ gây chuyện đi coi chừng người ta tưởng mày bị tâm thân đó!"
Thụy Vũ cũng nói với Hoàng Kỳ: "Đừng gây chuyện nữa!" Rồi lấy chai nước suối trên bàn mở nắp ra đưa cho Đỗ An Vi: "Uống miếng nước đi."
Đỗ An Vi nhìn Thụy Vũ chần chừ, hắn nghĩ cô vẫn còn giận hắn nên không muốn lấy, nào ngờ cô lại nói: "Nhưng anh là ai vậy?"
Thụy Vũ: "..."
Lúc này mọi người mới thấy sự việc không ổn, Đoàn Huyền Ý chỉ vào Thụy Vũ, rồi chỉ vào Hoàng Kỳ hỏi: "Em không biết hai người họ sao?"
Vẻ mặt Đỗ An Vi nhìn rất thành thật mà gật đầu.
Đoàn Huyền Ý lại chỉ mình: "Vậy... còn anh thì sao?"
Đỗ An Vi mỉm cười: "Đoàn Huyền Ý – Con trai của Đoàn Gia Bưu giàu nhất cái Thành phố này!" Cô nói lại lời anh trước đây.
Đoàn Huyền Ý bật cười. Cô nhớ anh, nhưng tại sao lại không nhớ Thụy Vũ và Hoàng Kỳ?
Hoàng Kỳ lúc này cũng không cáu gắt nữa, mà quay sang hỏi Thụy Vũ: "Sao cô ta không nhớ tôi và cậu vậy?"
Thụy Vũ cũng không thèm trả lời gã, mà điện thoại gọi cho bác sĩ Hà.
[Alo, cậu Vũ có chuyện gì sao?]
Thụy Vũ hỏi: "Tôi muốn hỏi tại sao Đỗ An Vĩ tỉnh dậy lại không nhớ một vài thứ?"
[Có chuyện đó sao? Để tôi đến xem.]
Đây là bệnh viện tư nhân cha hắn có góp vốn vào, bác sĩ Hà cũng là bác sĩ quen của gia đình hắn, nên lúc hắn đem Đỗ An Vi vào đây là bà phụ trách chữa trị.
Chưa đầy năm phút một bác sĩ nữ tằm 50 tuổi bước vào, bà đi đến giường lật xem bệnh án, rồi hỏi Thụy Vũ: "Cô ấy quên thứ gì?"
Thụy Vũ nói: "Quên chuyện lúc cô ấy bị thương." Rồi chỉ Hoàng Kỳ: "Và quên cả tôi cùng bạn tôi."
Bác sĩ Hà hỏi Đỗ An Vi: "Cô Đỗ không nhớ được tại sao mình bị thương sao?"
Đỗ An Vi gật đầu: "Vâng ạ."
Bác sĩ Hà lại chỉ vào Thụy Vũ và Hoàng Kỳ: "Hai người này cũng không nhớ gì sao?"
Đỗ An Vi lại gật đầu: "Đây là lần đầu cháu thấy họ."
Thụy Vũ và Hoàng Kỳ không hẹn mà cùng nhíu mày.
Bác sĩ Hà mỉm cười: "Được rồi, vậy cô ăn chút gì đó xong uống thuốc rồi nghỉ ngơi nhé."
Đỗ An Vi gật đầu.
Đoàn Huyền Ý lấy cháo đưa cho Đỗ An Vi, cháo này lúc này anh mới kêu người đem đến.
Đoàn Huyền Ý đưa cháo cho Đỗ An Vi dặn cô ăn xong uống thuốc, rồi anh cũng đi theo bác sĩ Hà nghe kết quả cùng với Thụy Vũ và Hoàng Kỳ.
Bác sĩ Hà nhìn Thụy Vũ và Hoàng Kỳ, rồi do dự nói: "Có phải hai cậu đã làm gì đó với cô Đỗ không?"
Bà làm công ăn lương nên chuyện của người khác cũng không tiện xen vào, huống hồ Thụy Vũ còn là một nửa ông chủ của bà. Nhưng nhìn thấy Đỗ An Vi thương tích đầy mình, lúc tỉnh dậy lại quên bọn họ, thì vấn đề đương nhiên nằm ở bọn họ.
"Phải." Thụy Vũ thẳng thắn nói: "Cô ấy bị thương thật sự liên quan tới chúng tôi. Nhưng tại sao cô ấy nhớ được người khác, nhớ những chuyện trước đây, chỉ không nhớ hai chúng tôi?"
Bác sĩ Hà thở dài nói: "Có lẽ cô Đỗ bị mất trí nhớ chọn lọc vì phải chịu nổi đau nào đó mà cô ấy không muốn nhớ."
"Nổi đau không muốn nhớ sao?" Thụy Vũ lẩm bẩm.
Đoàn Huyền Ý bỗng cười chế giễu: "Bắt nạt người khác đến nổi mất trí nhớ, chỉ có thể là hai đứa bây!"
Nếu bình thường thì Hoàng Kỳ đã nổi giận, nhưng bây giờ cũng không biết lấy tư cách gì giận, vì lời Đoàn Huyền Ý nói là sự thật.
Thụy Vũ nghĩ đến Đỗ An Vi cả đời này có thể không nhận ra hắn, đột nhiên thấy khó chịu trong lòng mà hỏi: "Vậy chừng nào mới khỏi?"
Bác sĩ Hà: "Cái này phải xem bệnh nhân."
Thụy Vũ cảm thấy đầu choáng váng, đưa tay xoa xoa thái dương.
Đoàn Huyền Ý cười: "Mất một người yêu mình thật lòng vui không? Đúng là đáng đời!" Nói rồi xoay người bỏ đi.
Hoàng Kỳ vỗ vai Thụy Vũ: "Không phải cậu cũng không thích cô ta sao? Như vậy cũng tốt, cô ta sẽ không bám lấy cậu nữa, Thiện Nhã cũng sẽ an toàn."
Thụy Vũ hất tay Hoàng Kỳ ra: "Nhưng tôi không muốn cố ây quên tôi!" Nói rồi cũng xoay người bỏ đi.
Hoàng Kỳ: "..."
Lúc người ta bám theo thì khó chịu, lúc người ta không nhớ thì tức giận. Đúng là khó hiểu!
Lâm Hào rất tức giận, muốn kiện Hoàng Kỳ, nhưng ba mẹ gã đã đến nhà nói chuyện với ông. Nói một hồi mới biết Thụy Vũ cũng có phần lỗi trong đó thì tức giận không thôi, không kiềm được mà tát Thụy Vũ một cái.
"Mày đang làm cái gì mày có biết không? Nếu không có ba của An Vi, thì người nằm dưới đất lạnh lẽo chính là ba của mày đây! Mày không biết mang ơn thì thôi, tại sao còn đối xử với con gái người đã cứu ba mày như vậy?!"
Thụy Vũ cúi đầu, im lặng không đáp.
Hắn không biết phải nói như thế nào, vì lời ba hắn nói đều đúng.
Lâm Hào tuy rất tức giận, nhưng cũng không thể kêu cảnh sát bắt con trai của mình, nên đã mắt nhắm mắt mở để nhà Hoàng Kỳ đem người khác ra thay thế. Hai tên đi theo Hoàng Kỳ hôm đó bị bắt vì tội hành hung người khác.
Về phần Đoàn Huyền Ý khi biết chuyện thì rất tức giận, anh đã cho người tìm kiếm hai kẻ đã cưỡng bức Thiện Nhã để làm rõ, nhưng bọn họ đã bỏ trốn từ lâu, cũng không biết đi đến nơi nào. Nhưng anh vẫn không bỏ cuộc, mà cho người tiếp tục tìm kiếm.
Sau đó còn cùng Thụy Vũ và Hoàng Kỳ đánh nhau ở bệnh viện, đến nổi phải kêu bảo vệ tách ra thì mới ngừng.
Hoàng Kỳ thật ra không muốn đi, nhưng ba mẹ gã bắt gã phải đến thăm bệnh vì lỗi lầm của mình. Bắt gã phải chờ Đỗ An Vi tỉnh lại, nói với cô một tiếng xin lỗi. Ngoài mặt gã nghe theo, nhưng trong lòng vẫn thấy mình không sai. Cô hại Thiện Nhã, thì gã chỉ trả lại cho cô mà thôi. Còn về phần cô tự làm chính mình bị thương, không liên quan tới gã.
Cho nên Hoàng Kỳ mặc kệ Thụy Vũ và Đoàn Huyền Ý đứng ngồi không yên nhìn vào giường bệnh, còn bản thân mình vẫn bình thản ngồi chéo chân trên ghế cùng Thiện Nhã nhắn tin.
Thiện Nhã: [Thụy Vũ cũng ở đó sao?]
Hoàng Kỳ: "Ừ, vẫn luôn canh chừng bên giường Đỗ An Vi."
Thiện Nhã: [Sao các anh làm mà không suy nghĩ gì vậy? Nhở bị cảnh sát bắt thì sao? Số em đã khổ thì em chịu, em không muốn liên lụy tới ai.]
Hoàng Kỳ: "Sao em lại nói vậy? Là anh tự nguyên mà, anh không thể trơ mắt nhìn em bị bắt nạt."
Thiện Nhã: [Anh thấy Đỗ An Vi như thế, anh không thương xót sao?]
Hoàng Kỳ: "Sao phải thương xót?"
Thiện Nhã: [Nhưng Thụy Vũ đã thương xót cô ta rồi, em nhắn tin anh ấy cũng không thèm trả lời.]
Hoàng Kỳ: "Em cứ mặc kệ cậu ấy đi."
"An Vi!"
Hoàng Kỳ bỗng ngước lên nhìn vì nghe tiếng Thụy Vũ và Đoàn Huyền Ý cũng kêu lên.
Đỗ An Vi lúc này đã tỉnh trại, cô ngơ ngác nhìn xung quanh một lượt, rồi chống tay định ngồi dậy, nhưng động đến vết thương khiến cô nhíu mày.
Thụy Vũ muốn lại đỡ nhưng đã bị Đoàn Huyền Ý đẩy ra tranh trước: "Đừng đụng vào em ấy!" Rồi ngồi xuống giường lấy cái gối mềm lót sau lưng Đỗ An Vi để cô dựa vào.
Đỗ An Vi nhíu mày vì thân thể đau đớn, rồi nhìn Đoàn Huyền Ý hỏi: "Sao em lại bị thương mà vào bệnh viện vậy?"
Đoàn Huyền Ý khó hiểu nhìn cô: "Em không nhớ gì sao?"
Đỗ An Vi cũng khó hiểu: "Nhớ cái gì?"
Đoàn Huyền Ý nhìn Thụy Vũ ý hỏi chuyện gì, nhưng hắn cũng không biết chuyện gì đang xảy ra. Đỗ An Vi hình như không nhớ bản thân vì sao lại bị thương...
Hoàng Kỳ đột nhiên đi đến nói: "Thì tự làm tự chịu chứ gì!"
Thụy Vũ gằn giọng: "Cậu câm miệng đi!"
Đỗ An Vi thấy Hoàng Kỳ đi đến thì nhìn gã, rồi xoay đầu nhìn Đoàn Huyền Ý, hỏi: "Người này là ai vậy?"
Hoàng Kỳ: "..."
Thụy Vũ thấy có chút buồn cười.
Đoàn Huyền Ý tưởng Đỗ An Vi muốn chọc tức Hoàng Kỳ, nên hùa theo nói: "Một tên điên!"
Hoàng Kỳ tức giận: "Mày!"
"Tao thì sao?" Đoàn Huyền Ý nói: "Đây là bệnh viện, mày cứ gây chuyện đi coi chừng người ta tưởng mày bị tâm thân đó!"
Thụy Vũ cũng nói với Hoàng Kỳ: "Đừng gây chuyện nữa!" Rồi lấy chai nước suối trên bàn mở nắp ra đưa cho Đỗ An Vi: "Uống miếng nước đi."
Đỗ An Vi nhìn Thụy Vũ chần chừ, hắn nghĩ cô vẫn còn giận hắn nên không muốn lấy, nào ngờ cô lại nói: "Nhưng anh là ai vậy?"
Thụy Vũ: "..."
Lúc này mọi người mới thấy sự việc không ổn, Đoàn Huyền Ý chỉ vào Thụy Vũ, rồi chỉ vào Hoàng Kỳ hỏi: "Em không biết hai người họ sao?"
Vẻ mặt Đỗ An Vi nhìn rất thành thật mà gật đầu.
Đoàn Huyền Ý lại chỉ mình: "Vậy... còn anh thì sao?"
Đỗ An Vi mỉm cười: "Đoàn Huyền Ý – Con trai của Đoàn Gia Bưu giàu nhất cái Thành phố này!" Cô nói lại lời anh trước đây.
Đoàn Huyền Ý bật cười. Cô nhớ anh, nhưng tại sao lại không nhớ Thụy Vũ và Hoàng Kỳ?
Hoàng Kỳ lúc này cũng không cáu gắt nữa, mà quay sang hỏi Thụy Vũ: "Sao cô ta không nhớ tôi và cậu vậy?"
Thụy Vũ cũng không thèm trả lời gã, mà điện thoại gọi cho bác sĩ Hà.
[Alo, cậu Vũ có chuyện gì sao?]
Thụy Vũ hỏi: "Tôi muốn hỏi tại sao Đỗ An Vĩ tỉnh dậy lại không nhớ một vài thứ?"
[Có chuyện đó sao? Để tôi đến xem.]
Đây là bệnh viện tư nhân cha hắn có góp vốn vào, bác sĩ Hà cũng là bác sĩ quen của gia đình hắn, nên lúc hắn đem Đỗ An Vi vào đây là bà phụ trách chữa trị.
Chưa đầy năm phút một bác sĩ nữ tằm 50 tuổi bước vào, bà đi đến giường lật xem bệnh án, rồi hỏi Thụy Vũ: "Cô ấy quên thứ gì?"
Thụy Vũ nói: "Quên chuyện lúc cô ấy bị thương." Rồi chỉ Hoàng Kỳ: "Và quên cả tôi cùng bạn tôi."
Bác sĩ Hà hỏi Đỗ An Vi: "Cô Đỗ không nhớ được tại sao mình bị thương sao?"
Đỗ An Vi gật đầu: "Vâng ạ."
Bác sĩ Hà lại chỉ vào Thụy Vũ và Hoàng Kỳ: "Hai người này cũng không nhớ gì sao?"
Đỗ An Vi lại gật đầu: "Đây là lần đầu cháu thấy họ."
Thụy Vũ và Hoàng Kỳ không hẹn mà cùng nhíu mày.
Bác sĩ Hà mỉm cười: "Được rồi, vậy cô ăn chút gì đó xong uống thuốc rồi nghỉ ngơi nhé."
Đỗ An Vi gật đầu.
Đoàn Huyền Ý lấy cháo đưa cho Đỗ An Vi, cháo này lúc này anh mới kêu người đem đến.
Đoàn Huyền Ý đưa cháo cho Đỗ An Vi dặn cô ăn xong uống thuốc, rồi anh cũng đi theo bác sĩ Hà nghe kết quả cùng với Thụy Vũ và Hoàng Kỳ.
Bác sĩ Hà nhìn Thụy Vũ và Hoàng Kỳ, rồi do dự nói: "Có phải hai cậu đã làm gì đó với cô Đỗ không?"
Bà làm công ăn lương nên chuyện của người khác cũng không tiện xen vào, huống hồ Thụy Vũ còn là một nửa ông chủ của bà. Nhưng nhìn thấy Đỗ An Vi thương tích đầy mình, lúc tỉnh dậy lại quên bọn họ, thì vấn đề đương nhiên nằm ở bọn họ.
"Phải." Thụy Vũ thẳng thắn nói: "Cô ấy bị thương thật sự liên quan tới chúng tôi. Nhưng tại sao cô ấy nhớ được người khác, nhớ những chuyện trước đây, chỉ không nhớ hai chúng tôi?"
Bác sĩ Hà thở dài nói: "Có lẽ cô Đỗ bị mất trí nhớ chọn lọc vì phải chịu nổi đau nào đó mà cô ấy không muốn nhớ."
"Nổi đau không muốn nhớ sao?" Thụy Vũ lẩm bẩm.
Đoàn Huyền Ý bỗng cười chế giễu: "Bắt nạt người khác đến nổi mất trí nhớ, chỉ có thể là hai đứa bây!"
Nếu bình thường thì Hoàng Kỳ đã nổi giận, nhưng bây giờ cũng không biết lấy tư cách gì giận, vì lời Đoàn Huyền Ý nói là sự thật.
Thụy Vũ nghĩ đến Đỗ An Vi cả đời này có thể không nhận ra hắn, đột nhiên thấy khó chịu trong lòng mà hỏi: "Vậy chừng nào mới khỏi?"
Bác sĩ Hà: "Cái này phải xem bệnh nhân."
Thụy Vũ cảm thấy đầu choáng váng, đưa tay xoa xoa thái dương.
Đoàn Huyền Ý cười: "Mất một người yêu mình thật lòng vui không? Đúng là đáng đời!" Nói rồi xoay người bỏ đi.
Hoàng Kỳ vỗ vai Thụy Vũ: "Không phải cậu cũng không thích cô ta sao? Như vậy cũng tốt, cô ta sẽ không bám lấy cậu nữa, Thiện Nhã cũng sẽ an toàn."
Thụy Vũ hất tay Hoàng Kỳ ra: "Nhưng tôi không muốn cố ây quên tôi!" Nói rồi cũng xoay người bỏ đi.
Hoàng Kỳ: "..."
Lúc người ta bám theo thì khó chịu, lúc người ta không nhớ thì tức giận. Đúng là khó hiểu!