• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: J.F

Trải qua giấc mộng vừa rồi, cuối cùng Tiêu Gia Ánh cũng biết được điểm chủ chốt của những chuyện xảy ra trong mộng.

Theo như cậu phỏng đoán, chân thân của gấu hẳn là người và có lẽ đã không còn tồn tại, bởi vì cô bé tên Á Nam kia hẳn đã không còn ở nhân thế, theo lẽ đó, hoàn cảnh của gấu cũng lành ít dữ nhiều.

Cho nên gấu thật sự là quỷ hồn, quỷ hồn còn giữ oán niệm lưu lại nhân gian.

Khó trách tính tình nó lại táo bạo như vậy.

Cũng may Tiêu Gia Ánh đã không sợ ma quỷ từ nhỏ, nếu là người khác chắc đã đuổi gấu ra khỏi nhà từ lâu.

Nhưng qua thời gian chung sống vừa qua, gấu đã không còn táo bạo như lúc ban đầu, chỉ là hành vi có chút kỳ lạ.

Gia Ánh bảo nó giữ nhà nhưng thường phải đọc thông báo từ loa thông minh để biết tình huống trong nhà...Cho dù không có chuyện gì xảy ra.

Gia Ánh bảo nó ngồi canh nồi cơm, không có chuyện gì làm nó cũng bắt chước múa máy tay chân...Cho dù nó đối với việc nấu nướng là dốt đặc cán mai.

Gia Ánh ngủ nó cũng ngủ, cậu không cho nó nằm chung, nó vẫn chui vào chăn cho dù cậu không đồng ý....Lý do là phòng khách lạnh.

Đúng là lạnh thật, đã qua tháng chạp, sắp đến mùa Tết.

Nhưng cũng không lạnh đến mức không thể chịu nổi chứ?

Có đôi khi, Tiêu Gia Ánh ảo giác bản thân giống như đang ở chung với người bạn trai nhỏ tuổi...Còn là kiểu người mặt lạnh, miệng độc.

Một ngày nọ, sau khi nằm xuống giường nghỉ ngơi, Tiêu Gia Ánh nói ra những điều đã suy nghĩ cặn kẽ:

"Sau này vẫn nên ngủ riêng thôi, hai đứa con trai đã thành niên không có lý gì mà phải ngủ chung với nhau, nhóc cũng không phải trẻ con."

Gấu lập tức phản bác đúng lý hợp tình:

" Ngủ riêng? Vậy tôi có phòng riêng không?"

"Nhóc có thể ngủ ở phòng khách đó."

" Tại sao lại như vậy?"

"Vì nhóc là khách, đã vậy còn là khách đến ở không trả tiền thuê nhà."

"Được đó Tiêu Gia Ánh!"

Gấu sửng sốt, nghiến răng nghiến lợi mà đáp:

" Tôi đã biết cậu xem tôi như người ngoài từ lâu."

Không xem nhóc như người ngoài? Vậy xem nhóc như cái gì?

Tiêu Gia Ánh nhích sang bên cạnh, bình tĩnh mà nhìn nó hỏi:

" Nếu không như vậy thì sao?"

"Hứ."

“Tắt đèn đi, ngủ.”

Cậu nhắm mắt lại, kéo chăn lên.

Phần chăn bên cạnh chợt nhẹ đi.

Có một thứ lông xù xù di chuyển trên ngực cậu, càng lúc càng gần, càng lúc càng nặng:

"Tiêu Gia Ánh, bmn, tim của cậu làm bằng thịt à?"

(Ý em là không có máu nên lạnh lùng.)

“?”

"Ông đây đối xử tốt với cậu như vậy, cậu xem tôi như người ngoài hả?"

“……”

Cũng không cần phải hung dữ như vậy chứ?

" Tôi hỏi cậu, nếu mãi mãi không tìm thấy người thân của tôi, cậu tính làm thế nào? Tùy tiện tìm cái thùng rác nào đó ném tôi đi?"

Tính tình gấu vẫn còn trẻ con, luôn đặt ra những giả thiết như vậy, còn chưa chịu trưởng thành.

Đối với chuyện này, Tiêu Gia Ánh cảm thấy rất khó xử, tuổi tác nửa vời, tính cách không nóng không lạnh.

Từ trước đến nay, không có ai đặc biệt quan tâm đến cậu, trong những mối quan hệ, có thể có mặt cậu, cũng có thể không, cậu có tồn tại hay không cũng không ảnh hưởng đến toàn cục.

Cho nên cậu không có thói quen nói thẳng ra suy nghĩ của mình, cậu chỉ cảm thấy kiểu giao tiếp "ít nói lời thật lòng" là một việc rất mệt mỏi, huống chi bản thân mình lại không biết trong lòng đối phương nghĩ thế nào.

Mình đặt người ta vào vị trí quan trọng nhưng người ta lại không như vậy thì sao? Cố gắng chỉ làm mỗi cá nhân thêm xấu hổ.

Cậu giơ tay xoa xoa lỗ tai bên trái của gấu:

"Cũng không đến mức phải ném đi, để lại làm thú bông ôm đỡ buồn cũng được, dù sao thì kích thước của nhóc cũng nhỏ và không cần ăn cơm."

Cậu cho rằng câu vui đùa này không ảnh hưởng gì, vậy mà gấu lại bỗng dưng im lặng.

Giũ lỗ tai ra khỏi tay cậu, gấu ngồi cứng đơ trong chốc lát, sau đó dùng sức lăn sang bên cạnh, vùi mình vào chăn, cuộn lại thành một nắm.

"Ngủ say rồi à?"

Gấu nghe xong không nói một lời.

Xem ra lại buồn bực, nam sinh nhỏ chưa trưởng thành thật khó hiểu.

Tiêu Gia Ánh:

"Nhóc không vui sao? Chỉ vì tôi xem nhóc như khách."

Gấu cười mỉa.

" Vậy nhóc hy vọng tôi xem nhóc là gì?"

Cậu thong thả ung dung hỏi:

"Bạn bè sao? Tôi không quá hiểu biết về nhóc, ngay cả tên thật cũng không. Người thân sao? Dường như không đến mức như vậy."

Một người một gấu giống như hai người tình cờ gặp nhau hơn, không xác định được mối quan hệ này sẽ dài hay ngắn.

Huống chi gấu không nói với cậu mọi thứ, điểm này Tiêu Gia Ánh có thể cảm giác được.

Gấu có bí mật.

" Cũng không thể bảo tôi xem nhóc như bạn trai của tôi được."

Nói vậy chỉ vì giảm bớt không khí căng thẳng, không ngờ gấu phản ứng lớn hơn dự đoán:

" Bạn trai hả? Đừng có đùa, cậu cho rằng tôi cũng thích đàn ông như cậu sao?"

“Chỉ đùa một chút mà thôi.”

Tiêu Gia Ánh xấu hổ mà cười một cái, không quan tâm gấu nữa, xoay người lo chuyện ngủ của mình:

"Nam, nữ, béo, gầy đều tốt, chỉ cần nhóc thích là được, ngủ ngon."

Gấu đột nhiên xốc chăn nằm đè lên:

"Ngon cái đầu cậu chứ ngon!"

*

Thời gian trôi qua thật nhanh, chớp mắt đã sắp đến kì nghỉ tết.

Đăng tin trên diễn đàn như đá chìm đáy biển, chút manh mối trong mộng cũng không làm nên chuyện gì...nam sinh nằm viện nhiều như lông trâu, không 10000 cũng 800 người.

Cậu từng tìm kiếm cái tên Á Nam, xung quanh vùng Giang này đã có hơn vài ngàn người.

Tìm kiếm không được nên cũng không biết hiện tại cô bé thế nào, cho dù chuyện gì xảy ra, hy vọng cô đã thật sự giải thoát, hoặc cơ bản là cô không tồn tại, mơ chỉ là mơ.

Từ sau đêm đó, quan hệ giữa Tiêu Gia Ánh và gấu có gì đó kỳ lạ, nếu nói là cãi nhau thì không phải, nói là giận dỗi cũng không, tóm lại là không còn như trước kia.

Thời tiết càng ngày càng lạnh, Gia Ánh hỏi gấu có muốn mặc quần áo dày hơn không, gấu lãnh đạm mà đáp một câu:

"Lạnh hay không tôi tự biết, không cần lòng hảo tâm giả tạo của cậu."

Thấy gấu ở mãi trong nhà buồn chán, Gia Ánh hỏi nó có muốn ra ngoài không, gấu lại đáp:

"Không cần đâu, chân tôi đủ dài."

Haizz.....

Buổi tối cậu ngủ trong phòng ngủ, gấu liền im lặng ngủ ngoài phòng khách.

Trải qua mấy ngày, vẫn là Tiêu Gia Ánh không chịu nổi, mở lời xin lỗi trước:

" Là tôi nói sai, nhóc không phải khách."

Nhưng gấu vẫn không chấp nhận.

Tuyết rơi nặng hạt phải ra ngoài đi làm, được hai ngày thì Gia Ánh ngã bệnh, trước khi ngủ vẫn luôn ho không ngừng, bác sĩ kê thuốc cậu không uống nghiêm túc, vốn dĩ cậu đã tính tự sát, trị hay không cũng đều giống nhau, nếu thật sự bệnh chết thì không cần phải biện hộ gì với cha mẹ.

Nhưng gấu nào hiểu như vậy, nhìn bộ dáng cậu ốm đau bệnh tật thì rất khó chịu.

Hôm thứ năm đó, Tiêu Gia Ánh ra ngoài lại không mang dù, vì cây dù duy nhất trong nhà đã hỏng, gấu liếc mắt một cái, mở âm lượng TV muốn đinh tai nhức óc!

Trong lúc TV đang dự báo thời tiết_mưa tuyết.

"Không sao, từ tiểu khu đến tàu điện ngầm chỉ vài bước, chạy một chút là đến."

"Tùy cậu, cậu sống hay chết đâu có liên quan đến tôi."

Mới vừa thay giày xong, Tiêu Gia Ánh nghe vậy chợt khựng lại, ho khan vài tiếng rồi ra ngoài.

Buổi tối, ra khỏi tàu điện ngầm, trời đúng là đang mưa, tuy nhiên không lớn.

Trời đã tối rồi, cậu đứng do dự môt lát vẫn quyết định trùm bao lên đầu rồi chạy đi.

Mới vừa chạy được 10 mét liền nghe được bên ven đường có ai đang gọi tên của cậu, ngữ điệu lạnh muốn đông chết người:

“Tiêu Gia Ánh!”

Cậu dừng bước chân, quay đầu nhìn về phía bụi cỏ.

Nhìn thấy có bóng dáng núp bên trong bóng tối.

Đến gần lại phát hiện đó là gấu, Tiêu Gia Ánh rất bất ngờ.

"Cầm đi."

Ném ra hai chữ nó liền lui về phía sau, chui xuống dưới cầu vươt_chỗ mà mưa không thể xối đến.

Nhin chiếc dù gấp gọn bị đặt ở chỗ kia, Tiêu Gia Ánh sửng sốt vài giây, sau đó mới khom lưng nhặt lên.

Chiếc dù bằng vải bố ướt dầm dề, bên ngoài đã kết một lớp băng mỏng.

Gia Ánh đi đến trước mặt gấu.

Cậu không biết gấu đến đây từ bao giờ, đến bằng cách nào, làm sao vượt qua trăm khó ngàn khổ để đưa dù đến đây....

"Nhóc..."

"Cậu đi trước đi, tôi muốn đi dạo bên ngoài."

Ngữ điệu gấu cứng rắn.

"Nhưng bên ngoài rất lạnh!"

"Mát mẻ!"

"Cần gì phải vậy!"

Gia Ánh nói.

"Ông đây vui!"

Cậu biết tính tình gấu, mạnh mẽ xách nó lên nó cũng sẽ tránh khỏi nên quyết định rời khỏi đó.

Về đến nhà, vừa mở cửa, cậu bị ba cây dù lớn nằm ở huyền quan làm hoảng sợ.

Mấy cái này từ đâu ra?

Nhặt lên từng cây, phía trên còn có nước đọng, trong lòng Tiêu Gia Ánh bỗng bồn chồn.

Chẳng lẽ gấu biến từ trong túi của người qua đường nào đó? Vậy thì không ổn chút nào.

Nửa giờ sau gấu về đến nhà, bị mưa xối như gà rớt vào nồi canh, lông trên đỉnh đầu cũng sắp kết băng.

Nhưng vẫn mạnh miệng:

" Lấy thảm ra, ông đây không lạnh chút nào."

"Ừ ừ ừ."

Tiêu Gia Ánh mở nước ấm đầy bồn rửa tay, mạnh mẽ ấn gấu vào, ngâm một chút mới lấy ra.

"Chờ lông khô rồi ngủ tiếp."

“Buông tay, cậu có thấy phiền không?"

" Muốn buông thì buông, nhưng nhóc có thể nói cho tôi biết...."

Cậu nhìn chằm chằm nó:

" Nhóc lấy mấy cây dù kia từ chỗ nào không?"

" Hừ, cậu nói xem."

Thái độ hoàn toàn không biết hối cải.

Tiêu Gia Ánh khó được mà nghiêm khắc dạy dỗ:

" Lần sau không cần làm như vậy, người khác không có dù thì làm sao về nhà?"

" Người khác sống hay chết không có ảnh hưởng đến đồng nào của tôi."

Gấu ném thảm xuống mặt đất:

" Ông đây muốn cướp thì cướp, nếu cậu không thích thì đuổi tôi ra khỏi nhà đi."

Nói xong nó không chờ xem phản ứng của Tiêu Gia Ánh, mở cửa phòng vệ sinh một cái rầm rồi biến mất không thấy bóng dáng.

Cả đêm không nói chuyện.

Tiêu Gia Ánh bắt đầu suy nghĩ lại, có phải mình đã quá tốt với gấu hay không.

Chuyện này giống như dạy trẻ, nếu tính tình quá hiền lành, nó liền cho rằng mình là quả hồng mềm, muốn xoa thế nào thì xoa.

Nhưng Tiêu Gia Ánh vẫn luôn cư xử như vậy, càng không có kinh nghiệm giáo dục trẻ nhỏ.

Trước khi vào phòng ngủ cậu còn đang suy xét sau này phải làm sao bây giờ, có cần lập một bảng nội quy cho gấu không, ví dụ như lần sau còn cướp đồ của người khác sẽ đuổi ra khỏi nhà.

Nhưng làm vậy có nóng nảy quá hay không?

Về phòng kéo ngăn kéo ra, vốn dĩ muốn cất thuốc cảm đi, bỗng nhiên phát hiện tiền lẻ để bên trong thiếu mấy chục đồng.

……

Không cần phải nói, nhất định là gấu lấy.

Tiêu Gia Ánh hết sức bất đắc dĩ.

Mua thì nói là mua, làm gì phải nói dối? Hay là nam sinh cao trung đều khó hiểu như vậy.

Tắt đèn, nằm xuống, không bao lâu đầu giường phát ra tiếng rơi thanh thúy, giống như có thứ gì rớt xuống đất.

Bò dậy nhìn thì thấy đó là thuốc cảm cậu mới cất vào ngăn kéo.

Nhặt lên, cất đi, không đến ba giây, bình thuốc lại tiếp tục rơi xuống đất.

Lại cất, lại rơi.

Tiêu Gia Ánh ngồi ở mép giường, hơi buồn rầu.

Năm phút sau cậu mở cửa phòng, sờ soạng đi đến trước sô pha cũng không thấy được hình bóng quen thuộc.

“Tìm tôi à?”

Gia Ánh quay đầu lại, gấu ngồi trên máy nước lọc nhìn cậu chằm chằm.

Không biết mở lời thế nào, cậu nhấp nhấp đôi môi khô khốc, yết hầu nhẹ lăn.

Nhưng dáng vẻ của cậu trong mắt gấu lúc này quả thật là năm chữ 'áo quần không hoàn chỉnh' được viết in hoa, nút áo ngủ không gài kỹ, hai bàn tay nắm vào nhau chà tới chà lui, giống như muốn chà rớt đi không khí xấu hổ hiện tại.

" Muốn vào phòng ngủ không? Phòng ngủ khá ấm áp."

“Thôi đi, tôi nào xứng đâu.”

Đứng tại chỗ chốc lát, Tiêu Gia Ánh bắt đầu cúi người ho khan không ngừng.

Gấu bực bội nói:

" Bảo cậu uống thuốc, cậu điếc à? Dại dột như cái thứ gì, việc của mình lại không xem là của mình!"

“Đang muốn uống.”

Tiêu Gia Ánh theo thói quen chỉ vào máy lọc nước:

" Tôi đang đi lấy nước."

" Vậy cậu đi về hướng sô pha làm gì?"

" Tôi nghĩ rằng nước ở trên bàn trà."

"Đánh mn rắm."

Gấu tức giận trừng cậu:

"Trong miệng không có một lời thật lòng."

"Nhóc...."

" Nhóc cái gì mà nhóc, không phải cậu muốn hòa giải với tôi sao? Không phải ra ngoài nhìn lén tôi đang làm gì sao? Còn giả mù sa mưa nói gì mà xem tôi như khách, ngu ngốc, khách nào mà ngủ chung với cậu hả?"

Một hồi gầm rú làm Tiêu Gia Ánh nghẹn họng, sau một lúc lâu mới kịp phản ứng, mặt hơi nóng.

" Không ai bảo nhóc ngủ chung, chú ý cách dùng từ."

Cậu trải một lớp thảm lông ở mép giường, như vậy là gấu có thể ngủ trên mặt đất.

Vừa nãy nói chuyện như vậy, sự việc không còn cứng nhắc như trước.

Tiêu Gia Ánh uống thuốc, gấu cũng theo lời mà vào phòng.

Nhưng vẫn có chút xấu hổ.

Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng mưa rào rạt, Tiêu Gia Ánh lật người, bức màn hơi lay động.

Gấu ba bước nhảy thành một bước, lắc mình qua kéo chặt màn.

Tiêu Gia Ánh mỉm cười:

“Nô lệ nhỏ.”

“Biến.”

Bay về trong ổ, gấu rùng mình một cái thật mạnh.

Gia Ánh hỏi:

" Vì sao quỷ lại sợ lạnh?"

Quỷ hồn hẳn là không sợ lạnh không sợ nóng, phải luôn giữ nhiệt độ cố định mới là quỷ chứ?

Gấu cắn răng:

"Đại khái là vì...tôi mn không phải là quỷ."

Tiêu Gia Ánh không để trong lòng, hạ quyết tâm đi ngủ.

Một lát sau, trong lúc mơ mơ màng màng cảm giác có ai đến rất gần, gần đến có thể đoán được khoảng cách qua hơi thở.


"Hung dữ với ông đây một lần nữa xem?"


"Dám không cần ông đây thử xem?...Lột quần áo cậu ra, bán cho người khác làm vợ."


Vốn muốn nói hấp diêm rồi giết, nghĩ nghĩ, rốt cuộc vẫn luyến tiếc, vì thế sửa lại lý do.


Suy nghĩ chút nữa, ngay cả việc bán cho người khác làm vợ cũng có chút luyến tiếc.


Đành phải liếm răng hàm, hoàn toàn đổi ý:


"Thôi! Không cho đi làm vợ người khác."


( ̄▽ ̄*)ノ

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK